Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 307

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 307


Rõ ràng Đồng Nhược Thiến không hiểu Tô Tái Tái muốn nói cái gì nhưng nhìn cô cười âm hiểu như thế lại thấy lạnh tới mức lông tơ dựng ngược hết cả.

Nụ cười trên mặt của Đồng Nhược Thiến nhạt đi ít nhiều, cô ta kinh ngạc nhìn Tô Tái Tái - người đang chầm chậm đi đến gần.

Cô ta mới vừa dạo phố trở về, vui tươi hớn hở xách theo bao lớn bao nhỏ xuống xe.

“À, con bé nhà họ Đồng đó à.” Bà nội Bạch hơi híp mắt nhìn Đồng Nhược Thiến, sau khi nhận ra đây là ai thì cười gật đầu, lúc nhìn thấy thứ mà cô ta đang cầm trên tay thì lại hỏi: “Cháu đi dạo phố hả?”

Cái gì?!

Cô ta muốn trở thành khách mời thường xuyên nổi bật nhất, về phần Tô Tái Tái... Hừ, một đứa con gái nghèo nàn lạc hậu như thế thì làm gì biết tự trang điểm cho bản thân.

“Vâng… vâng ạ!” Thư ký sợ hết hồn, ba chân bốn cẳng tông cửa chạy ra ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)

[Lầu trên đừng ăn nói bậy bạ nha, hành vi này cũng thuộc dạng không đứng đắn trong giới Huyền Học mà. Đừng thấy một con sâu làm rầu nồi canh xong nghĩ ai cũng là sâu chứ.] (đọc tại Qidian-VP.com)

Vài phút sau, tag #“Tataro” Đồng Nhược Thiến mau cút khỏi chương trình Huyền Linh Sư!# đã được lên hot search.

[Úi, lầu trên mà không nhắc thì tôi cũng quên vụ này luôn á!]

Khi thấy đối phương phát hiện mình thì cô ta lập tức lộ ra nụ cười thật ngọt, sau đó nhiệt tình chào hỏi: “Cháu chào bà nội Bạch, cháu chào luật sư Lôi, thật không ngờ có thể gặp hai người ở đây.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cái lắc tay trong ảnh này giống hệt cái của Kim Mẫn Nhi, chỉ khác màu sắc mà thôi.

“Tái Tái nhà bà” ư?

Bà nội Bạch cúi đầu nhìn mèo trắng xong mới gật đầu chào Đồng Nhược Thiến.

Đồng Nhược Thiến thầm nhủ trong lòng như thế.

“Vâng ạ, hôm nay là cuối tuần mà.” Đồng Nhược Thiến dừng một chút, sau đó ung dung vén một lọn tóc lên và nói: “Mấy ngày nữa cháu sẽ tham gia một chương trình, cho nên sẵn tiện mua vài bộ đồ mới luôn ạ.”

Đồng Nhược Thiến hừ lạnh trong lòng, cô ta đang định đi tới cổng trường, nhưng lúc ánh mắt vô tình đảo qua một hướng và phát hiện người vừa bước xuống xe là ai thì cô ta lập tức đứng yên tại chỗ, hai mắt hơi trợn to.

Sau khi lướt lại các bài đăng cũ, bọn họ đã tìm ra một tấm ảnh mà cô ta đã từng đăng.

Ngay lúc Đồng Nhược Thiến tính nói “Hẹn gặp lại” với Tô Tái Tái thì lời cũng bị ứ lại trong họng trước nụ cười mỉm như có như không của cô.

Mà bé mèo trắng nhìn Đồng Nhược Thiến xong thì xù lông lên lấy đà lùi người về sau, phát ra tiếng kêu vô cùng căm giận.

Chờ Tô Tái Tái gật đầu đi về phía mình, bà nội Bạch mới quay qua trả lời câu hỏi ban nãy của Đồng Nhược Thiến: “Bà tới tìm Tái Tái nhà bà.”

Vì sao luật sư của tập đoàn nhà họ Bạch cũng tới đây thế này?!

