Thoạt Nhìn Em Rất Mlem
Nhục Tùng Tô Bính
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22: Hình như anh vừa mới hôn em
Buổi tiệc giao lưu có rất nhiềuđiều học tậpđược, sau khiđi theo Tần Tuyển, cô ngheđược rất nhiều chuyện trong ngành sản xuất. Khi nói chuyện, Tần Tuyển vẫn luôn thản nhiên không chút hoang mang, khiến cô có cảm giác giống nhưđangđi theo chú nhỏ vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hứa Thanh Ca nhớđến bản thân còn chưađể dànhđược tiền mua máyảnh, “Anhơi, lầnđầu tiên anh mua máyảnh là khi nàoạ?”
“So sánh còn tốtđấy,” Tần Tuyển cười nói: “Yên tâmđi, cô ta có thể công tư phân minh, nếu không anh cũng không tìm em giúpđỡ làm gì.”
…
Hứa Thanh Ca mất hứng ‘hừ’ hai tiếng, “Chú tớiđón cháu, bắt xe tốn tiền.”
Trênđường trở về, mưa nhỏ trong không trungđã ngừng, mông lung một màu xám mây, dầnđẩy hơi bụiđi, lộ raánh mặt trời.
“Hình như anh vừa mới…” Khớp xương ngón trỏ của Tần Tuyển khẽ chạm lên môi, “Hôn em.”
Nhưng Tần Tuyển vẫn còn rất trẻ tuổi. Nơi anhđạm nhiên toả ra tao nhã cùng tự tin, mà tự tinấy chính làđến từưu tú và tài năng của bản thân anh.
Hứa Thanh Ca ngại ngùngđeo balo lên, thanhâm vì chột dạ nên rất nhỏ, “Em chỉ so sánh thôiạ.”
Anhđưa cho Hứa Thanh Ca một ly nước chanh, “Xem như Tiểu Thanh Cađang nói lời ngon ngọtđể khen anh, cảmơn em nhé.”
“Sớm như thếạ? Vậy kết cấu củaảnh do anh chụp nhấtđịnh lợi hại nha, em lại không hiểu cáchđiều chỉnhđộ nét gìđó.”
Hàn Dĩ Tâm thấy cô giống như một người dễ bị bắt nạt, “Cô gái nhỏ à, cô còn rất trẻ, cô có biết bản thân không thích hợp với cậu ấy haykhông?”
Tần Tuyển an tĩnh lái xe,đồng thời vểnh tai, nghe thấyđiện thoại của Hứa Thanh Ca mơ hồ truyềnđến giọng củađànông, anh hơi cau mày[3].
Nếuđại sảnh buổi tiệc lúc này không có người nào bắt chuyện với cô, nhấtđịnh cô sẽđứngở một góc, cúiđầu không chạm mắt với bất kỳ ai.
Mồm mép của Hứa Thanh Ca rất lợi hại, cười ngọt ngào ‘tấn công’, “Tổng giám đốc Hàn, cô cũng không thể không ăn được nho liền chê nho chua đâu nhỉ?”
Hứa Thanh Ca sửng sốt, vừa rồi anh mới nói chuyện bên tai cô, hai người dán nhau rất gần. Là cô quay đầu lại trước, Tần Tuyển hoàn toàn không có cử động, hình như thế là cô tranh thủ thân mật vớianh…
[1] Tình lữ chi gian: cặpđôi có nhau, cùng cãi cùng hoà.
Chú nhỏ của cô, Hứa Nhàn Nguyệt học ngôn ngữ Pháp hệĐại học, khí chất ung dungưu nhã của chú là do nhiều năm kinh nghiệm và trải nghiệm luyện thành.
Hứa Thanh Ca thật sự không biếtđiện thoại lại có khung chia tỉ lệ. Tần Tuyển liền vừa lái xe vừa hướng dẫn cho cô bật như thế nào.
“Vẫn cònạ.”
“Dạ?”
