Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Nhất Oản Xoa Thiêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 308
Cô ta vừa dứt lời, giọng điệu của Hứa Tần Nhã đã không còn vui vẻ như khi nãy nữa: [Làm sao mà mẹ biết được bà ta đi đâu chứ, chắc là không muốn nhìn thấy mặt của mẹ con mình nên về căn biệt thự ở dưới quê sống một thời gian rồi cũng nên.]
"Dạ." Tô Tái Tái gật đầu, tạm thời ngậm miệng lại, định khi nào tìm cơ hội giải thích ổn thỏa với bà nội sau.
Bà nội Bạch thở dài, gật đầu: "Ai nói không phải đây?"
Cuối cùng, Đồng Nhược Thiến rời đi trước tiếng gầm gừ của mèo trắng nhỏ và mắt nhìn chăm chú của Tô Tái Tái.
Bạch Ngữ Dung nghe thế cười nói: “Như cậu đã nói, chúng ta là bạn bè mà, sao tớ có thể lấy tiền của cậu được chứ?”
Tô Tái Tái gật đầu, nở nụ cười.
Bạch Ngữ Dung cầm điện thoại do dự vài giây, lại bấm số gọi đi.
Nói đến đây, Hứa Tần Nhã dừng vài giây, rồi lại đổi thành giọng điệu vui vẻ nói: [ y da, đừng nói đến bà ta nữa, Ngữ Dung à, mẹ đã uống viên thuốc mà con đưa rồi, đúng là làn da đã đẹp hơn rất nhiều đó nha! Các chị em liên tục hỏi mẹ dạo gần đây đã thoa đồ tốt gì nữa đấy.] (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô Tái Tái nhìn khuôn mặt tươi cười đầy vui mừng của hai người lớn thì chớp chớp mắt hơi thắc mắc.
Những chuyện này đều do một mình Tiền Nguyên Nguyên làm mà.
“Sao thế cháu?” Bà nội Bạch nhìn Đồng Nhược Thiến đã đi xa rồi quay qua hỏi Tô Tái Tái: “Hai cháu không thích nhau hả?”
Bạch Ngữ Dung nhanh chóng để điện thoại ra xa một chút, đợi khi Hứa Tần Nhã đã bình tĩnh lại phần nào thì cô ta mới bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện cho bà ta nghe.
Bé mèo trắng nghe tới đây mới bớt xù lông lên, tai cụp xuống phát ra tiếng “grừ” như là rất tủi thân, nghiêng đầu tựa lên vai Tô Tái Tái.
Đồng Nhược Thiến vui mừng khôn xiết, không ngừng cảm ơn Bạch Ngữ Dung.
Một lúc sau, cô cụp mắt lại, xác nhận suy nghĩ trong lòng.
... Không phải, mọi người có phải đang hiểu lầm chuyện gì đó rồi không?
“Mẹ à.” Thấy Hứa Tần Nhã càng nghĩ càng xa, Bạch Ngữ Dung đành phải lên tiếng ngắt lời bà ta rồi lại nói: “Bà nội đã đến thủ đô rồi, vả lại bà ấy tới là để gặp Tô Tái Tái đấy.”
Thật sự chu đáo.
“Mẹ.” Bạch Ngữ Dung lên tiếng chào bà ta xong thì hỏi: “Mẹ có biết bà nội đi đâu không ạ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Giọng điệu của Đồng Nhược Thiến ở phía bên kia như cười tủm tỉm, cô ta ngừng một chút rồi lại thử hỏi thăm dò: [Đúng rồi... Ngữ Dung à, tớ nghe nói cậu có thể luyện ra một loại thuốc có thể chăm sóc nhan sắc, làm đẹp?
"Không có gì ạ, chỉ là con không hay đến đây nên không rõ cách mở của ổ khóa này." Tô Tái Tái vừa nói vừa mở cửa ra, cùng đỡ bà nội Bạch với luật sư Lôi đi qua cửa.
Không rõ cách mở?
Cơ mà toàn là do mình làm cho đối phương thấy không thoải mái mà thôi.
Nếu không thì sao trông Đồng Nhược Thiến có vẻ chật vật thế kia?
