Thiên Thượng Nhân Gian
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20: Phế vật Từ Hải
"Ta là tứ Sư huynh của sư muội Thư Dung, còn vị này là tam sư tỷ Bùi Khánh Lan."
"Đây là nhà ta mà, không có việc gì?"
Trông thấy Từ Hải cũng là hiếu khách, không giống như lời đồn, nên hai người cũng không có mất thiện cảm, ngược lại còn cảm thấy thoải mái hơn, bầu không khí đã cởi mở hơn rất nhiều.
"Ai nói bị hủy hôn sẽ luôn buồn rầu, đau khổ đâu? Ta không được phép vui vẻ sao?"
Giờ khắc này hắn đã là một cái lỗ đen, có thể thôn phệ mọi thứ.
"Được hai vị chăm sóc như thế là diễm phúc của tiểu muội tại ta, đa tạ hai vị đã không ngại đường xá xa xôi đến đây."
Hai người cùng lên.
"Vậy nhé, ta đi đây, lát nữa gặp lại hai người..."
"Gặp qua Từ công tử."
Một công tử ca, ăn chơi không làm chính sự, một phàm nhân không có tư chất tu tiên.
Từ Hải đau đầu với tiểu muội muội này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vậy tại sao lại thích bấu víu vào một người ca ca như thế, hầu như mọi chuyện của cô nương này đều có một người đứng sau chỉ bảo.
Trương Sơn cũng không thất lễ, liền đáp lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ Hải mỉm cười, tự rót hai chén trà, đưa tay mời hai người ngồi xuống hỏi.
Thân hình rất nhỏ bé, so với con Bích Liễu Châu to lớn hàng vạn lần, thế nhưng cái khí thế đó giống như có thiên quân vạn mã đứng kế bên như thế.
"Tiểu quỷ, lại nghịch ngợm chuyện gì?"
Bùi Khánh Lan lúc này mới mở miệng.
Hai người đều nghe qua danh tiếng vị ca ca này của Từ Thư Dung.
"Luyện Tạng Tam phủ và Luyện Tạng Tứ phủ."
Năm nay, hắn bao nhiêu tuổi? mới hai lăm! Thế nhưng hắn đã đạt cảnh giới gì? Khó để mà nói.
Từ Thư Dung vội vàng xin tha thứ.
Từ Thư Dung không chịu nổi thái độ này của hắn.
Nhớ lại đến đây, Từ Thư Dung mỉm cười rạng rỡ, lộ ra hai con răng trắng như tuyết.
Từ Thư Dung gãi đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trương Sơn và Bùi Khánh Lan tiến tới.
Nghĩ lại đến bây giờ, nàng vẫn còn hãi hùng khiếp vía, nếu năm đó không có ca ca, có khi nàng đã bị bọn hung thú này bắt đi mất rồi.
"Không phải hôm nay cả nhà làm lễ đón tiếp ngươi trở về hay sao, trong nhà cũng bận rộn lắm, đừng có đem thêm phiền phức trở về, mệt c·h·ế·t đi được."
"Mị Hoặc Thánh Thể và Thánh Dương Thần Thể."
"Không biết tự tin này của nàng ở đâu ra, mặc dù Từ Gia là thế gia lớn nhưng cũng chỉ là ở phàm nhân. Đối với tu tiên giới không đáng kể chút nào. Thế lực sau lưng Bùi Văn Ngữ có thể sẽ không chủ động xuất thủ nhưng có thể thuê sát thủ Thính Lâu các làm việc. haizzz mong cho mọi việc đừng bết bát quá."
Thế nhưng vì thế lực Từ Gia rất lớn, nên cũng không để vị này có quá nhiều thiệt thòi, tuy nhiên, vẫn không thể giúp gì cho con đường tu tiên của hắn.
"Đa tạ, công tử!"
"Đừng lơ là, ngươi phải biết, bởi vì ngươi thắng Bùi Văn Ngữ, tranh đoạt danh ngạch lần này, chúng ta sợ thế lực ở phía sau hắn, sẽ không để người an toàn mà đi tham dự Lạc Nhật bí cảnh lần này. Cần chú ý một chút?"
Mà hình như lúc đó, không chỉ có một mình con Bích Liễu Châu, nàng vẫn mơ hồ cảm thấy xung quanh đó còn thêm vài con khác to lớn hơn nữa. Nhưng bọn chúng đều ẩn nấp ở trong bóng đêm, của dòng nước sâu, thấy không rõ ràng lắm.
Từ việc tu hành, đến việc đối nhân xử thế.
Cảnh tượng năm đó hiện ra trước mắt.
"Nhóc con đó ra ngoài mua chút đồ giúp mẫu thân rồi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn đưa mắt nhìn hai vị đồng môn của tiểu muội mình.
Ca ca mình toàn thân sáng bóng, hai mắt có hai đốm lửa nhỏ có thể đốt cháy bất cứ thứ gì. Áo quần, tóc tai tung bay trong nước, như thần linh hiện thế giữa đáy sông.
Từ Thư Dung ngạc nhiên hỏi.
Một khúc sông đã bị thay đổi sau ngày đó, con Bích Liễu Châu kia cũng không dám quay lại nơi này. Nó sợ nha.
