Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Nhất Oản Xoa Thiêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 214
Ba người bừng tỉnh, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.
Mặc dù là người thường xuyên qua lại với giới Huyền Học như bọn họ mà cũng sợ tới mức ruột gan cồn cào rồi đây nè.
Vệ Cát vừa nói xong thì đã bị Miêu Đại Yên đạp thêm cho một cái: “Không phải người gần cửa nhất là cậu hay sao chứ?”
“C·h·ế·t?” Tô Tái Tái hơi hơi nghiêng đầu sang một bên, vừa cảm thấy khó hiểu, tay vẫn không quên bẻ thẳng xương đùi của ác quỷ lên, khiến cho tiếng kêu hét của ác quỷ cùng với tiếng xương bị gãy đôi cùng phát một lúc.
Khúc Nhiên đang định gật đầu thì như chợt nhớ ra chuyện gì đó, cô ấy len lén liếc Tô Tái Tái bên cạnh mình một cái, sau đó lại chuyển tầm mắt về phía Miêu Đại Yên, chậm rãi nói: "Mọi người à, có đàn em ở đây thì hai người không cần phải lo lắng đâu.”
Cả đám ngơ ngác một lúc thì Miêu Đại Yên dùng chân đá Vệ Cát một cái, thều thào nói: “Cậu Vệ, cậu đi xem thử tình hình bây giờ thế nào rồi đi.”
Nhưng Miêu Đại Yên vừa mới nói xong thì đã thấy tay của Tô Tái Tái cầm lấy xương đùi của ác quỷ, bẻ qua bẻ lại, sau đó dùng sức kéo mạnh một cái, thế là chú ấy rùng mình một cái rồi nhanh chóng nghiêng đầu sang chỗ khác.
Mà lúc này ác quỷ đã bị xẻ bụng tách ngực ra, khớp xương đầu đã bị Tô Tái Tái kéo ra ném ở một bên, chỉ còn lại một lớp da thịt.
“… Khốn nạn.” Miêu Đại Yên nghiêng đầu sang một bên, vội vàng chà lau nước mắt rồi mới quay đầu lại, hung dữ trừng mắt nhìn tên ác quỷ đang k** r*n: “Mày c·h·ế·t rồi nên lời quá nhỉ.”
Chương 214
Chờ hai cô gái lên xe xong, Miêu Đại Yên và Vệ Cát đứng ở bên đường khom lưng, cách một lớp kính dặn dò hai người đang ngồi ở ghế sau: "Hai người nhớ chú ý an toàn nha, tới nơi rồi nhớ gửi WeChat báo tin cho chúng tôi một tiếng.”
“À, vì đã báo thù xong cho nên oán hận cũng tiêu tan, bởi vậy nó đã biến mất rồi.” Tô Tái Tái nhún vai nói.
Đúng thế, là cái kiểu viết là “đàn em” nhưng đọc là “đấng” ấy.
Người trong Huyền môn bây giờ thật là... Hầy.
“Ừ.” Tô Tái Tái nhìn ba người với ánh mắt kỳ quái: "Tôi có thể xử lý quỷ quái không có nghĩa là tôi cũng có thể thấy quỷ sai. Mấy thứ đó phải chờ đến khi tôi c·h·ế·t thì mới biết chắc chúng có tồn tại thật hay không. Nhân quả tuần hoàn, mỗi người đều có con đường riêng của mình. Chúng ta không nên nhìn trộm những thứ đó.”
“Tiểu… Tiểu Tái à, ban nãy...” Miêu Đại Yên nhìn về phía Tô Tái Tái: "Nữ quỷ đó đâu rồi?”
Đây mới gọi là sống không bằng c·h·ế·t.
Về phần đống thịt kia, vì không để thể xác và tinh thần của mình bị tàn phá cho nên chú ấy sẽ không hỏi đến.
Không dám nhìn.