"Con đứa nhỏ này, thật thà quá đấy, ngay cả biển hiệu mà con cũng lau qua rồi à?"
Cô ta không có cửa làm thế.
Trên đường đi, Tô Tái Tái vừa tươi cười đáp lời trò chuyện với bà nội Bạch, vừa nhếch mắt lên quan sát xung quanh.
"Ừ." Bà nội Bạch cười gật đầu. Trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Dừng một chút, Bạch Ngữ Dung híp mắt lại, ánh mắt tràn đầy hung ác, cất lời: “Hơn nữa, con nghe nói... bà ấy đến là để chuyển nhượng tám chục phần trăm cổ phần của tập đoàn nhà họ Bạch cho Tô Tái Tái đó ạ.”
Nhưng luật sư Lôi sau khi dìu bà nội Bạch vào lại quay đầu nhìn thoáng qua ổ khóa bằng đồng của cửa lớn với vẻ nghi ngờ.
[Cái gì?!]
Tô Tái Tái nghĩ vậy, liếc về phía hướng nhà thủy tạ, chỗ rìa hành lang vẫn còn sót lại một ít âm khí màu đen vẫn chưa kịp tan biến hết.
Hứa Tần Nhã vô cùng đắc ý che miệng cười, dừng một chút tiếp đó nói: [Ngữ Dung nè, con nói xem nếu con đã có tài năng ở mảng này, thế tại sao chúng ta không mở một cửa hàng nhỉ? Chắc chắn sẽ mua may bán đắt cho mà xem.]
Tiếp tục nói với cô ta thêm vài câu thì nhận thấy cô ta có hơi lơ đãng, thế là Đồng Nhược Thiến nhanh trí nói lời tạm biệt, hẹn cô ta lát nữa gặp, sau đó cúp máy.
Hơn nữa, đến thủ đô trong ngày hôm nay là ý định bất chợt của bà ấy, sớm hơn dự định ban đầu vài ngày.
Chương 308
Đồng Nhược Thiến đừng có nghĩ bước chân được vào nhà họ Bạch.
Cô vừa vuốt lông cho nó vừa nói: “Không sao, không sao đâu, tương lai còn dài. Kiểu gì chị cũng sẽ xử đẹp cho em nhé?”
Bà nội Bạch lại dỗ dành nó trong chốc lát, đợi đến lúc bà ấy nhìn về phía mình lần nữa, Tô Tái Tái mới tươi cười mở miệng: "Bà nội, con đã cho người quét dọn lại nhà cũ trước rồi, chúng ta quay về đó chứ ạ?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đứa nhỏ ngốc nghếch này." Bà nội Bạch cười lắc đầu, sau khi đưa tay lên dí nhẹ vào trên trán của cô thì mới nhìn qua phía luật sư Lôi đang đứng ở một bên khác trò chuyện: "Nhìn đi, đứa nhỏ này lại thật thà như thế bảo sao tôi không che chở nó hơn một chút đây?"
"?" Tô Tái Tái.
Cơ mà…
... Rõ là động thổ trên đầu Thái Tuế, chỗ nào cũng dám đột nhập vào.
Nhẩm tính lại thời gian thì hẳn là sau khi bà ấy gọi điện thoại đã chuẩn bị ngay rồi.
Đó không phải là ổ khóa cửa thông thường sao?
"Thì ra là như thế." Bà nội Bạch cười, vừa bước qua ngưỡng cửa vừa bảo: "Do con không đến đây nhiều, sau này đến thường xuyên hơn thì sẽ quen thôi."
"À." Tô Tái Tái giật mình, nghĩ ngợi rồi trả lời: "Chắc là lau khoảng ba lần ạ."
Bà ấy vừa v**t v* bé mèo trắng vừa hỏi Tô Tái Tái: “Sao thế? Con bé Đồng Nhược Thiến kia từng bắt nạt bé Meo Meo nhà chúng ta hay sao?”
Nếu là như thế thật thì thôi coi như bà ấy rút lại lời mới nói đi.
Trông vô cùng tủi thân.
