Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 10: Thời gian là thứ đáng sợ, nó sẽ chẳng chờ bất cứ thứ gì!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Thời gian là thứ đáng sợ, nó sẽ chẳng chờ bất cứ thứ gì!


"Tiểu Cửu về rồi đó à?"

"Tiểu Cửu a, tu tiên là thuận Thiên, thuận mệnh, nếu trong mệnh của ngươi có thể tu, tất nhiên Thiên Địa sẽ không keo kiệt chút này." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Thế Dương lão đợi ta một tí, ta cất mớ đồ ban nãy đi chợ về, xong qua liền."

"Nhì xem ta nói có sai sao?"

Chỉ thấy một ông lão già khọm, tiên phong đạo cốt, mặc bộ bạch bào tiên khí bồng bền đang giẫm đạp từng bước thiên khung giống như giẫm đi trên đất bằng một dạng.

"À! Chuyện này ta cũng có biết một chút, nghe đâu là Thượng Cổ bí cảnh gì đó, rất đáng tiền"

"Hai người họ đấy thôi!"

"Nghe đồn Thiên Kiếm Thành chủ yêu thích Thánh Nữ? Có thật vậy chăng???"

"Đi thôi tiểu tử, đến lúc để vào Tuệ Nhai rồi."

"Tiền bối, ta đã cho người đi làm rồi."

- Chắc ngươi chưa làm cơm tối, lại đây ngồi xuống cùng ta ăn cơm, cũng đã lâu rồi không có ai cùng ta ăn một bữa cơm.

Hắn là thành chủ mà hắn không thể làm tốt được việc này đúng thật là mất mặt.

"Tránh đường! Tránh đường!"

Khi được hỏi thăm Thiên Cửu chỉ cười cười đáp lại.

Đang miên man suy nghĩ thì Dương lão bồi thêm câu.

"Cũng có lí, sống càng lâu càng sợ c·h·ế·t mà."

Trong đám đông, người ta bàn tán xì xào qua lại chuyện của hai người Thiên Kiếm và Bạch Mộng Uyển.

Thiên Cửu đắng chát nói ra những lời từ sâu thẳm lòng mình.

Đôi mắt đẹp của Bạch Mộ Uyển nhìn về phía Tuệ Nhai loạn thất bát tao kia.

"Thế chúng ta lần này đi là vì?"

Hai người biến mất tại Quỳnh Lâu, sau đó xuất hiện tại ngay cửa lối vào bí cảnh, Vệ Quân thấy hai người đồng loạt nghiêm chào, Thiên Kiếm phất phất tay, hai người bước vào bí cảnh.

"Không biết thì đừng nói ra, kẻo mang hoạ sát thân!"

Vừa nói hắn vừa lấy ngón tay chỉ chỉ vào bí cảnh Tuệ Nhai xuất hiện ở trên bầu trời, xung quanh nó giờ đã đông nghẹt người.

"???"

Giọng nói đìu hiu của Dương lão làm cho Thiên Cửu mềm lòng. Tuy hắn đã mua mớ rau xanh và chút thịt, tính đêm nay làm bữa cơm ngon một tí, có vẻ như là không thể làm được rồi.

Chương 10: Thời gian là thứ đáng sợ, nó sẽ chẳng chờ bất cứ thứ gì!

"Hôm nay Dương lão cơm nước sớm thế?"

Nhưng mà nhỏ yếu thì lấy quyền đâu đi phản kháng lại những tu tiên giả kia cơ chứ, thế đạo này, bắt người ta phải tu tiên, tìm cách tu tiên, tu tiên mới là đường sống nhanh nhất.

"Là Vệ Quân của Thiên Kiếm Thành."

Hắn cũng khát vọng tu tiên chứ, thế nhưng hắn nào có tiền vốn để tu cái gì tiên, một tên phàm nhân làm còn không xong, nói gì đến tu cái tiên nhân.

