Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Nhất Oản Xoa Thiêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 213
Khúc Nhiên ngoái đầu nhìn thì thấy Miêu Đại Yên đang bước từ trong ra.
Vệ Cát cảm thấy lời chú ấy nói rất có lý, thế là sau một hồi ngẫm ngợi, cậu ấy quay sang nói với Khúc Nhiên đẹp trai: “Hay là Tiểu Nhiên tới trước cửa nhà vệ sinh đứng chờ luôn?”
Nhưng lại nghĩ tới mình không có tương lai, lại khiến cho nữ quỷ đau khổ không thôi.
Nói xong, cô ấy lại thúc giục bọn họ: “Đi nhanh đi mà.”
Kế tiếp, mạch máu xanh đen cũng dần nổi lên nơi khóe mắt, khiến nó càng thêm dữ tợn.
Điều này khiến cô ấy không kiềm được mà cảnh giác quan sát khắp bốn phía, lúc này, cô ấy mới phát hiện nén nhang quỷ ban nãy vẫn còn chưa tắt.
Dứt lời, Tô Tái Tái khẽ dời mắt, nhìn về phía nữ quỷ đang không ngừng ch** n**c mắt, hỏi: “Chị gái kia ơi, tôi giúp chị tụ hồn khóa phách, đồng thời dựng lại hồn thể cho chị nhé, thấy sao hả?”
… Cũng đúng.
Còn Miêu Đại Yên thì lập tức tát cái bốp vào gáy Vệ Cát, cười mắng: “Nói gì đó hả, sao cậu dám bảo Tiểu Nhiên canh cửa giúp chúng ta chứ? Với lại cậu dám nhưng tôi thì không.”
… Có lý.
“Đi vệ sinh chứ đâu.” Vệ Cát trả lời với giọng đương nhiên, sau vài giây im lặng còn nói: “Hai người cùng đi an toàn hơn.”
Làn khói mờ ảo lượn lờ khắp căn phòng, lơ lửng trên cao, đặc biệt là ở bốn góc, trông chẳng khác gì màn sương.
Trong quá trình này, ác quỷ đều luôn rống lên, vô cùng đáng sợ.
Cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, không ngờ rằng bởi vì tan làm trễ mà bị một tên lưu manh thất nghiệp chú ý tới, thậm chí lúc bị uy h**p, bởi vì quá sợ hãi mà đã bỏ qua cơ hội cuối cùng để tự cứu bản thân.
Chương 213
Vừa đi về phía cô ấy, chú ấy vừa xoa xoa cánh tay.
Đương lúc Khúc Nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm nhang quỷ, bên tai bỗng nghe thấy tiếng “lách cách” lạ lùng, cửa nhà vệ sinh cũng bật mở.
Chừng vài giây sau, như đột ngột nhớ ra chuyện gì, nó lại lặng lẽ thò tay ra ngoài.
“Thứ này… là gì vậy…” Miêu Đại Yên cảm thấy giờ phút này, ngoại trừ sợ hãi ra thì còn rất kinh tởm.
Không nghĩ tới bây giờ nữ quỷ lại có được cơ hội được cứu giúp.
“Tiểu Nhiên! Đừng quay đầu!” Tiếng hét thất thanh của Miêu Đại Yên bỗng truyền đến.
“Coi chừng bọn nó bắt luôn cả hai bây giờ.” Miêu Đại Yên cười bảo: “Với cả đâu thể để một mình Tiểu Nhiên ở lại được?”
Hai người Miêu Đại Yên gật đầu tỏ ý đã biết rồi mới chịu sánh vai đi về phía nhà vệ sinh.
Nước mắt đen tuyền cũng liên tục chảy tràn từ hốc mắt, khiến mái tóc vốn đã không sạch sẽ lại trông càng thêm dơ bẩn.
Nhưng cô ấy lại không thể ngờ được rằng hồn phách của hai người lại bị dính liền lại với nhau.
Vừa dứt lời…
Khúc Nhiên sửng sốt, lúc hoàn hồn lại chỉ thấy rợn cả tóc gáy.