Bà nội Bạch đứng ở bên ngoài cửa nhà họ Bạch, mỉm cười quan sát ngôi nhà cũ, thấy ngay cả tấm biển hiệu cũng sạch bóng thì hài lòng gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, hờn dỗi:
Nhưng không để cô kịp giải thích, bà nội Bạch đã lên tiếng trước: "Được rồi, không nói những chuyện này nữa. Tái Tái, mau đi mở cửa đi, chúng ta đi vào nào."
Tô Tái Tái thôi không nhìn nữa, vẻ mặt thản nhiên suy nghĩ.
Với lại trước khi bà ấy đến cũng không có báo với Tô Tái Tái, không ngờ rằng cháu gái ngoan của bà ấy đã sớm dọn dẹp nhà cũ của nhà họ Bạch sạch sẽ rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một bên khác, Đồng Nhược Thiến sau khi quay về ký túc xá, nghĩ tới nghĩ lui rồi cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại cho Bạch Ngữ Dung, kể lại chuyện cô ta đã nhìn thấy bà nội Bạch ở trước cổng trường mình cho Bạch Ngữ Dung nghe.
Dù sao là Tiền Nguyên Nguyên lau, cô cũng không biết rõ lắm.
Tô Tái Tái vừa nghĩ vừa cúi đầu nhìn bé mèo trắng nhỏ xinh, thấy nó vẫn nhìn đăm đăm về hướng Đồng Nhược Thiến, móng vươn ra còn chưa thu lại thì bế nó lên vác lên vai, v**t v* nhẹ nhàng phần cổ như đàng dỗ trẻ con.
"Ôi..." Bà nội Bạch vừa nói vừa nhíu hàng lông mày lại, đau lòng mà ôm lấy bé mèo trắng, vừa dỗ dành vừa nói: "Meo Meo, đừng giận nữa nhé, lần sau chúng ta không cho cô ta vào nhà nữa nha?"
Luật sư Lôi cười cười gật đầu, ngừng một chút rồi nói tiếp: "Mặt này của cô Tô lại khiến tôi nhớ tới ông cụ Bạch."
Bà nội Bạch thấy thế thì cũng đoán được đôi phần. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng khi cô vừa đưa tay chạm đến ổ khóa trên cửa thì lại dừng động tác của mình lại, ngước mắt lên nhìn cái ổ khóa bằng đồng: "... Hả?"
… thật sự đã có người lẻn vào đây.
Luật sư Lôi nén sự nghi ngờ của mình vào trong lòng, sau khi đóng cánh cửa lớn lại mới đi vào trong cùng với hai người.
Dừng một chút, cô ta lại nói: “Như vầy đi, ở chỗ tớ vẫn còn năm viên, đợi lát nữa mời cậu đi ăn cơm rồi sẵn đưa cho cậu luôn nhé.”
Bé mèo trắng dụi vào bả vai bà nội Bạch, tiếp tục kêu những tiếng "Meo…" ấm ức.
Không biết... Nếu lần sau khi nào cậu có, tớ có thể được ưu tiên để mua trước một chút có được hay không?]
Hơn nữa, còn không phải là kẻ trộm cắp thông thường.
[Không có gì đâu, chúng ta là bạn bè mà Ngữ Dung.]
Một lúc sau, đầu bên kia của điện thoại đã có người bắt máy, Hứa Tần Nhã vô cùng vui vẻ nói: [Alo, Ngữ Dung!]
Vốn dĩ lúc Tô Tái Tái bảo muốn sửa sang lại nhà cũ của nhà họ Bạch để bà nội Bạch ở, bà ấy cũng không quá quan tâm đến.
Đồng Nhược Thiến ấy hả?
"Tớ biết rồi." Bạch Ngữ Dung nhẹ giọng thì thầm, lại nói tiếp với Đồng Nhược Thiến ở đầu dây bên kia: "Cảm ơn cậu nhé, Đồng Đồng."
“Dạ?” Tô Tái Tái nghe xong thì quay đầu nhìn về phía bà nội Bạch, nghĩ đôi chút rồi trả lời vô cùng nghiêm túc: “Chắc là đã từng ạ.”
Tiếng hét chói tai của Hứa Tần Nhã từ đầu dây bên kia truyền đến.
"Sao thế?" Bà nội Bạch ở sau lưng cô hỏi: "Không mang chìa khoá theo sao?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.