Chương 20: Phế vật Từ Hải
Từ Hải lại cười mắng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thế nhân không mờ mắt, chỉ là Từ Hải giấu có chút sâu.
"Ca, ngươi có muốn bị cấm túc nữa hay không nha?"
Trông thấy sư tỷ lo lắng như thế, Từ Thư Dung cũng rất vui. Thế nhưng là, thật sự không đáng lo nha, dù gì cũng về đến nhà, nàng cảm thấy không có nơi nào có thể an toàn bằng nơi này, hơn nữa, nếu như có việc thật, đều sẽ có vị ca ca kia của nàng giải quyết hết thảy.
"Ca, có người nha, tha mạng!"
Đó là Từ Hải.
Hắn quay sang nói với Trương Sơn và Bùi Khánh Lan.
"Không lo tu hành, còn có thì giờ mà tò mò việc của người khác."
Không phải sao, nàng chưa từng thấy ai có thể mạnh mẽ được như thế, dù là Viện trưởng đại nhân so về khí thế vẫn có chút thua ca ca này của mình.
"Tiểu Quỷ, lo chuyện bao đồng."
Hai người bọn họ bị Từ Hải liếc nhìn trong chớp mắt đó, có chút khó chịu, không biết vì sao, nhưng cơ bản là không thoải mái lắm.
Hắn đã vượt ra khỏi phạm vi này rồi.
Từ Thư Dung làm nũng. Thế nhưng cũng dẫn hay vị sư huynh, sư tỷ của mình đi vào hậu viện, để hai người chọn phòng cho mình.
"Hai vị đường xá xôi, chắc đã mệt, để ta cho người đưa các ngươi đi chọn phòng, tâỷ trần rồi ăn chút gì lót dạ, đến tối mời hai vị dự tiệc Từ Gia chúng ta tổ chức."
"Tam sư tỷ, tứ sư huynh, hai người cứ ở lại đây. Ta đi tìm phụ mẫu, sau đó đến đón tiếp hai vị, được chứ?"
Trương Sơn vẻ mặt không vui không buồn đáp lại.
Từ Thư Dung cúi người xuống, hỏi nhỏ Từ Hải.
Trương Sơn cũng đành hết cách.
Sau đó, nàng sai người quét dọn, rồi pha nước tắm cho bọn họ, cuối cùng mới rời đi. Trước khi đi cũng không quên để lại một câu.
Cô sư muội này của hắn không có khôn ngoan chút nào, trong mắt hắn chỉ là một kẻ tầm thường.
"Ca, vị sư tỷ này của ta, ngươi thấy như thế nào?"
"Được rồi, chỉ biết ức h·i·ế·p người ta mà thôi."
"Không phải sao? Sao ta nghe nói là khi nghe tin từ hôn, ca đã rất sốc cơ mà, hôm nay lại trông không giống cho lắm nhỉ."
Nghe đến đây, Từ Hải vẻ mặt đã cơ hồ là giãn ra, vui vẻ cởi mở hơn lúc nãy.
Nàng vẫn nhớ năm đó khi nàng bị con Bích Liễu Châu cuốn đi dưới sông Hoàng Gia. Vị ca ca này đã phẫn nộ đến mức nào.
Từ Thư Dung lanh lẹ hỏi thăm.
Từ Hải cười khẽ.
"Không phải mới bị hủy hôn sao, không có đau khổ chút nào sao?"
Nhìn thấy Từ Thư Dung đang chạy về phía mình.
Nước đã sâu đến mức, dù Thiên Cơ Lão quái có đứng ra dùng Thiên Cơ tính toán đi nữa, cũng chỉ có thể không biết gì?
"Tiểu Quỷ, đưa sư huynh, sư tỷ của ngươi đi nghỉ ngơi đi."
Bùi Khánh Lan gương mặt có chút lo lắng, vị tiểu sư muội này của mình, hình như không biết mức độ nghiêm trọng của việc này.
"Hôm nay, nghe nói sư muội phải về thăm nhà, sợ trên đường đi xảy ra chuyện, nên hai chúng ta mới đi theo muội ấy, không biết có làm phiền đến mọi người."
Từ Hải lại nói tiếp với Từ Thư Dung.
"Nhóc con, lại dám dùng phụ mẫu ra để uy h·i·ế·p ta, muốn c·h·ế·t?"
Từ Hải đưa tay lên, chuẩn bị giáo huấn nàng.
Nàng chạy ra phía sau lưng hắn, hai tay để lên vai, xoay nắn bả vai cho hắn.
Từ Hải vẻ mặt ghét bỏ.
Từ Hải cuời mắng.
Vì sao nói, Từ gia là thế gia lớn ở Quế Nguyệt Thành nhưng chỉ có mỗi Từ Thư Dung là phượng, còn Từ Hải chỉ là một phàm nhân.
"Ca, sao ngươi lại ngồi đây một mình như thế, Tiểu Nhã đâu?"
"Không biết hai vị là?"
"Được rồi, đi thôi, chú ý an toàn."
Từ Hải không nhanh không chậm trả lời, trong giọng nói thể hiện sự lạnh nhạt như nước ốc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.