Cũng bởi vì được ban cho một ‘cuộc đời mới’ lần này khiến cho nữ quỷ không nhịn được mà khóc rống lên.
Nữ quỷ thì ngồi ở bên che mặt lại rống to, không phải vì sợ mà là như vì đã được giải thoát.
“… Lạ ghê.” Miêu Đại Yên hỏi Khúc Nhiên: “Khúc Nhiên à, lúc bước vào phòng chúng ta có mở máy lạnh không vậy? Sao tôi thấy lạnh quá ta?”
“Một mình cô không sao đó chứ?” Miêu Đại Yên hơi do dự.
“Tôi đi vệ sinh đây.” Tô Tái Tái vừa ra khỏi phòng, Miêu Đại Yên cũng đứng dậy.
“Hả?” Khúc Nhiên sững sờ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhớ rồi!
Nếu không thì cho nó mượn chơi trò chơi trước nha?
“So với đàn ông thì đương nhiên là tôi thích các cô gái hơn rồi.” “Miêu Đại Yên” nhìn chằm chằm Khúc Nhiên bằng ánh mắt tham lam, còn lè lưỡi l**m môi trông đến là kinh tởm.
Mặc dù Miêu Đại Yên cảm thấy tình hình bây giờ quá máu me kinh tởm, nhưng mà nghĩ tới những hành vi phạm tội mà lúc nãy ác quỷ đã khai thì lại cảm thấy ông ta bị trừng phạt rất đúng tội.
Mặc dù ông ta đã c·h·ế·t nhưng lòng ác vẫn không thay đổi, thế nên đã biến thành một ác quỷ, hơn nữa bởi vì c·h·ế·t ngoài ý muốn nên càng muốn hại thêm nhiều người hơn nữa, muốn cho bọn họ chôn cùng với ông ta.
“Không sao đâu.” Khúc Nhiên lắc đầu: “Ban nãy đàn em đã giải quyết giúp tôi rồi, nên tính ra giờ tôi còn ăn toàn hơn cả hai người nữa đấy.”
Nghe thế, Vệ Cát vội bám theo, Miêu Đại Yên khó hiểu hỏi: “Cậu tính đi đâu?” (đọc tại Qidian-VP.com)
***
Sau đó thì đám người Miêu Đại Yên đã được nhìn thấy tận mắt cái gì gọi là “làm nhiều quen tay” mà Tô Tái Tái nói.
Phía sau gáy nó lộ ra nửa gương mặt của phụ nữ được giấu sau mái tóc, vặn vẹo nhìn Miêu Đại Yên và Vệ Cát chằm chằm, nửa đôi môi liên tục khép mở, chẳng biết đang lẩm bẩm chuyện gì.
“Là oán linh vô tội bị c·h·ế·t oan nên quay về bám lên người hung thủ thôi mà.”
Bé giấy đi đây! Bái bai!
Nghe vậy, Khúc Nhiên đồng tình gật đầu, sau đó quay người kiểm tra máy lạnh được lắp đằng sau, đồng thời nói: “Hình như đâu có bật…?”
Nữ quỷ không thể nào ngăn cản ác quỷ lại được, thế nên cô ấy chỉ có thể cố gắng phát ra tiếng cảnh báo, hy vọng sẽ không có ai bị hại giống như mình.
Giọng nó không giống nam cũng chẳng giống nữa, kỳ quái vô cùng, nhưng khi nó mở miệng, con ngươi được ngưng tụ từ quỷ khí dùng để ngụy trang thành người sống lập tức tiêu tán, để lộ đôi mắt chỉ có mỗi lòng trắng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có điều cô ấy cũng không chắc lắm. (đọc tại Qidian-VP.com)
“…?” Tô Tái Tái bật cười, sau tiếng thở dài bất lực, cô vẫn trở tay ném điện thoại vào trong mũ trùm, đồng thời bất đắc dĩ dặn dò: “Nhớ chừa lại chút pin cho chị đấy, lát nữa còn phải kết bạn weibo với nhóm đàn chị nữa đó, nhớ chưa?”
