Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Thoạt Nhìn Em Rất Mlem

Nhục Tùng Tô Bính

Chương 11: Anh không livestream được, anh sẽ ngại đó

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: Anh không livestream được, anh sẽ ngại đó


Cho nên, Hứa Thanh Ca rất muốn làm quen với bạn của Tần Tuyển. Họ sẽ không bày tỏ với côđâu nhỉ? – Hứa Thanh Ca nghĩ như vậyđấy.

Hứa Thanh Ca hơi thất vọng, thì ra anh không cóýđịnh quan tâm cô như quan tâm em gái… (đọc tại Qidian-VP.com)

Mấy người sau lưng Tần Tuyển nghe được lời cô nói, đột nhiên cười ầm lên, “Anh Tuyển, anh tìm ở đâu ra bé con đáng yêu này thế?”

Hứa Thanh Ca ngẩng đầu nhìn anh, cảm xúc tràn đầy trong lòng chính là: anh trai nhỏ này dịu dàng ghê luôn, đối xử với cô thật tốt quá! Trên thế giới này làm gì có thêm anh trai nào hoàn mỹ như vậy nữa chứ?

Cô chợt thấyđược một cảnh mà từ trướcđến giờ, có nghĩ cũng không dám nghĩđến.

Dưới chân Hứa Thanh Ca thật nặng. Lẽ ra cô không nên nghe lén họ nói chuyện, phải quay người bỏđi mớiđúng, nhưng cô lại ngốc không nhấc nổi bước chân.

Nói xong liềnđóng cổng lại.

Tần Tuyển cắn điếu thuốc, tư thế híp mắt giống như ông cụ non, giữa lông mày làm gì có tí dịu dàng nào? Toàn là dáng vẻ không đứng đắn, cà lơ phất phơ của đám trẻ trâu ăn chơi trác táng.

Hàng mày của anh nhăn lại, quayđầu trừng mắt cảnh cáo bọn họ.

“Thanh Ca,” Anh cúiđầu nói: “Em lên nhà trướcđi. Còn nữa, mấy ngày tới cố gắngđừng ra ngoài, anh sẽ dặn bảo vệ chúý một chút. Nếu như em gặp chuyện khôngổn thì gọi ngay cho anh, hoặc là báo cảnh sát.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cảm nhậnđược họ không cóácýạ,” Hứa Thanh Ca giải thích: “Trực giác của em rất chuẩn.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai người cùng lắm chỉ là hàng xóm mà thôi, Tần Tuyển cũng mới dọn tớiđây chưa tới một tháng, nhưng số lần mà anh giúpđỡ cô, chỉ một bàn tay không thểđếm hếtđược. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tần Tuyển nói nhiều như vậy, mấy người phía sau đã chạy gần tới nơi, cười nói: “Anh Tuyển à, cậu che cái gì chứ? Sao không giới thiệu cho bọn tôi làm quen thế?”

“Thìđại khái là…” Tần Tuyển cười tới vânđạm phong khinh[2], “Tiễn cô ta đi.”

Cái trừng này của Tần Tuyển là nghiêm túc cảnh cáo, nhất thời khiến cho mấy người nọ sửng sốt,đồng loạt ngậm miệng.

Chương 11: Anh không livestream được, anh sẽ ngại đó

Hứa Thanh Ca hỏi: “Anh ơi, sao anh lại không nghe điện thoại?”

Tần Tuyển bật cười nói: “Làm sao có thể? Emđừng suy nghĩ vớ vẩn,đi lên nhàđi.”

Tần Tuyển không nhanh không chậmđáp: “Có thể là quảng cáo thôi,để họ treo máyđi.”

Một nam sinh khác nói: “Cô ta rõ ràng có bệnh si mà, nhưng cậu càng như vậy, không phải sẽ khiến cô ta càng bệnh càng thêm nặng hay sao? Nếu như cô ta sai người ra tayở chỗ làm của chúng ta, chỉ một giây thôi cũng xongđời rồi.”

Anh cười nhạt một tiếng, không chút hoang mang xoayđầu nhìn lại.

“Anhơi,” Hứa Thanh Ca giơ nắm tay lên giống như chiến sĩ nhỏ vậy, “Bạn cùng phòng của anh muốnđấu võ với anh, emởđây cổ vũ cho anh.”

Một nam sinh khác huýt sáo: “Anh Tuyển, diễm phúc của cậu không tệ chút nào đâu~”

“Là bạn cùng phòng ký túc của anh, lúc nãy nóiđùa thôi,” Tần Tuyển muốn xoađầu cô, nhưng cuối cùng lại hạ tay xuống vỗ vỗ balo trên vai cô, “Emđừngđểý tới họ, cũngđừng nghĩ nhiều,đi lên nhàđi.”

Ý của cô chính là: Tần Tuyển có phảiđang quan tâm cô như anh trai quan tâm em gái hay không? Bản thân anh có chăng vẫn luôn mong muốn trong nhà có mộtđứa em gái hay không?

