Thiên Thượng Nhân Gian
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16: Không phải cơ duyên nào cũng có thể có được
"Khàaaaa!"
"Tiếp theo chúng ta có nên đi tìm hai người kia hay không, Minh Kỳ huynh?"
"Nãy giờ bán mạng chạy trốn, huynh nghĩ ta còn để tâm đến việc đánh dấu đường đi hay sao? Không bị con Thất Thải Mãng Xà này làm c·h·ế·t là may mắn quá rồi?"
Phía sau, Bình An đã có chút kiệt cạn linh lực, hắn đã chạy trốn như thế này hai ngày một đêm rồi. Vậy mà con Thất Thải Mãng Xà phía sau, còn chả chịu bỏ cuộc.
"Đành vậy!"
Mới có ngày thứ ba, mà người huynh đệ này đã có thể làm được chuyện này, không biết đến khi kết thúc bí cảnh, hắn có thể làm đến mức nào?
"Bình An huynh, vì sao con Thất Thải Mãng Xà này cứ đuổi theo huynh mãi thế, ngươi trêu chọc gì nó?"
Hắn lập tức thốt ra lời thô tục.
Ầm ầm!
Âm hồn lảng vảng xung quanh, mọi vật đều bị âm khí nhiễm phải, khiến cho nơi này âm u đáng sợ.
Chỉ là nghe thấy phong thanh nơi đây có lẽ là Mộ Địa của một vị Chứng Đạo Cảnh.
Hắn nói.
"Ta nghĩ hai người bọn họ cũng không khá hơn chúng ta là mấy, chỉ sợ cũng đang chờ chúng ta đến giúp đỡ, cứ nghĩ lần này có thể nhờ các ngươi g·i·ế·t c·h·ế·t con Ngư Ngọc Hắc Liên kia. Ai ngờ đâu, ngươi lại đem theo một con Thất Thải Mãng Xà đến, đúng là xúi quẩy."
Bình An đưa một viên đang dược bỏ vào trong miệng, linh khí đang được bổ sung lại một cách nhanh nhất.
Bình An cười khổ.
Thất Thải Mãng Xà thấy Kim Tiền Long Tức hướng về phía mình, lập tức mở cái miệng rộng của nó ra.
Thiên Cơ Minh Kỳ muốn điên hết cả lên. Mẹ kiếp! Tên khốn này! Thần Tử Đạo giáo, đệ tử Đông Thư Sách Nho Thánh lại dám đi trộm Thiên Tài Địa Bảo của một con Thất Thải Mãng Xà. Hắn chê mình sống quá lâu rồi hay chăng?
Hắn cũng đâu ngờ nha, cứ tưởng mọi việc êm xui trót lọt, ai biết đâu lưỡi con Thất Thải Mãng Xà này tinh đến thế, đã chạy ra 30 dặm rồi vẫn có thể đuổi theo.
Thiên Cơ Minh Kỳ đang thả câu bên bờ hồ. Nước hồ trong xanh vắt như mắt ngọc, điểm thêm những bông Bạch Liên Sen trắng ngà tinh khôi, một khung cảnh yên bình đang hiện ra trước mắt.
Tiếng hống làm cho mọi thứ xung quanh đều bị đổ sụp, hai người Thiên Cơ Minh Kỳ lúc này, bị thương không nhẹ.
Nghe đến tên Ngư Ngọc Hắc Liên, gương mặt Bình An không khỏi co rúm lại, thế nhưng chí ít vẫn có thể chống cự được, chứ như con Thất Thải Mãng Xà của hắn, thì chỉ có nước tiếp tục chạy trốn.
Thế nhưng không biết có bao nhiêu người đang tụ tập lao về hướng phía sâu nhất.
Thiên Cơ Minh Kỳ ngữ khí có phần gấp gáp, lại thúc giục.
Hai vị này lúc nào cũng im ắng, chả bao giờ lên tiếng. Suốt cả quảng đường chắc có mỗi mình hắn là nói được vài ba câu.
Đi với hai người này, không khác đi một mình là mấy, chả có tí không khí gì?
Khắp nơi xác c·h·ế·t, xương cốt chỗ nào cũng nhìn thấy.