Cười xong, cô lại lo lắng, nơm nớp lo sợ ngẩngđầu, “Em nói cô ta không thể khôngănđược nho mà chê nho chua… Anhơi, như vậy có khi nào sẽ chọc cô ta tức giận rồi sau này gây khó dễ cho anh khôngạ?”
Len qua kẽ mây thưa thớt,ánh mặt trời thẳng tắp chiếu xuốngđất, rất sáng.
Giao diện chat của phần mềm livestream không quá thuận tiện, Hứa Thanh Ca nhỏ giọng nói: “Anh ấy là người đầu tiên ủng hộ quà tặng cho em, còn tặng rất nhiều, cũng dạy em rất nhiều, bây giờ đang là quản lý phòng livestream của em nữa. Anh ơi, thật sự em không thể tin tưởng anh ấy sao ạ? Tiếp xúc lâu như vậy, anh ấy đều không quá trêu chọc gì em, hình như là một người rất ôn hoà đấy ạ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cuối cùng mới có người tới giải vây, tuy rằng đối phương là Hàn Dĩ Tâm, nhưng Hứa Thanh Ca vẫn nhẹ thở ra một hơi, “Xin chào Tổng giám đốc Hàn.”
Hứa Nhàn Nguyệtđồngý, “Được thôi.”
…
Hứa Thanh Ca cúiđầu,đắcý cười, “Không phải emđã từng nói với anh rồi sao? Mồm mép của em rất lợi hạiđấyạ.”
Đối với Hàn Dĩ Tâm,đấu khẩu với Tần Tuyển rất tiêu hao sức lực. Vừa hay trợ lý có việc đến tìm, cô ta liền rất nhặt lên mặt mũiđi trước.
“Một lão sưđặc biệt tốtà?” Tần Tuyển hỏi.
Hàn Dĩ Tâm thân thiết kéo cánh tay của cô, “Thanh Ca, vừa lúc có mấy viện trưởng nức tiếngở nước ngoàiđang dạyởĐại học D của cô, tôiđưa côđi làm quen với họ nhé?”
Sau khi đi xa, Hàn Dĩ Tâm còn quay đầu lại nhìn Tần Tuyển và Hứa Thanh Ca một cái. Đối với cô gái nhỏ, tư thái của anh vẫn bảo hộ không cần nói cũng biết. Trong lòng Hàn Dĩ Tâm thật đúng là không thoải mái, cô ta nhìn Tần Tuyển, nhưng tầm mắt của anh chỉ dừng trên người cô gái nhỏ kia!
Hứa Thanh Ca cảm thấy lời anh nói rất cóđạo lý. Anhưu tú như vậy, bạn gái của anh nhấtđịnh cũng thậtưu tú, hẳn là chịấy sẽ không vì chuyện này mà tức giậnđâu.
Hứa Nhàn Nguyệt khẽ cười, “Vốn là không có thời gian, nhưng bây giờ không phải vì Tiểu Thanh Ca ngọt ngào của chúng ta mà trích thời gianđể mời cháuăn cơm sao?”
Hàn Dĩ Tâmđã sớm quan sát Tần Tuyển và cô gái nhỏ kia. Cô ta vẫn luôn muốn tìm Tần Tuyển nói chuyện, nhưng lại bị mộtông chủ ngăn lại, thật vất vả mới có thể thoát khỏiông ta.
“Tổng giám đốc Tần và Thanh Ca tới rồi.” Hàn Dĩ Tâm hào phóng cười nói.
“Đã nhất kiến chung tình sẽ không phân biệt dài ngắn.” Tần Tuyển vẫn dịu dàng mỉm cười.
Ngón tay của cô chỉ phía dướiđôi mắt của Tần Tuyển, “Anhơi, chỗ này có lông mi rụngạ.”
“Aiđón cháu chứ?” Bộ dáng của Hứa Nhàn Nguyệt vẫn là lão già bắt nạt cháu gái hằng ngày, “Tự bắt xe quađây.”