“Tôi thấy sắc mặt của hai người cũng không tốt lắm, tốt nhất vẫn nên về sớm nghỉ ngơi trước đi.” Tô Tái Tái nói xong, lại không nhịn được lắc đầu.
Trong lúc ba người đang trơ mắt nhìn nhau, Tô Tái Tái đã rửa tay sạch sẽ và đi ra ngoài, Khúc Nhiên thấy thế vội đưa hộp khăn giấy qua.
Ác quỷ giật mình, ngơ ngác nhìn Tô Tái Tái một lúc, sau đó hét lên một tiếng kêu tuyệt vọng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chờ ba người họ nôn xong thì cả ba đều mệt lả người dựa vào tường ở đằng xa xa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô Tái Tái đứng ở bên ngoài, nghe được tiếng nôn khan không ngừng truyền ra từ bên trong cửa, từ từ lắc đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Càng đến gần Tô Tái Tái thì mùi máu tanh hôi càng nồng, khiến cho Khúc Nhiên không nhịn được mà nôn khan vài cái.
Mà ác quỷ thì kêu gào thảm thiết, từ ban đầu là cầu xin Tô Tái Tái, sau đó quay sang cầu xin nữ quỷ, rồi tới lúc tự nhận lỗi sai và chửi bới bản thân, cuối cùng thì gào khóc van xin: [G·i·ế·t tôi đi, hãy để cho tôi c·h·ế·t đi! Tôi cầu xin cô đó, hãy cho tôi được c·h·ế·t đi mà.]
Chờ tới khi đám người Miêu Đại Yên chịu ra khỏi phòng vệ sinh, để nhường cho Tô Tái Tái vào trong rửa tay thì lúc này mọi người mới phát hiện căn phòng vừa rồi như hiện trường án mạng kh*ng b* lại sạch sẽ như chưa từng có gì xảy ra.
“"Cũng có thể" ư?”
Nếu mọi chuyện đã được giải quyết một cách thuận lợi thì đương nhiên cũng đến lúc chia tay nhau, ai về nhà nấy.
Thôi thôi, chuyện kiểu này xin cô đừng nói mấy câu “lần sau” hoặc “khách quen” giúp chúng tôi cái.
“...”
Im lặng một lúc sau, nữ quỷ đột nhiên nhào tới chỗ ác quỷ đang nằm.
Sau đó giọng nói bình thản của Tô Tái Tái: “Mọi người đã ổn chưa vậy? Tôi có thể vào rửa tay được không?”
Nữ quỷ cúi đầu đứng ở chỗ kia, tóc đen hơi xoăn nhẹ che giấu khuôn mặt xinh đẹp ở dưới, đôi mắt không có tròng đen, chỉ còn phần tròng trắng lạnh lùng nhìn ác quỷ đang nằm trên mặt đất.
… Ôi chao, người của giới Huyền môn bây giờ sao mà yếu quá đi.
Miêu Đại Yên tức giận đến mức muốn bật cười.
Bố khỉ nhà cậu.
Tô Tái Tái vừa nói dứt câu thì ba người ở bên trong lập tức nhớ tới cảnh vừa rồi, cả ba lại cảm thấy cổ họng sắp trào ra lần nữa.
Chờ tới khi tiếng gào khóc của ác quỷ nhỏ xuống thì Tô Tái Tái lại nói tiếp cho hết câu: “Nhưng mà mày đã c·h·ế·t rồi mà?”
Ngay cả ác quỷ mà còn phải gào thét “xin cho tôi c·h·ế·t luôn cho nhẹ người” thì giả sử mà có người xấu xuất hiện thật, người run bần bật tuyệt đối không phải là hai người bọn họ.
Tiếng nhai nuốt cuối cùng cũng đã thành công khiến cho Khúc Nhiên chịu không được nữa rồi, cô ấy bụm miệng lại rồi nhanh chóng chạy vào trong phòng vệ sinh.
