Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 14: Thạch Thủy Bản Nguyên Đảo

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Thạch Thủy Bản Nguyên Đảo


Sau khi hai huynh muội Ma Vân Cửu, Lăng Tiểu Nhi đi vào bí cảnh.

Đã ba ngày rồi bọn họ vẫn chưa tìm thấy một miếng cơ duyên nào.

Nơi bọn họ xuất hiện là một khu rừng hoang dã tươi tốt, đâu đâu cũng thấy từng cây cổ thụ chọc trời.

Thật may mắn là hai huynh muội không bị tách ra trong lúc băng qua cánh cổng bí cảnh.

Thường thì mỗi khi vào bí cảnh sẽ bị truyền tống đến những nơi khác nhau, rất hiếm khi cùng một nơi.

Lăng Tiểu Nhi lúc này lên tiếng.

"Sư huynh, chúng ta đã thăm dò được ba ngày rồi, vẫn không thấy một gốc thảo dược hay một bảo vật nào, chỉ sợ lần này không có thứ gì cho chúng ta đem về rồi."

Ma Vân Cửu liền trấn an cô sư muội này của mình.

"Đừng lo, bí cảnh rộng như thế, chẳng lẽ đến khi bí cảnh đóng lại, chúng ta lại về tay không hay sao? Bình tĩnh chút đi nha đầu."

"Nếu tình trạng này cứ kéo dài, tinh thần của ta suy sụp lắm nha!"

Nàng nhìn lên trời khẩn cầu.

"Lão Thiên Gia! Thương tình ta từ nhỏ đến lớn không làm điều xấu xa, hãy cho ta một chút cơ duyên đi nào."

Chỉ là, khi nàng vừa dứt lời.

Một con Điểu Tộc bay lướt ngang qua bầu trời làm rơi một thứ gì đó, ngay kế bên nàng.

"Chíuuu"

"Bụp"

"A"

Lăng Tiểu Nhi giật nảy cả mình, nhảy lên một cái.

"Làm ta hết hồn."

"Sư huynh, nhìn xem là thứ gì?"

Lăng Tiểu Nhi chỉ hướng vật đó nói với Ma Vân Cửu.

Ma Vân Cửu lúc này cũng hơi đơ người ra. Vị sư muội này của hắn mới có lảm nhảm vài câu, đã có thứ xuất hiện rồi.

"Có Quỷ nha."

Hắn ngồi xổm xuống, đưa tay, móc ra vật đó.

"Là một viên Lung Linh Huyền Băng Quả!"

Ma Vân Cửu nói với Lăng Tiểu Nhi.

Lăng Tiểu Nhi không biết là vật gì, hỏi lại.

"Tác dụng gì đâu?"

"Ngươi không phải là Hỗn Độn Huyền Sương Chi Thể sao? Ta nghĩ có thể giúp ngươi đề cao thể chất chẳng?"

Ma Vân Cửu kiến thức cũng nông cạn lắm, không biết trả lời sao với Lăng Tiểu Nhi, nên nói mò.

"Thôi giữ lại, đem về đưa cho sư phụ xem sao, dù gì chúng ta cũng không biết nó có tác dụng gì?"

Lăng Tiểu Nhi nhận lấy Lung Linh Huyền Băng Quả từ tay Ma Vân Cửu.

Là một quả to bằng nắm đấm, màu xanh dương, phía ngoài có nhiều đường nét tinh xảo, kí hiệu độc đáo, phía trên có một chiếc lá màu xanh lam, giống như một con cá, không biết phải gọi là con gì.

Cầm vào tay có chút mát lạnh, tâm thần thư thái dễ chịu, không toả hương thơm.

Sau khi đưa nó cất vào túi trữ vật bên hông.

Nàng lại lần nữa ngước nhìn lên bầu trời, gương mặt tươi cười, giọng nói to rõ.

"Dù không biết ngươi cho ta vật gì nhưng cũng cảm ơn, Lão Thiên Gia nha."

Sau đó lại tung tăng vui cười, hết nhìn bên này đến bên khác, đụng vật này vật kia.

Ma Vân Cửu thấy cô sư muội này của mình lại hoạt bát như xưa, trong lòng cũng thở nhẹ ra một hơi.

Hắn nhìn lên trời và tự hỏi, thật sự trùng hợp như thế sao?

...

Ở một nơi khác.

Trên hoang mạc hắc ám không thấy một bóng cây ngọn cỏ nào khác, ngoài những đám cát mịn đen tuyền.

Có hai bóng người di chuyển trên cát.

Là Bạch Mộng Uyển và Trần Vĩnh Sinh.

Nhìn hai người họ mặc trang phục như thế này, nếu có ai nhìn thấy, cũng không biết hai người này là Bạch Mộng Uyển và Trần Vĩnh Sinh.

Hai người họ mặc bộ đồ màu đen tuyền, che kín mặt mũi, chỉ để lại khe hở giữa hai con mắt.

Nếu không để ý kỹ, có khi còn không thấy hai người bọn họ.

Trần Vĩnh Sinh dùng thần thức giao lưu với Bạch Mộng Uyển.

"Tiền bối, chúng ta đã đi như thế này, được một khoảng thời gian rồi, không biết còn phải đi bao lâu?"

Bạch Mộng Uyển liếc nhìn xung quanh, lác đác có mấy hòn đá, mấy hòn đá này 1, 2 thước cũng có, 3, 4 ngũ hay 5, 6 trượng cũng có.