Đáng lẽ cô ta còn muốn trò chuyện với Hứa Thanh Ca thật tốt, nhưng tính cách hiếu chiến của cô ta lại bộc phát, cười như không cười hỏi: “Tổng giám đốc Tần và Thanh Ca yêu nhau bao lâu rồi mà dính người như thế vậy?”
Hứa Thanh Ca thản nhiên lùi ra tuyến sau.
…
Hứa Thanh Ca nói xong liền ra khỏi toilet.
Hàn Dĩ Tâm chưa từ bỏ, hai tay ôm vai giống như nữ vương, “Nếu cô càng quan tâm ý định của cậuấy, vậy thì sau này, cô gái nhỏ như cô rất có thể phải ăn quả đắng đấy.”
Ngừng hai giây, Tần Tuyển như lơđãng cất giọng hát nhỏ, sauđó tuỳý hỏi: “Gầnđây em livestream thế nào rồi?”
“Cảm thấy anhưu túà?” Tần Tuyển cười khẽ.
Lúc Hứa Thanh Ca mở vòi rửa tay thì gặp phải Hàn Dĩ Tâm từ trong một phòng toiletđi ra, mà cô ta cũng nhìn thấy Hứa Thanh Ca trong gương.
Tần Tuyển hơi khom lưng xuống, “Chỗ nàođâu?”
Sau khi hai người đối diện, bên miệng của Hàn Dĩ Tâm mang theo một ý cười không rõ tư vị. Cô ta đi tới bên cạnh Hứa Thanh Ca, “Đến toilet thì Tổng giám đốc Tần không có cách nào dính lấy cô nhỉ?”
Bên miệng anh hiện lên ý cười, cũng ghé sát môi bên tai của Hứa Thanh Ca, nói nhỏ: “Sẽ không đâu, anh tốt như vậy, bạn gái của anh nhất định cũng thật tốt, em nói xem phải không?”
“Khá tốtạ,” Hứa Thanh Ca cao hứng trả lời, “Sau khi tham gia hội nhóm, cơ hội tiếp cận người xem của em tươngđối nhiều. Người xem trong phòng livestream cũngổn, em kiếmđược cũng nhiều. Hơn nữa, em còn gặpđược một lão sưđặc biệt tốt luôn, anhấy dạy cho em rất nhiều chuyện, mọi thứ rất thuận lợi.”
Trong lòng Hứa Thanh Ca nói rằng không phải côđang nói ngọtđâu, là cô thật sự nghĩ như vậyđó.
Tần Tuyển lái xe không nhanh không chậm, xe bên cạnh vượt qua anh cũngđược, gặpđènđỏ cũng không vội.
“Anhà? Hồi tiểu học, anhđã bắtđầu sử dụng máyảnh rồi.”
Lúc nãy, cô ta ngheđược Tần Tuyển và Lâm tổng nói chuyên ngành của Hứa Thanh Ca là ngôn ngữ Nhật, vừa vặn bây giờ mượn cớ dẫn côđi nói chuyện riêng.
Cảm xúc rất ngắn, chưa tới một giây,điểm hoài nghi của Hứa Thanh Ca vừa rồi cũng không có kéo dài.
“Nhất kiến chung tình không phải thấy đẹp là mê,” Bộ dáng của anh vẫn không nhanh không chậm, dịu dàng cười đáp, “Nhất kiến chung tình là duyên phận cao nhất.”
Nhưng trên mặt Hàn Dĩ Tâm lại có tức giận nồngđậm, lúcđi qua người anh cũng không dừng lại một bước.
Bây giờ, anhđã tin tưởng mồm miệng của Hứa Thanh Ca lợi hại thật. Hàn Dĩ Tâm rõ ràng bắt nạt cô không thành, còn bị cô phảnđòn bắt nạt lại.
Hứa Thanh Ca cười thật ngoan, ngữ khí cũng thật hiền, “Tổng giám đốc Hàn, anh ấy đang ở cửa chờ tôi.”
Thanh âm vừa dịu dàng vừa ngọt ngào thoảng qua bên tai Tần Tuyển giống như kẹo bông ngọt ngào.