Tô Tái Tái được gọi đã bước tới, liếc mắt nhìn Đồng Nhược Thiến, gật đầu coi như chào hỏi nhưng không chờ đối phương đáp lại thì cô đã quay đầu nhìn về phía bà nội Bạch cười nói: “Bà nội bà dẫn cả bé mèo trắng tới sao ạ?”

“Được đấy, là con gái thì phải biết trang điểm bản thân cho thật đẹp.” Bà nội Bạch cười ha hả gật đầu.

“Hoá ra là cô.” Tô Tái Tái cười nói.

Tự tay cô ta xử lý con mèo kia cũng không phải loại trắng muốt này mà.

Có một số người mặt ngoài luôn ra vẻ ngay thẳng chính trực, dịu dàng hào phóng, nhưng thực chất sự ác độc và tàn nhẫn của họ còn kinh khủng hơn gấp mười lần những gì mà con người có thể tưởng tượng ra được!

Bé mèo trắng vặn người, dựa qua dẫm lại trên ghế da, duỗi người cho thoải mái mãi xong mới “meo” một tiếng rồi nhẹ nhàng nhảy xuống xe.

Chương 307

Nói rồi Đồng Nhược Thiến lại liếc mắt nhìn sang bé mèo trắng rồi vội rời đi.

Đây đều là trang phục mà Đồng Nhược Thiến chuẩn bị mặc trong lần lên sóng Huyền Linh Sư vài ngày sau, tuy cô ta không dám so bì với ảnh hậu Trác, nhưng những người khác thì không thành vấn đề.

“À, không cần đâu.” Bà nội Bạch lắc đầu: “Bà tới để...”

Câu này như một quả bom siêu to khổng lồ nện vào lòng mọi người, cư dân mạng ngửi thấy mùi drama cho nên vội vã ùa vào Weibo Tataro của Đồng Nhược Thiến.

Bà ấy tới là để... tìm Tô Tái Tái hay là Bạch Ngữ Dung?!

Đây là lần thứ hai bé mèo trắng phát ra tiếng như thế. Lần đầu tiên là vì hộp gấm của Bạch Ngữ Dung.

Trong lúc còn đang khó hiểu, Đồng Nhược Thiến thấy người đàn ông trung niên đang đỡ bà nội Bạch hơi chếch người về phía này, nhờ đó mà cô ta lập tức nhận ra người này là luật sư Lôi.

Nếu là bình thường thì cô ta chẳng thèm để tâm tới Tô Tái Tái, nhưng nay có bà Bạch ở đây, ít ra cũng nên giả vờ đôi chút.

[Má ơi, cái “mắt mèo” mà cô ta nói… đừng nói là giống với suy nghĩ của tôi nha? Tởm quá!]

[À phải rồi, mấy ní còn nhớ trước khi vào trận thi đấu, Tái Tái đã ngăn cản nhân viên công tác của Huyền Linh Sư khi người này muốn sờ vào chiếc lắc tay của Đồng Nhược Thiến không, còn bảo là “tốt nhất đừng có sờ” nữa á? Càng nghĩ càng thấy ớn đó mấy ní ơi.]

Cô ta khựng lại một chút rồi cười nói: “Nếu không thì… con xin tạm biệt trước được không ạ?”

Bà nội Bạch vui mừng ra mặt, bà ấy quay đầu lại nhìn, khi thấy người tới đúng là Tô Tái Tái thì vội vẫy tay với cô: “Tái Tái, cháu mau lại đây!”

Quan trọng nhất là, Tô Tái Tái có tiền không?

Đồng Nhược Thiến cũng cười theo, sau đó giả vờ như vừa nhớ ra gì đó, cô ta “à” một tiếng rồi hỏi: “Nhìn cháu nè, chỉ lo trò chuyện với bà mà quên hỏi, bà tới tìm Ngữ Dung đúng không ạ? Hay để cháu dẫn bà đến ký túc xá tìm cậu ấy nhé?”

Phản ứng này của nó làm cho không chỉ mình Đồng Nhược Thiến ngạc nhiên mà cả bà nội Bạch cũng kinh ngạc.