Hình thể rất khác nhau, nhưng điểm chung của bọn chúng đều là đang di chuyển.

Không sai, ngươi không nghe lầm đâu, những hòn đá này thật sự biết đi.

Hãy nhìn vết trượt dài phía sau của chúng là biết, bọn chúng đã phải di chuyển từ rất xa mới đến chỗ này.

Sau khi quan sát một lượt, Bạch Mộng Cầm nhắm ngay một hòn đá phát sáng màu đỏ, tuy chỉ phát ra chút ánh sáng yếu ớt, nhưng ở nơi không có tí màu sắc nào thế này, lộ ra đặc biệt chói mắt, rất dễ thấy.

"Nếu ta đoán không lầm, chúng ta cần phải đi hai ba canh giờ nữa mới tới được nơi đó."

Bạch Mộ Uyển truyền âm lại cho Trần Vĩnh Sinh.

"Nơi đó là nơi như thế nào?"

Trần Vĩnh Sinh hiếu kì liền hỏi.

"Là một nơi vừa đẹp vừa huyền diệu."

Bạch Mộ Uyển mông lung nhớ lại, nói.

Đã vài ngày kể từ khi bước vào bí cảnh, vì được Bạch Mộng Uyển dẫn theo, nên hai người cũng không có tách ra khi đi qua lối vào bí cảnh.

Thế nhưng mới vừa bước vào, hai người được đưa đến một nơi chỉ toàn là Hải Dương bao phủ.

Xung quanh đều chỉ thấy một màu xanh dương thăm thẳm, ngoài ra không thấy gì nữa hết.

Phải mất một ngày, hai người mới tìm đến một cái xoáy nước tận dưới đáy đại dương, nơi có con Nguyệt Trai vạn năm tuổi trấn giữ mới ra khỏi đó.

Nhớ lại cảnh tượng đó, hắn vẫn còn kinh diễm.

Dưới Nguyệt Quang lung linh, khi con Nguyệt Trai há miệng hấp thu linh khí từ đó. Một cái Vòng xoáy lớn đột nhiên xuất hiện, nó đem mọi thứ ở xung quanh đều cuốn vào trong đó, rồi xoắn nát từng chút một.

Có mấy ai dám nghĩ cái xoáy nước này mới là nơi rời khỏi cái Hải Dương rộng lớn đó.

Nghĩ lại tới đây hắn vẫn còn sợ, nếu không có Thánh Nữ, hắn làm cách nào để rời khỏi nơi đó, chắc chỉ có chờ bí cảnh đóng lại, lúc đó mới có đường ra an toàn.

"Lần này, không biết Thánh Nữ sẽ dẫn hắn đi đâu đây?"

Trần Vĩnh Sinh thầm nghĩ.

Khoảng ba canh giờ sau.

Trước mặt hai người là một thung lũng, chính giữa là một ốc đảo đen tuyền huyền bí, chỉ nước hồ là có đủ loại màu sắc sặc sỡ.

Màu sắc của nước hồ ánh lên xung quanh, khiến cho nơi đây, cảnh vật bao phủ một lớp ánh sáng đủ loại màu, lướt qua liên tục.

Bạch Mộng Uyển nhắc nhở Trần Vĩnh Sinh.

"Chúng ta chỉ được phép dừng lại tối đa hai canh giờ, nếu không sẽ trở thành một phần của chúng."

"Ngươi cũng đã thấy mấy hòn đá di chuyển kia rồi phải không?"

"Nếu ở lâu, chúng ta cũng sẽ trở thành như thế."

Trần Vĩnh Sinh bỗng thấy phía sau lưng mát lạnh, giống như có một cơn gió lạnh thổi qua.

Hắn bỗng lên tiếng.

"Chúng ta đến đây để làm gì?"

Bạch Mộng Uyển đáp lời.

"Ngươi thấy nước hồ kia chứ, đó là "Thánh Thủy Căn Nguyên Mệnh" có thể thanh tẩy Trọc Khí của thế gian, đưa thể chất về Vô Cấu Chi Thể trong một khoảng thời gian nhất định, có thể giúp ngươi tái tạo lại một sợi Tiên Thiên Sinh Mệnh lúc ban đầu. Dẫn ngươi đến là để xem thử, có thể giúp ngươi loại bỏ phong ấn kia không?"

"Với tình trạng hiện giờ của ngươi, chỉ có thể ngâm trong hồ này khoảng nửa canh giờ, nửa canh giờ sau nếu không lên bờ, tinh thần của ngươi sẽ không chịu được Trọc Khí trong hồ quấy nhiễu, sẽ bị nó giữ lại nơi này mãi mãi, biến thành mấy hòn đá kia."

Chỉ thấy lúc này bên mép bờ hồ, có một hòn đá phát ra ánh vàng rực rỡ, tự di chuyển xuống ao, bị nước trong đó nhấn chìm.

Trần Vĩnh Sinh nuốt một ngụm nước bọt.

"Có vẻ như quá khó khăn rồi."

Hắn thầm nghĩ.

"Đi thôi!"

Bạch Mộng Uyển nhắc nhở hắn.

Trần Vĩnh Sinh tự mình đi đến trong hồ, xếp bằng ngồi xuống, nhập toạ, cơ thể hắn từ từ bị hồ nước nuốt chửng.

Phía ngoài này, Bạch Mộng Uyển vẫn chăm chú cẩn thận, lo lắng nhìn xung quanh, như đang sợ thứ gì đó sẽ đến vậy.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Thạch Thủy Bản Nguyên Đảo