Lúc Khúc Nhiên quay lại, móng tay đỏ rực, vừa dài vừa nhọn kia đã cách đôi mắt của cô ấy cực gần, như thể chỉ cần tiến thêm chút nữa là sẽ móc được mắt cô ấy xuống ngay.
Tô Tái Tái mỉm cười, trông cực kỳ chân thành, rạng rỡ, nhưng lời cô nói ra lại khiến nhóm Miêu Đại Yên phải rùng mình.
Ngay lúc Khúc Nhiên quay đầu lại được một nửa…
“Yên tâm…”
Chẳng biết từ khi nào mà Tô Tái Tái đã ngồi vắt vẻo trên khung cửa sổ mở toang, vừa nhìn thứ kia vừa cười bảo: “Và tôi thích gặp kiểu này hơn là ác linh bình thường đấy.”
… Đúng rồi, tạm thời có dùng tới điện thoại không thế? (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô Tái Tái thẳng tay lột phần da đầu của ác quỷ xuống, kéo nữ quỷ ra khỏi hồn của ông ta.
Thấy vậy, “Miêu Đại Yên” kia chợt nhe răng cười khằng khặc: “Tiếc thật đấy, thiếu chút xíu nữa thôi.”
Mặt khác, trong phòng.
Đây quả thực là sống không bằng c·h·ế·t, bởi vì sau khi c·h·ế·t thành quỷ còn phải bị dính chặt với kẻ đã hại c·h·ế·t mình, bị ép làm nhiều chuyện xấu mà cô ấy hoàn toàn không muốn làm, không muốn thấy nhất.
Nhưng vừa mới dứt lời, “Miêu Đại Yên” lập tức nổi điên, gào lớn một câu về phía sau: “Câm miệng! Tối ngày khóc lóc, phiền c·h·ế·t đi được!”
Khúc Nhiên hoảng sợ, vội dùng cả tay lẫn chân lùi về sau.
Đợi tới khi ông ta thành công, lại không hề thả cô ấy ra như lời đã hứa mà còn nắm lấy tóc cô ấy nhấn xuống nước, muốn dìm c·h·ế·t cô ấy.
Khúc Nhiên trợn trừng mắt, không biết thứ này đang nói chuyện với ai nữa. Còn Miêu Đại Yên và Vệ Cát đang đứng phía sau lưng nó thì sợ đến độ nuốt nước miếng, hai mắt dán chặt lên phần gáy của nó.
Nhưng nhờ vậy mà bầu không khí vốn căng thẳng giữa ba người lập tức tan biến, Khúc Nhiên vừa cười khúc khích vừa phẩy tay với hai người kia: “Hai người đi mau đi, tôi ở lại đây cũng được.”
Sau đó thì sao?
“Tay nghề của tôi điêu luyện lắm đấy.”
Vệ Cát sờ sờ gáy, uất hận nhìn Miêu Đại Yên.
Phải đến lúc đó thì nữ quỷ mới đột nhiên bạo động lên, cố gắng chống cự đánh nhau với ông ta.
Rồi khi cô ấy bất ngờ xoay đầu lại, đập vào mắt là cảnh Miêu Đại Yên chẳng biết từ lúc nào đã lặng lẽ bổ nhào về phía trước, một tay chống bàn, tay kia như muốn tóm lấy mặt cô ấy.
Giọng điệu điềm đạm truyền tới từ cửa sổ, thu hút sự chú ý của toàn bộ nhóm Khúc Nhiên.
Mặc dù cuối cùng vẫn không thể thoát c·h·ế·t được, nhưng ít ra thì cũng có thể báo thù thay cho mình, bởi vì ông ta cũng bị trượt chân té c·h·ế·t đuối ở dưới sông.
Đúng là quá thần kỳ.
Cũng chẳng biết có phải là do tâm lý hay không mà lúc hai người họ bước vào nhà vệ sinh, trở tay đóng cửa, khoảnh khắc tiếng “cạch” vang lên, Khúc Nhiên bỗng có cảm giác nhiệt độ hạ thấp.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.