Thiên Thượng Nhân Gian
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Thiên Kiêu hội tụ
Ba vị cô nương đi theo, người thì thanh thuần đáng yêu, người điềm tĩnh nhã nhặn, người hấp dẫn nhân tâm, nóng nảy khó cưỡng.
Hồ Hồng Điệp hỏi dò.
"Đây là Liễu Bích Trai nướng, còn có một bình Hoa Bách Tửu."
"Được rồi! Đồ ăn lên rồi, ăn trước đã."
Hồ Hồng Điệp cười khúc khích khi nói ra những lời này.
"Thứ đồ gì! Hoa hoa công tử."
Hồ Hồng Điệp chạy đến khoác tay hay người vui vẻ cười nói.
Bình An được nuôi dưỡng bởi Đạo Giáo nên khí chất nho nhã, hiền hoà, cho người ta cảm giác đặc biệt thư thái.
Trên đường phía xa xa, có hai bóng người trẻ tuổi anh tuấn, khí chất phi phàm, dù đi trong đám đông không vẫn có thể nhận ra.
Đột nhiên Hồ Hồng Điệp nhớ ra một việc quan trọng liền nói.
"Hứ, thứ không biết xấu hổ, còn dám vác mặt mũi đến đây hỏi ta, ngươi cũng biết ngươi có vị hôn thê cơ đấy?"
Bình An có vẻ ngượng ngùng.
Tối hôm đó.
Vừa nghe đến đây Hồ Hồng Điệp đã không nhìn nổi cười, nàng không thể khống chế thức ăn đang ở trong miệng thế là phun hết ra phía trước, làm vươn vãi cả một bàn thức ăn ngon, kèm theo đó là hai vị phía trước cũng bị vạ lây không ích.
Đôi mắt đẹp của nàng chớp chớp liên tục, liếc nhìn hết bên này đến bên kia, công bằng mà nói, hai người này ai cũng suất khí chỉ là mỗi người mỗi vẻ.
"Ta một phần Liễu Bích Trai nướng." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đây là Cải Thảo Cầm sào với Lăng Tiêu Phật."
Hồ Hồng Điệp nhìn tên tiểu nhị nói.
Thiếu niên trông bình dị gần gũi, như một người phổ thông bình thường, mặc bộ quần áo có phần lam lũ, giải nắng dầm sương, trông muốn bạc cả màu.
Thấy hai người nhìn mình xuất thần, Hồ Hồng Điệp trong lòng tự nhiên vui vẻ, ngày thường coi nhẹ ta, hôm nay cho các ngươi thấy khí chất của bổn cô nương, sáng loè mắt c·h·ó các ngươi.
Vừa thấy Hồ Hồng Điệp, hai người đã mắt sáng lên. Không hổ là Thiếu chủ Cốc Hồ Điệp, bộ Hồ Điệp này đúng là nhờ có nàng mà tôn lên được vẻ đẹp của nó, lấy ba màu chủ đạo, đỏ đậm, vàng nhạt và đen tuyền trông không khác gì một con Hồ Điệp xinh đẹp diễm lệ.
"Bình An huynh b·ị c·ướp cơ á? Tốt một chuyện cười."
"Được chứ? Nhưng ta không có thiệp mời nha?"
Thoáng cái tĩnh thần, hai người đều ho nhẹ che giấu vẻ ngượng ngùng của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Còn Trương Bác Hạo con nhà Kinh thương, nên từ nhỏ đã tập quen với thương trường, trông điềm tĩnh, cao lạnh hơn, ở bên cạnh hắn khó đoán được ý nghĩ của hắn.
Trương Bác Hạo cười khẽ nói.
Một bóng hình xinh đẹp mĩ miều, bóng dáng thướt tha, uyển chuyển mặc bộ Hồ Điệp Mộng xao xuyến lòng người.
Hắn quay đầu nhìn sang bên ba vị tỳ nữ của mình, thì đã thấy bọn họ ăn uống vui vẻ nãy giờ rồi, liền nói lại.
"Thế sao ngươi không bảo với phụ thân mình hủy hôn đi? Còn ở đó mà không thích cơ chứ?"
Bốn người này không ai khác, chính là Trương Bác Hạo cùng ba vị tỳ nữ của mình.
Sau khi được cười vui vẻ một bữa ra trò, Hồng Điệp mới ngưng lại, tuy nhiên nét mặt của nàng vẫn còn miễn cưỡng lắm.
"Đại tỷ a! Sao ngươi cũng không nhắc với Cốc chủ hủy hôn a, ngươi cũng không thích còn gì?"
Là Bình An và Trương Bác Hạo.
Hai người bọn họ mỗi người một vẻ, toát lên khí chất rất riêng của mình.