Edit:

Cô gái nhỏ này hôm nayăn mặc rấtđơn giản thanh thuần: quần jean màu lam nhạt và một túi tài liệu in hình trái cây, dâyđeo ngắn ngang tầm tay, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn, cũng rất có cảm giác trẻ con.

Nhưng cô vẫn nghe lời Tần Tuyểnđi tới cửa thang máy, trongđầu chợt nhớ ra lúc nãy trênđường trở về chỉ nói cảmơn với anh, vẫn chưa nói ra sẽ mời anhăn một bữa. Hứa Thanh Ca lại chạy ra ngoài,đẩy cổng tiểu khu ra… (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong miệng Tần Tuyển ngậmđiếu thuốc, hai tayđút túi, dưới chânđáđá vài hònđá vụn, dáng vẻ cà lơ phất phơ.

“Trên trời rơi xuống.” Tần Tuyển cười, túm lấy bả vai của Hứa Thanh Ca rồiđẩy tới cổng vào tiểu khu, “Em mau lên nhàđi, ngủ ngon nhé.”

“Không gấp gìđâu, em cũng không có làm dở việc của anh.” Tần Tuyểnôn hoà trả lời câu hỏi phía trước của cô.

“Anh đẹp trai như vậy, nếu như livestream hẳn có thể kiếm được rất nhiều tiền đấy ạ.”

Xiao Yi.

Bơ, phấn nộn, non mềm, kem.

Sau khi rời khỏi nhà của Diệp Linh Linh, thần kinh của Hứa Thanh Ca vẫn luôn căng thẳng, bây giờ mới thả lỏng được một chút. Bất chợt, trong đầu cô nhảy ra một ý tưởng cổ quái: “Anh ơi, anh muốn kiếm tiền không?”

Đây là câu khen ngợi, Tần Tuyển nghe vào, trong lòng liền trở nên thoải mái, lồng ngực hơi chấn động vì cười khẽ: “Anh không livestream được, anh sẽ ngại ngùngđó.”

Chỉ là thất vọng này chỉ kéo dài hai giây, Tần Tuyểnđối với côđã rất tốt rồi, cô nào dám không biết xấu hổ mà vô duyên vô cớđòi làm em gái ruột của anh.

Cái tư thế kẹpđiếu thuốc này của anh giống như một kẻ nghiện thuốc lá vậy!

“Gì cơ?”

Ngoài dựđoán, anh lại thấyđược Hứa Thanh Ca.

“Cảm nhận cái gì?”

Dọc theođườngđi, Hứa Thanh Ca rất nhiều lần nói cảmơn với Tần Tuyển. Lúc về tới dưới lầu, cô vừađịnh nói cảmơn thêm lần nữa, bất ngờ từ sau núi giả nhảy ra ba người.

Hứa Thanh Ca vừa mới hỏi xem mình có phảiđã làm dở chuyện của Tần Tuyển hay không, trùng hợp chuông diđộng của anh cũng vang lên.

[2] Vânđạm phong khinh: phiêu diêu tự tại, nhẹ như mây trời.

Tần Tuyển tiếp tục nhìn về Hứa Thanh Ca, dưới tàn dương [1] màu nhạt trong bóng đêm, ánh mắt của anh giống như nước ôn tuyền, vừa ấm áp vừa dịu dàng, “Hoặc là khi em muốn ra ngoài, có thể gọi điện thoại cho anh. Nếu như anh ở nhà, anh sẽ đưa em đi, nhớ kỹ không?”

Có lẽ đây là nguyên nhân khiến cho những người đàn ông khác khi nhìn cô đều nảy sinh ý niệm b*nh h**n: vì Hứa Thanh Ca quả thật quá xinh đẹp.

Anh không hề có ý định tấn công Hứa Thanh Ca, chỉ là muốn trở thành người bảo vệ cô, cũng muốn tiếp cận cô, càng muốn trêu ghẹo cô. Mỗi khi thấy cô xấu hổ, Tần Tuyển giống như cảm thấy đang làm chuyện thú vị nhất trên đời.

Nhưng khi câu này lọt vào tai của Tần Tuyển lại khiến anh nghe thànhý tứ khác. Anh lầm tưởng rằng côđang hỏi có phải anh cũng giống như những nam sinh kia, là theođuổi cô phải không?

Bạn của anh trai nhỏ dịu dàng đưa cho anh một điếu thuốc.

Hứa Thanh Ca lóđầu ra, nhìn mấy người sau lưng anh, “Vậy còn họ…”

Miệng Tần Tuyển ngậmđiếu thuốc, hơi cúi người, bàn tay vòng lại một nửađể chắn gió, quai hàm của anh hơi dùng sức kéo vào một hơi khí,đầu thuốc lập tức loéđỏ lên.

Mà cô cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Tuyển.