Rửa…
Khúc Nhiên đứng ở một bên thấy thế thì nhanh chóng đưa một hộp giấy ướt qua cho cô, cô ấy hơi nghiêng mặt sang chỗ khác, không dám nhìn xuống ác quỷ đang ở dưới đất.
“Nào có nào có, tôi rất hân hạnh được phục vụ mọi người.” Tô Tái Tái cười tủm tỉm nhận tiền, cực kỳ vui vẻ bổ sung thêm một câu: "Sau này hai ông chủ mà có việc cần thì cứ tìm tôi nhé, khách quen sẽ có ưu đãi giảm giá các thứ đó.”
Miêu Đại Yên và Vệ Cát nhìn nhau một cái, yên lặng lắc đầu.
Ồ...
Lúc bốn người đi ra ngoài, Miêu Đại Yên và Vệ Cát còn tính đưa hai cô gái về tận nơi, có điều họ vừa ngỏ ý thì Tô Tái Tái đã lắc đầu từ chối.
“Để tôi qua đó xem cho…” Khúc Nhiên thấy thế thì cũng cười lắc lắc đầu, đang chuẩn bị đi tới chỗ cửa thì nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài.
Vệ Cát nghe thế thì nghiêng đầu dựa vào đằng sau, không hề có ý định đứng dậy, cậu ấy cũng thều thào trả lời Miêu Đại Yên: “… Bảo Tiểu Nhiên xem đi, khả năng chấp nhận của em ấy cao hơn tôi nhiều.”
“Xong chưa?” Tô Tái Tái nhìn máu đen trên tay, chán ghét lắc lắc đầu.
Nhưng dù thế thì nó vẫn không thể c·h·ế·t được, chỉ có đôi mắt trợn to như muốn nứt ra, khóe mắt cũng chảy đầy nước mắt bằng máu.
Tô Tái Tái dừng tay là bởi vì một câu nói: [Đủ rồi.] của nữ quỷ.
Nhưng dù thế thì cô vẫn còn đỡ hơn Miêu Đại Yên và Vệ Cát rất nhiều.
Sau khi ngồi phịch xuống còn tiếp tục dựa người vào trên tường rồi mới nói: “Bây giờ tôi đang ở cách xa cửa nhất.”
Miêu Đại Yên vừa nói xong thì Vệ Cát lập tức cố gắng bò dậy, mặc dù tay chân cậu ấy bây giờ đều mềm nhũn không có chút sức lực nào nhưng cậu ấy vẫn kiên cường đứng lên, sau đó tiếp tục kiên cường bò tới vị trí xa cửa nhất dưới ánh mắt nghi ngờ của Miêu Đại Yên và Khúc Nhiên.
Nỗi oán hận và sự giải thoát đan xen vào nhau, quả thực chính là sự pha trộn của cảm xúc. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ừ… vậy cũng được.” Miêu Đại Yên và Vệ Cát nhìn nhau một cái rồi gật đầu, mỗi người đều móc ra một chồng bao lì xì dày cộp đưa cho Tô Tái Tái, sau đó cúi người với cô: "Tiểu Tái, chuyện hôm nay đã làm phiền cô nhiều rồi.”
Giờ cô ấy đã xem đàn em của mình là “đấng” luôn rồi.
“Biến… biến mất ấy hả?” Đến tận bây giờ Vệ Cát mới choàng tỉnh khỏi trạng thái nửa sống nửa c·h·ế·t ban nãy, cậu ấy tái mặt hỏi lại: "Chứ không phải là xuống địa phủ à?”
“Chuyện đó hả...” Tô Tái Tái lắc đầu: "Không biết, cũng có thể là đi xuống đó chăng?”
Bởi vì hai người kia đã sớm chạy ra phòng rửa tay để nôn rồi.
Là người đứng xem, ba người Miêu Đại Yên cũng bị cảm xúc của nữ quỷ làm cho đồng cảm, mắt của mọi người đều đỏ lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.