"Bởi vì bọn ngươi không biết, đây là luật, mỗi bông hoa trên cửa lối vào đại diện cho một bí cảnh khác nhau, thế nhưng mỗi lần mà nó xuất hiện thì thứ tự các bí cảnh cũng được thay đổi, Tuệ Nhai chỉ là một bí cảnh trong đó, nó chỉ xuất hiện khi có từ ba bông hoa trở lên nở rộ, càng vào sớm, xác xuất đụng trúng nó càng lớn và bởi vì nó rất đặc thù nên mới được đặt tên rồi lấy tên đó làm tên gọi chung cho toàn bộ bí cảnh. Tuệ Nhai, Tuệ Nhai, ngươi nghĩ tên gọi này là gọi chơi hay sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Một Người lính Vệ Quân đang dàn xếp mọi người tách ra nhường đường để có thể đến gần lối vào bí cảnh.

Trong thế giới của tu tiên giả, phàm nhân chẳng khác nào sâu kiến, nếu có khác thì chắc chỉ là có chút trí tuệ, cảm xúc đặc sắc hơn mà thôi.

"Đừng mơ, sống đến tận tuổi này rồi, mấy lão bất tử đó hiếm lắm mới đánh với nhau một trận ra trò, bởi vì làm không khéo có khi ợ ra rắm!"

Thiên Kiếm cung kính đáp lại vị Thánh Nữ Của Thánh Tông này.

"Tiên Nữ dạo này nhìn có vẻ trẻ trung hơn Thánh Nữ thì phải?"

"Lại nhìn! Khương Lăng Vân Tiên Nữ cũng đến rồi."

"Các ngươi vừa thấy ai bước vào sao?"

"Vì lúc này Tuệ Nhai mới chính thức mở ra." (đọc tại Qidian-VP.com)

Bạch Mộng Uyển nói với Thiên Kiếm.

Trước lối vào bí cảnh Tuệ Nhai lúc này đã chật kín người, ai cũng muốn tranh nhau để được vào trước, thành ra hỗn loạn không ngừng, có ít người đã hết kiên nhẫn bắt đầu đấu pháp với nhau, khiến cho bầu không khí đã loạn nay càng thêm loạn.

"Được rồi, nói nhiều cũng thế, đi thôi!"

"Là Trúc Diệp Lâm Đại Thần, không biết Thiên Cơ Lão quái có đến không?"

Tiểu Cửu cũng hoài nghi, người hàng xóm của mình mấy năm nay, phải chăng là một tu tiên giả. Không thấy làm gì, vẫn có ăn có mặt, lại còn có nhà, tuy là khu nghèo khó, thế nhưng xây được căn nhà cũng không phải là kẻ nghèo hèn nào cũng có thể làm được.

Khi bóng dáng Thiên Cửu đã khuất sau căn nhà gỗ. Hắn mới ngước nhìn lên Tuệ Nhai, miệng thì thầm.

"Là Thiên Cơ Lão quái thật? Lần này có thể long trời lở đất một dạng."

Dương Khiêm hơi kinh ngạc, vì tiểu tử này lại không biết việc này.

Mọi người tiếp tục lại bàn tán xôn xao, không khí có vẻ náo nhiệt hơn lúc trước nhưng không có hỗn loạn như trước. Tất cả đều được Vệ Quân của Thiên Kiếm thành giữ gìn trật tự rõ ràng, đồng thời còn có một số tu sĩ giúp đỡ việc duy trì trật tự.

"Nếu ta không nhìn lầm có phải là thành chủ với Thánh Nữ không nhỉ?"

Khi bông hoa thứ ba trên lối vào bí cảnh Tuệ Nhai nở rộ.

"Ngươi không biết sao, tối nay Thiên Kiếm thành có thả đèn lồng đấy, ngươi không muốn đi xem một chút?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ta cũng muốn tu tiên nha, thế nhưng cơ duyên không có, tư chất không có, thế lực không có, tài nguyên không có, lấy cái gì đi mà tu tiên.

"Thiên Cửu nha, nếu như ngươi là người tu tiên thì tốt biết mấy, đến lúc đó lão già họm hẹm như ta có thể kiến thức đến một chút phong cảnh."

Thiên Kiếm hắn không có ý định đi chuyến này nhưng bởi vì Bạch Mộng Uyển đến nên hắn phải đành đi theo hầu hạ, nếu không sư phụ của hắn mà biết, không nghĩ đến lão nhân gia sẽ bão nổi thế nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Thời gian đúng là chẳng đợi chờ một thứ gì, mới đó mà Tuệ Nhai lại xuất thế lần nữa. Lão bằng hữu, các ngươi đều ổn cả chứ."