Linh khí như nhiễm phải ô bụi một dạng, đặc biệt khó chịu, khiến người ta không thể thích ứng mà ở đây lâu được.
...
"Ha ha."
Thiên Cơ Lão Quái nghĩ thầm.
"Đừng nói một quẻ, nửa quẻ ta vẫn không có thời gian để tính!"
"Moá nó!"
"Chỉ mới mấy ngày đầu đã có thể gặp một con Thất Thải Mãng Xà, thì không biết bí cảnh này, có thể có những thứ nguy hiểm gì, đang chờ chúng ra phía trước nữa?"
Mặc dù hắn biết Thiên Cơ Minh Kỳ không trách hắn, cũng giúp hắn vượt qua một đoạn nhỏ nhưng bản thân lại đem việc nguy hiểm dẫn đến Minh Kỳ huynh. Khiến hắn suýt nữa làm mồi cho Thất Thải Mãng Xà.
Bỗng nhiên, một nhánh rừng vang lên từng đợt chấn động, làm cho mấy sinh vật trong đó chạy tán loạn.
Thần Mộ Liễu Thi Hương.
"Ngươi cần bao lâu để khôi phục, chúng ta nên tụ họp với nhau sớm hơn, tách ra thế này ta vẫn không yên tâm lắm!"
Ba người liền đẩy nhanh tốc độ.
Đáng c·h·ế·t Bình An, trêu chọc ai không trêu chọc. Đụng đến Thất Thải Mãng Xà này làm gì?
Trông thấy Bình An đã có những biểu hiện đuối sức, gương mặt trắng bệch, linh khí mỏng manh.
Nhìn thấy Thiên Cơ Minh Kỳ, Bình An liền vội hô.
Thiên Cơ Minh Kỳ muốn thô tục lắm rồi.
Lương Bắc Thần lúc này chỉ chăm chú đi đường, không quan tâm đến lời nói của Thiên Cơ Lão Quái, khiến hắn hơi mất tự nhiên.
Bình An lúc này, trên người đã không còn một tí sức lực nào, hắn cứ nằm nhoài như vậy ra đất, hô hấp từng lượng khí lớn. Để chạy trốn lần này, đến ngay cả bí pháp hắn cũng sử dụng luôn rồi. Căn cơ có thể sẽ bị thương một chút nhưng có vẻ như là không nghiêm trọng mấy, còn có thể bù đắp được.
"Minh Kỳ huynh, giúp ta!"
Hắn lúc này đúng là tận dụng hết sức lực mà mình có, linh khí vận chuyển không ngừng, không ngần ngại lấy ra đan dược để bổ sung, giúp đỡ cho việc tăng tốc bỏ chạy.
Bình An cắn răng, gương mặt tỏ vẻ không muốn, miễn cưỡng trả lời.
Nơi đây trông không khác gì một bãi tha ma. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Bình An huynh, nếu không chúng ta từ bỏ đi, mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn."
Thiên Cơ Minh Kỳ nghiền ngẫm nói ra.
Bình An cười to một trận, đường đường là đệ tử Thiên Cơ Lão Quái thế mà cũng biết sợ, cứ nghĩ sẽ chẳng có gì khiến cho Thiên Cơ Minh Kỳ lo lắng, vậy mà hôm nay còn có thể thấy một mặt như vậy.
Thế nhưng phía trên tấm bảng lại khắc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiên Cơ Lão Quái ngẫm nghĩ trên gương mặt, đôi mắt sâu hút, có lưu tinh xoay chuyển thể hiện sự hiểu biết bất phàm.
Chương 16: Không phải cơ duyên nào cũng có thể có được
"...@...&..**..#"
Chiến trường năm đó đến nay vẫn chưa hết âm khí.
Lúc đầu, nó cũng sợ tên nhân loại này, không có nắm giữ Kim Tiền Long Tức, làm nó cũng đắn đo xem có nên truy đuổi nữa hay không? Nhưng ngay lúc này, tận mắt chứng kiến Kim Tiền Long Tức ngay ở phía trước, khiến nó bạo hống.
Không biết là hên hay xui nữa, cái tên Bình An này, đúng là điên thật mà.
Thiên Cơ Minh Kỳ gương mặt bất lực, âm thanh khàn khàn.