Bình An đã đổi một bộ Bạch bào lụa mỏng, được làm từ Khương Mộc Trầm của Nam Vực, có thể chống nước chống lửa, đông ấm hè mát. Thể hiện được khí chất nho nhã của một thư sinh.
Vừa nói xong với tiểu nhị hắn quay sang nói với hai người. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đã thấy vị tiểu nhị ban nãy đem đồ ăn lên.
"Hai vị có muốn thêm chút gì?"
....
"Thật xin lỗi! Không có ý tứ, Bình An huynh ngươi đừng có như thế được hay không, ta cũng khổ lắm á!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đa tạ!"
"Vậy tối nay ta chờ hai người các ngươi trước cửa tiệm nhà ta đó."
Nói ra chuyện này thật mất mặt, đường đường là một thiên tài của thế hệ trẻ tuổi, Thần tử của Đạo Giáo, đệ tử thân truyền của Đông Thư Sách Nho Thánh lại bị đám thổ phỉ nhỏ nhoi chặn c·ướp giữa đường, đã thế còn không làm gì được bọn chúng.
Đầu tóc búi cao, đen nhánh, mài kiếm mắt sáng, gương mặt góc cạnh nam tính, phong thái lịch sự tao nhã, khi chất xuất thần.
Hắn nhìn sang Bình An với ngỏ ý cùng đi.
Trương Bác Hạo nói tiểu nhị,sau đó hắn lui ra.
"Sư muội a, ta chưa đủ khổ hay sao mà ngươi còn cười như thế."
Hồ Hồng Điệp trừng mắt với Trương Bác Hạo trong khi miệng vẫn còn đang nhai đồ ăn, hai tay của nàng cũng nhanh lẹ mà gắp thức ăn trên bàn, tạo ra một màn không thể thú vị hơn.
"Bình An huynh, ngươi từ từ, ta cũng chưa thưởng thức được mấy món nữa a."
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện với nhau, một bữa ăn bình thường đã rất lâu mới gặp lại giữa những người bạn, tháng năm xa cách không làm họ có khoảng cách chút nào, giống như năm đó của chúng ta.
Hồ Hồng Điệp thấy hai người song song đi tới, liền đánh giá.
Trương Bác Hạo tức giận a, hắn cũng bị ép mà thôi, hai nhà Trương Hồ làm ăn với nhau nhiều năm, vì để gắn bó hơn mối quan hệ mà khi hai người bọn họ sinh ra đã được ban hôn từ bé, chứ thật ra Trương Bác Hạo cũng không thích bị áp đặt như vậy.
Vừa trông thấy Trương Bác Hạo, Hồ Hồng Điệp cô nương đã tỏ vẻ chán ghét.
Tiểu nhị khom nhẹ người nói rồi lui ra.
Chương 11: Thiên Kiêu hội tụ
"Khởi hành a!!!"
"Bình An huynh cùng đi a!"
Trong một toà tửu quán ở phía Tây thành Thiên Kiếm, có hai người nổi bật trong đám đông của quán.
"Hai con hàng này thật đúng xứng đôi, tại sao không kết cái đạo lữ cho mọi người đỡ phiền."
Mặc dù nàng nói rất nhỏ những vẫn bị Trương Bác Hạo nghe được, hắn quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.
"A!!! Hoá ra là ai, chẳng phải là Thần tử Đạo Giáo với Thiếu chủ Cốc Hồ Điệp hay sao?"
"Thiên Cơ Lâu tổ chức ở Bách Thảo Viên, nghe nói lần này tốn không ít thiên tài địa bảo để tổ chức, ta cũng phải đến xem một chuyến."
"Thôi, cho ta một bàn này là được, một phần Thủy Ngư Kinh hấp Vương Thảo, Kỳ Thất Tử nướng với Đông Sâm với một bình Hoa Bách Tửu."
Ánh mắt của hắn khẽ đảo qua người Bình An như một loại hỏi thăm.
"Hồng Điệp sư muội đi không? Chúng ta có thể mang ngươi vào a!"
Đúng lúc này, có bốn vị khách bước lên lầu, trông thấy bốn người này, hai người bọn họ chỉ để ý đến mỗi thanh niên ở giữa.
"Tưởng là ai, hoá ra là vị hôn thê của ta a! Lâu quá không gặp không biết Cốc chủ còn khoẻ không chứ?"
"Mấy vị xin chờ một tý, nhà bếp sẽ mang lên ngay. Nếu có gì gọi thêm, cứ gọi tại hạ."
"Bình An huynh! Ngươi sao lại thành ra thế này?"
Trương Bác Hạo đúng là bó tay với hai người này, hắn vội vàng phất tay làm rơi đi những đồ ăn bị dính trên người hắn với Bình An, sau đó gọi tiểu nhị.
Hồ Hồng Điệp cũng cuống lên.