“Bà, bà nội Bạch, hình như mèo của bà không thích cháu lắm ạ.” Đồng Nhược Thiến bị phản ứng của mèo trắng dọa sợ, vội ngồi dậy, chỉ sợ chậm một chút là bị mèo trắng nhảy bổ tới cào vào mặt.

Đồng Nhược Thiến hoang mang vô cùng, nhưng cô ta vẫn quyết định đi về phía bà nội Bạch

[Giờ trong mắt tôi, ai làm trong giới Huyền Học cũng giống y chang vầy.]

Nhưng nhờ có lời nói của Tô Tái Tái trong buổi phát sóng trực tiếp, cư dân mạng đã dần đoán được chân tướng, họ không những không thấy nó đẹp mà còn… cảm giác sởn hết cả gai ốc.

Đáng tiếc lúc này Đồng Nhược Thiến vẫn còn chưa hay biết gì cả.

[Hồi trước lúc xem phát sóng trực tiếp Huyền Linh Sư, khi thấy Tái Tái để mặc cho đám đàn em của mình tùy ý nuốt chửng bọn ác quỷ thì tôi còn cảm thấy cô ấy có hơi tàn nhẫn, nhưng bây giờ nhìn lại mới thấy, cô ấy rõ ràng là một người rất có nguyên tắc á.]

Phần chú thích mà Tataro viết cho bức ảnh này là: “Hôm nay dùng bữa trà chiều cùng một chị gái nhà giàu trắng trẻo xinh đẹp, cái lắc trên tay của cô ấy là sản phẩm của Tataro đó ~ Đẹp lắm đúng không? Nhất là viên mắt mèo này nè.”

Cùng thời gian đó, sau khi so sánh giữa các tấm ảnh chụp, cư dân mạng đã điều tra ra được nguồn gốc của chiếc lắc tay của Kim Mẫn Nhi.

Nó nhìn thấy Tô Tái Tái đang muốn tới gần thì mềm mại mà lại gần cô, cọ một vòng, nhìn thấy Đồng Nhược Thiến thì cứng đờ cả người lại.

“Đúng thế, lâu rồi nó chưa gặp cháu mà.” Bà nội Bạch cười nói, rồi lại nhìn sang bé mèo trắng đã tỉnh dậy, đưa tay lên che mặt ra vẻ “bé còn chưa tỉnh ngủ đâu”.

[Nè nè, mọi người có thấy cái lắc tay này... rất giống với cái của “Tataro” không?]

Sao bà nội Bạch lại đến đây?! (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ai nha, bà nội Bạch, bà nuôi được bé mèo trắng xinh quá ạ.” Đồng Nhược Thiến cười nói: “Lông em nó còn trắng hơn cả tuyết nữa ạ.”

… Lạ thật đó, rõ ràng chính cô ta cũng tự xác nhận rằng chưa gặp con mèo trắng này bao giờ nhưng mà… lại có cảm giác vô cùng quen thuộc.

Trong ánh mắt đầy trông mong của Đồng Nhược Thiến, bà nội Bạch còn chưa kịp nói xong thì đã nghe giọng của Tô Tái Tái vang lên bên tai: “Bà nội tới rồi ạ?”

A a a! Nếu cô gái nhà giàu trắng trẻo xinh đẹp kia và Kim Mẫn Nhi là người ác thì Đồng Nhược Thiến đúng là chúa ác luôn chứ đùa! (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong phần bình luận chỉ toàn là các bình luận như “đẹp”, “đẹp quá”, “tôi cũng muốn mua”.

Tô Tái Tái rất nhanh đã nhận ra động tác cứng đờ của bé mèo trắng thì quay qua nhìn Đồng Nhược Thiến.

Như đang suy nghĩ cái gì đó.

Bà ấy vỗ hai bên đầu gối gọi: “Meo Meo mau qua đây nào.”

Đồng Nhược Thiến cười chào lại.

Chẳng lẽ…

Chờ anh ta đi rồi, giám đốc mới ngã ngồi xuống ghế, ông ta nới lỏng cà vạt, hai tay cào mái tóc rối bù, thoạt nhìn buồn rầu không tả nổi.

[Đúng vậy, đúng vậy.]

“Ừa, thế lần sau lại qua đây chơi nhé.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 307