Hoá ra là Bình An, lúc này trông Bình An có phần tả tơi, tinh thần mệt mỏi rũ rượi.
Bởi vì so về phương diện chạy trốn, nếu nói Bình An số hai, không ai trong đồng lứa tự cho mình số một. Bản sự chạy trốn của Bình An là từ những lần thực hành vào sinh ra tử mới có được. Phương diện này hắn là người có kinh nghiệm nhất.
Lớp vẩy bên ngoài bắt đầu đông kết, tạo thành một lớp giáp hoàng kim sáng bóng.
Hắn vội vàng lẩn trốn sau những tán cây.
Một tràng từ ngữ phát tiết từ hắn gửi đến dòng họ, gia phả mấy đời nhà Bình An.
Trong lòng thầm mắng là thế, nhưng hắn cũng biết vì sao nó lại không chịu từ bỏ. Thật sự, Kim Tiền Long Tức đối với Thất Thải Mãng Xà quá đỗi quan trọng. Giống như một lần nữa được sinh ra, thoát thai hoán cốt trở thành Long Tộc mà không phải một con Cự Mãng bé nhỏ sâu kiến.
"Đã từng tuổi này, còn giả bộ gì nữa cơ chứ, mến mộ cũng đâu phải một hai bữa, làm như tất cả mọi người đều đuôi mù hết hay sao."
"Cười gì mà cười, nếu không tại huynh, ta có cần phải như thế sao?"
Kế bên lão là Lương Bắc Thần Đạo Sĩ và Đông Thư Sách Nho Thánh.
"Bình An huynh đúng là sao quả tạ, làm gì cũng bị xui xẻo quấn thân, không giải quyết được còn chạy đến chỗ ta, mệnh ta không có ương ngạnh như thế."
Lâu lâu vẫn có thể nghe tiếng gào thét bên tai.
"Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao Minh Kỳ huynh, hay ngươi tính một quẻ xem như thế nào?"
Ở đâu đó trong một bí cảnh khác.
Thiên Cơ Minh Kỳ quay lại, túm lấy cổ áo Bình An, kéo hắn bỏ chạy.
Thiên Cơ Minh Kỳ liếc nhìn về phía tiếng động, có vẻ như một con hung thú đang tiến đến bên này.
Với hình dạng này của nó, nếu không tu luyện trên dưới 5000 năm mới là lạ.
Hai sừng con đang từ từ lớn dần lên, bắt đầu mọc ra bốn cái chân nhỏ. Bắt đầu quá trình tiến hoá của mình.
Nghe đến đây, Bình An vội vàng đem Kim Tiền Long Tức từ nhẫn trữ vật lấy ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kim Tiền Long Tức có thể giúp Thất Thải Mãng Xà phản tổ huyết mạch thì cũng có thể giúp bọn hắn tu luyện Thiên Long Thánh Thể.
Thiên Cơ Minh Kỳ lúc này, động tác hoà nhã, không mất phần tự nhiên, chậm rãi từ tốn thả câu bên bờ hồ, có vài con Thượng Tiêu bay lượn phía bên trên như đang chơi đùa với nhau.
Bình An thấy thế cũng hỏng bét, chả ai có thể ngờ đệ tử Thiên Cơ Lão Quái lại vì một con Thất Thải Mãng Xà mà chạy trốn bạt mạng.
Gió đìu hiu thổi qua xào xạc. Từng tán lá rì rào chào đón. Dưới cái nắng sớm ấm áp dịu dàng, chim hoa hoan hỷ đón chào ngày mới.
Đừng nói là hắn, dù là sư phụ hắn có mặt lúc này, nếu không nắm chắc cũng phải bỏ trốn mất dạng.
Trông giống một cung điện hơn là một ngôi mộ.
"Bắc Thần đạo hữu, nghe nói Thánh Nữ đã cùng đồ đệ của ngươi cũng vào Tuệ Nhai, không biết đạo hữu có suy nghĩ gì?"
Câu nói này khiến cho Bình An có hơi xấu hổ.
Thiên Cơ Minh Kỳ lúc này đúng là không biết gì, vẫn đang ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì nhìn thấy đằng xa một con Thất Thải Mãng Xà, thân hình to như quả đồi nhỏ, đầu mọc hai sừng con, cả thân đỏ rực sáng chói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi Bình An đang chìm trong mớ suy nghĩ, Thất Thải Mãng Xà đã gần tiếp cận được hai người.