Hồ Hồng Điệp vừa cười vừa nói, sau đó nàng từ từ kiềm nén nỗi lòng của mình lại nhưng hai đầu vai vẫn cứ run run dữ dội. Có vẻ như lần nào gặp gỡ Bình An, nàng cũng vui vẻ như thế.
"Không phải tối nay, Thiên Cơ lâu có buổi gặp mặt cho những người lên Bảng hay sao? Các ngươi có được mời. Tổ chức ở đâu nhỉ? Ta nhớ không rõ lắm?"
Ánh mắt Hồ Hồng Điệp mỉa mai nhìn sang hướng ba vị tỳ nữ của Trương Bác Hạo.
Bởi vì nàng không có được mời a, nàng chưa đủ tư cách lên bảng, nói ra cũng thật bực mình, Bình An huynh là thiên tài cũng dễ hiểu nhưng cái tên đáng ghét kia mà cũng lên được Thiên Kiêu Bảng của Thiên Cơ Lâu mà nàng lại không được, không biết Thiên Cơ Lâu bị mù hay gì nữa. Nghĩ đến đây Hồ Hồng Diệp lại phùng má trợn mắt với Trương Bác Hạo làm cho hắn cũng bó tay không hiểu chuyện gì.
Trong lúc đang chờ một bàn đồ ăn mới được đưa lên, ba người đã tâm sự với nhau rất nhiều chuyện.
Thấy hắn có ý định ngồi xuống, Bình An vội nhích qua một tý, nhường chút chỗ trống cho hắn. Trương Bác Hạo thấy thế liền ngồi xuống, đưa mắt ra hiệu với Thu Tuyết. Thu Tuyết cùng hai vị tỷ muội cũng tìm một bàn khác cạnh đó ngồi xuống, gọi món dùng bữa.
Đây là Bình An gọi.
"Cho ta một phần Cải Thảo Cầm sào với Lăng Tiêu Phật."
Trong khi tay hắn vẫn gắp thức ăn miệng thì vừa ăn vừa nói ra.
"Được rồi, được rồi, ngươi đừng có cười nữa, nếu biết ngươi thế này ta đã không nói ra còn hơn."
"Không có gì? Chỉ là sư phụ ta cho ta một lần rèn luyện nhân tâm thôi? Ngươi cũng không cần quá để ý? À ngươi có muốn rèn luyện như ta một lần không? Đảm bảo nội tâm của ngươi sẽ bền vững rắn rỏi hơn đó!"
"Cũng được!"
Một vị thiếu nữ xinh đẹp động lòng người, môi hồng răng trắng, mặt mũi tinh xảo tựa như thiên tiên, khí chất hơn người. Mặc bộ váy vàng nhạt tươi mát thoát tục, trâm cài tóc tinh xảo hình Hồ Điệp, đang cười nói vui vẻ với vị thiếu niên ngồi cùng bàn.
Trương Bác Hạo cũng hết cách, nói chuyện với mấy người không dùng đầu óc như vậy thật sự rất mệt a, không biết vì sao Bình An huynh có thể giao lưu vui vẻ với người này được cơ chứ.
Thế là buổi tối hôm nay của Thiên Kiếm thành, trong đám đông của dòng người có thêm bộ ba nam thanh nữ tú dạo bước trên đường.
Miệng hắn tuy nói thế nhưng tay vẫn lanh lẹ gắp thức ăn ở trên bàn, b·ị c·ướp hết đi những vật dụng trên người, hắn mấy bữa nay đúng là không ăn được một bữa cơm ra hồn.
Ngay trước cửa tiệm Thảo Dược Cốc Hồ Điệp.
"A ha ha ! Đừng có mà lên mặt, ngươi nghĩ ta cũng muốn thông gia với nhà ngươi sao?"
"Không sao, bao trên người chúng ta là được mà, hai người chúng ta chẳng lẽ không đủ tư cách để đưa ngươi vào, xem thường ai đây." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nếu ta đem chuyện này, phát tán ra ngoài, không biết phản ứng của mọi người có thể như thế nào? Ha ha ha"
Bước chân hắn nhanh chóng chuyển hướng về phía bên này. Khi đứng cạnh bàn của hai người, hắn ho nhẹ cất giọng.
"Món Kỳ Thất Tử nướng với Đông Sâm có lẽ sẽ lên muộn một chút, mong khách quan đợi một tý, nếu có gì cần nữa, xin gọi tiểu nhị."
"Làm phiền! Dọn cho ta cái bàn này, xong đổi một bàn khác, với lại ba vị cô nương bên kia nữa."
Trương Bác Hạo thì mang bộ Hắc bào đen tuyền, viền đánh bóng hoàng kim, trông như một công tử ca chính hiệu.
Bình An cũng đáp lời từ tốn sau đó nói thêm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.