....

Khi đi ngang qua nhà của vị lão bá gần nhà, ông lão ấy đã chuẩn bị ăn tối rồi, thấy Thiên Cửu lão bá liền hỏi thăm.

"Đồ ngu, như nhau cả thôi, bọn họ đều mỗi người mội vẻ, đừng có mà đem ra so sánh, không kẻo c·h·ế·t lúc nào không hay? Ngươi không biết là người yêu thích bọn họ đông đến mức nào à."

Để sống sót trong cái thế giới đầy rẫy sự hỗn loạn này, phàm nhân luôn phải đi tìm đường sống cho mình, hoặc là m·ưu đ·ồ nghịch thiên cải mệnh, hoặc là tầm thường vô vi cả đời, không tranh không đoạt mới mong yên ổn qua ngày.

Bạch Mộng Uyển bình tĩnh giảng giải cho Trần Vĩnh Sinh, đối với thế hệ của nàng, Tuệ Nhai là cơ duyên cũng là ác mộng, không biết lần này còn có lão bất tử nào xuất nhập nữa đây?

Vị huynh đài này nhắc nhở vị đạo hữu đi cùng với mình.

Mọi người khi thấy lão giả ấy không thể làm gì khác hơn ngoài nhường đường.

Dương lão nghe vậy mừng rỡ lấy tay đuổi hắn đi nhanh đi, còn ra dùng bữa.

Thiên Cửu chập chững bước vào căn nhà gỗ tạm bợ được hắn dựng lên phía ngoại ô, nơi đây là khu nghèo nhất thành Thiên Kiếm, chỉ dành cho những người không đủ tiền mua đất, mua nhà tại thành đến đây sinh sống tạm bợ.

...

Sự náo nhiệt càng ngày càng tăng lên khi Tiểu Kim Thiên Phật Tự, Đông Thư Sách Nho Thánh, Ma Quân La Trung Kiệt, Lão đạo sĩ Lương Bắc Thần...bắt đầu gia nhập bí cảnh. Theo sau đó là các thế lực lớn, như Thánh Tông Đông Vực, Thính Lâu Các, Thương Vân Hội,...đều cử người xâm nhập bí cảnh.

Mọi người trong đám đông thầm nghĩ.

"Hôm nay ta chỉ thấy những người tu tiên kia nhao nhao bay vào trong đó."

Thiên Kiếm hỏi ngược.

Quỳnh Lâu.

"Chúng ta chuyến này có hai mục đích, một là tìm kiếm vật trị liệu cho ngươi, hai là tìm đồ vật mà năm đó Khai Thiên Chủ Lý Hồng Trần đem về từ thế giới đó rồi để lại tại đây."

Vệ Quân của Thiên Kiếm thành đang sắp xếp lại trật tự ngay lối vào Tuệ Nhai.

Dương lão cũng hướng đôi mắt nhìn về phía Tuệ Nhai, trong đôi mắt già cỗi ấy chất chứa thật nhiều nỗi buồn nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.

"Người không có phận sự miễn tới gần."

Lúc này một Lão giả xuất hiện, tóc trắng bạc phơ, tay chống quải trượng, từ từ bay về hướng lối vào Tuệ Nhai.

"Ngươi nghĩ sao? Bí cảnh này là bí cảnh Tuệ Nhai đó, bọn họ không đến mới là lạ."

Dương lão bá sâu sắc nói ra. Lời nói này không giống của một phàm nhân cho lắm, giống một tu tiên giả hơn.

"Vĩnh Sinh, ngươi không nghĩ quản chút gì sao?"

Khi Vệ Quân của Thiên Kiếm thành duy trì trật tự xung quanh lối vào bí cảnh, mọi việc diễn ra suôn sẻ hơn lúc trước, không còn ồn ào náo động, không còn loạn thất bát tao.

Phủ thành chủ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Thời gian là thứ đáng sợ, nó sẽ chẳng chờ bất cứ thứ gì!