Thấy Bình An không nói gì, gương mặt nhăn nhó khó chịu. Thiên Cơ Minh kỳ liền bảo.
Một đoá hoa vàng rực rỡ, phía trên nở rộ những bông hoa như ngọc ngà châu báu, những phiến lá uốn lượn không khác gì một con Kim Long.
"Đúng vậy, ta đã ngồi đó được ba ngày rồi, haizz, nếu g·i·ế·t được nó, Liên Sen của nó có thể đề cao tinh thần lực của chúng ta lên một cảnh giới mới, thật đáng tiếc!"
Minh Kỳ còn đang điều tức, suy nghĩ đến tình hình hiện tại của mình nhưng vẫn mở miệng.
Thế nhưng những tổn thương khác, vẫn chưa thể nào khôi phục lại một cách nhanh chóng được.
"Quyết định lẹ lên Bình An huynh, không có thì giờ để lựa chọn nữa đâu?"
"Ngươi còn nhớ vị trí chăng?"
Từ phía xa, khi thấy Bình An lấy ra Kim Tiền Long Tức, Thất Thải Mãng Xà bạo nổi.
"Đợi ta, khoảng một ngày, chúng ta có thể đi tiếp được không? Tình trạng hiện giờ của ta ngươi cũng thấy đó, muốn khôi phục nhanh hơn cũng không được!"
Dứt lời, hắn đem bông Kim Tiền Long Tức hướng về phía Thất Thải Mãng Xà ném đi. Động tác dứt khoác thật nhanh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiên Cơ Minh Kỳ hình như hiểu ý của Bình An liền gắt giọng.
Hai tiếng kinh lôi giáng xuống nơi sâu nhất của nơi này, có thể dùng mắt thường nhìn thấy hai đầu Lôi Long màu tím điên cuồng hạ xuống một cái rồi thôi.
Bình An thở dốc nói.
Tuy Kim Tiền Long tức vẫn chưa thành thục, nhưng dù sao có còn hơn không. Nó bắt đầu cuộn tròn mình lại, nằm im như một ngọn đồi.
Một ngôi mộ cổ xuất hiện sau khi những bụi khí tản đi.
"Cái hồ khi nãy sao?" Bình An hỏi.
Hai người Thiên Cơ Minh Kỳ và Bình An thấy thế, thở hắt ra.
Hắn vội hô to.
"Minh Kỳ huynh, chờ ta!"
Đem Bình An ném xuống đất, Thiên Cơ Minh Kỳ cũng tự mình điều tức lại mới được. Vừa nãy đúng là lần đầu tiên hắn đối mặt với nguy hiểm gần như thế.
Một bóng trắng đột nhiên xuất hiện, vừa nhìn thấy Thiên Cơ Minh Kỳ liền bám theo phía sau hắn.
Thiên Cơ Minh Kỳ lúc này lên tiếng.
"Tốt khốc liệt, không biết năm đó nơi này xảy ra chuyện gì, mới có thể thành ra như ngày hôm nay?"
Ngay sau đó lập tức co giò lên cẳng mà chạy, lướt đi thoăn thoắt, xuyên qua khu rừng.
Tuy nghĩ như thế nhưng hắn vẫn bội phục lão đầu này, không sợ Thiên Hạ chê cười, vẫn cứ một lòng chung thủy, tốt một kẻ si tình.
Bây giờ bọn hắn chỉ có hai con đường. Một là tiếp tục chạy trốn đến cùng, hai là vứt bỏ Kim Tiền Long Tức. Nếu chọn con đường thứ nhất có hai kết cục, một là c·h·ế·t dưới răng nanh con Thất Thải Mãng Xà này, hai là may mắn thoát khỏi nó. Còn con đường thứ hai chắc chắn sẽ sống sót thế nhưng hắn không cam tâm nha.
Trong đầu Thiên Cơ Minh Kỳ lúc này đang chửi bới Bình An cả vạn lận.
Bình An vô thức hỏi. Hai mắt của hắn lúc này toả sáng, hình như hắn quên mất là, mình mới vừa suýt chút nữa mất mạng, vào tay một con hung thú.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.