“Tìm chúng làm gì?”

Nam sinh thoạt nhìn có vẻ hùng tráng lại nói: “Anh Tuyển, cậu không thể nói như vậy được. Mọi người trong trường đều biết chuyện Hoàng Vi thích cậu, hôm nay còn đang muốn bày tỏ với cậu. Vậy mà cậu vừa nhận điện thoại một cái đã trực tiếp bỏ đi, cậu không sợ cô ta sẽ làm mình làm mẩy sao?”

“…” Anh nói giống như trêu chọc Hứa Thanh Ca vậy, mặt của cô dầnđỏ lên.

Kết quả…

“…”

Hứa Thanh Ca có hơi ngốc ra, phải nói là thật ngốc, cực kỳ ngốc mới đúng.

Hai người tản bộđi về tiểu khu, phía chân trời trùng trùngđiệpđiệp những tầng mây vẫn còn dư lại sắc cam vàng, dần ngả màu thànhđỏ tím. Bóngđêm phủ xuống tiểu khu, sắc trời dần trở nênđỏ sậm.

Tuy rằng Hứa Thanh Ca không thíchồnào, nhưng xác thật rằng côđối với sựồnào cũngđã trở thành thói quen.Đợi mấy người trước mặtồnào xong, Tần Tuyển bỗng nhiên cúi người cản lại tầm mắt của cô.

“…”

Đôi mắt của Hùng Dương còn ngó xung quay, bất chợt thoáng nhìn thấy dướiánhđèn nơi cổng vào là cô gái nhỏ lúc nãyđangđứng.

– Đây chính là những từ ngữ mà Tần Tuyển dùngđể hình dung mỗi khi cô xuất hiện.

_____

[1] Tàn dương:ánh sáng tàn vụn củaánh mắt trời.

Anh ngậm điếu thuốc, nhưng lời khi nói ra vẫn rõ ràng mạch lạc: “Phiền thật, thằng tư, cậu có thể tìm được sinh hoạt cá nhân có thể buộc cô ta thôi học hay không?”

“Ồ.”

Hứa Thanh Ca chợt nói: “Em có thể cảm nhậnđược.”

Màn hình hiện hai chữ ‘Hùng Dương’, Tần Tuyển không nhận máy, cũng khôngấn tắt, chỉ hạ chuôngđiện thoại xuống.

Tư thái của anh vừa thuần thục vừa lười biếng, tay anh cầmđiếu thuốc hơi vân vê, đầu hơi cúi xuống nhả ra một làn khói thật dài.

Tần Tuyển cười gậtđầu.

Khai giảng này, Tần Tuyển đã là sinh viên năm tư. Nữ sinh ở trường Đại học tuy nhiều, đi nhà ăn hay sân thể d·ụ·c cũng có thể thấy được, nhưng tất cả đều không so được với Hứa Thanh Ca. Vẻ đẹp của cô giống như đoá hồng xuất chúng nở rộ giữa đám người.

Hứa Thanh Ca có nhiều bạn học nữ, nhưng bạn học nam lại thiếu cực kỳ. Hoặc nên nói là: từ khi bắt đầu, cô cũng có nhiều bạn học nam, nhưng sau đó họ lại lục tục bày tỏ tình cảm với cô, cuối cùng cũng không thể tiếp tục làm bạn.

Vừa rồi cô khôngđứng dướiánhđèn, Tần Tuyển lại che cô lại, bọn Hùng Dương hoàn toàn không thấy rõ diện mạo của cô gái nhỏ này. Bây giờ vừa thấy,đẹp tới mức khiến cho Hùng Dương nhất thời buộc miệng ba chữ: “Cáiđậu má!”

Tần Tuyểnđút diđộng vào túi quần trước, khi cúiđầu, sườn mi của anh nhìn thấy rõ Hứa Thanh Ca bên cạnh.

Hứa Thanh Ca lại nói: “Nhưng họđối với anh lại cóácýđấyạ.”

Không đúng, không chỉ là trợn mắt há mồm. Dáng vẻ của Hứa Thanh Ca lúc này giống như biết được con thỏ dịu dàng trước kia chợt biến thành cá sấu đáng sợ!!!

“Anh Tuyển, tôi nói sao cậu lại không nghe máy chứ,” Một nam sinh hùng tráng đi tới trước mặt hai người, “Thì ra là có chuyện riêng nha!”

Sau đó, một người bạn đá vào chân của Tần Tuyển, ngữ khí giống như trẻ con đang dỗi: “Chẳng lẽ em ấy có bệnh nên tôi lại gần em ấy cũng bị lây à? Đừng có xạo, tôi tuyệt đối sẽ không có hứng thú với em ấy.”

“Anhơi,” Hứa Thanh Ca nhẹ giọng hỏi: “Anh có phải đang muốn thêm tên em vào hộ khẩu của nhà anh khôngạ?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: Anh không livestream được, anh sẽ ngại đó