Tần Tuyển tiễn mộtông chủ của công ty niêm yếuđi, lúc quayđầu lại thì thấy Hứa Thanh Cađang ngây ngốc nhìn mình, “Đang nghĩ gì đấy?”
Chờ cô rửa tayđi ra, Tần Tuyển nhìn thấyánh mắt của cô rất sâu thuý, khiến anh vừa cân nhắc vừa nghiền ngẫm nhìn cô.
Hứa Thanh Ca cũng nhẹ giọng đáp, “Phải ạ.”
Lần thứ hai nói chuyện cùng Tần Tuyển, Hàn Dĩ Tâmđều bị nóiđến lạnh tâm.
Trongđại từ nhân xưng tiếng Trung chỉ có我 (Wo – nghĩa là ‘Tôi’) và你 (Nǐ – nghĩa là ‘Bạn’) dùngđể xưng hô khi nói chuyện.
“Cho nên…” Tần Tuyển rất tò mò hỏi: “Em và cô tađã nói gì sao?”
Cô vừađịnh tiếp tục nói nhỏ bên tai Tần Tuyển, không ngờ lúc quayđầu nhìn anh, trên mặt cảm giác như bị môi của anh nhẹ lướt qua.
Cô vừa muốn nói với Tần Tuyển là không có sao cả, bỗng nhiên bên tai lại vang lên tiếng cười khẽ của anh, “Thực xin lỗi nhé, Tiểu Thanh Ca.”
Không lâu sauđó, buổi tiệc giao lưu kết thúc. Hứa Thanh Ca đã uống nước chanh và nướcép trái cây, cho nên muốnđi toilet, nếu khôngđợi về nhà phải mất thêm một giờ xe.
Tần Tuyển nhìn ra chờ mong trongánh mắt của cô, cũng tưởng tượng về tương lai của mình với cô.
[3] Lý giải nguyên nhân khiến Tần Tuyển cau mày: (đọc tại Qidian-VP.com)
_____
“Nhưng vấn đề hiện tại chính là,” Hứa Thanh Ca cong mắt mỉm cười, “Tần Tuyển cho rằng tôi thích hợp với anh ấy. Không phải quan trọng là ở ý định của anh ấy sao ạ?”
Edit:
“Nhất kiến chung tình của anh là xem mặt nhỉ?” Hàn Dĩ Tâm nhìn về phía khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Thanh Ca, “Chẳng lẽ Tổng giám đốc Tần cũng là người thấy đẹp là mê?”
Hứa Thanh Ca phấn khởi muốn c·h·ế·t, “Cháu muốnăn bây giờ luôn,ăn mónđặc biệt!”
Hứa Thanh Cađoán là Hàn Dĩ Tâmđã ra ngoài trước, nhưng không biết cô tađã nói gì với Tần Tuyển.
Hứa Thanh Ca rất nghiêm túc mà gậtđầu. Cô tưởng tượngđến mình ba năm sau, hẳn là không cóđược bình tĩnh giống như anhđâu.
Đang muốn nói cho Tần Tuyển, nhưng anh lại ôn hoà hỏi trước: “Em muốn đi vệ sinh à? Trước khi về nhà, anh định tìm đàn anh Lâm Hiệt Vũ lúc nãy để bàn chuyện, thời gian có thể hơi lâu.”
Hứa Thanh Ca cảm thấy hứng thú liền lấyđiện thoại ra chụp lại. Tần Tuyển nhìn thấy màn hình của cô không bật khung chia tỉ lệ, thì thuận miệng nhắc nhở: “Khi chụpảnh, em có thể bật khung chia tỉ lệ lên làm phương tiện cănảnh.”
Hứa Thanh Ca vươn ngón tay vân vê lông mi dính trên mặt anh, sauđó nhỏ giọng hỏi: “Anhơi, có phải ngay từ nhỏ anhđãưu tú như thế khôngạ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 22: Hình như anh vừa mới hôn em
“Sao hôm nay chú dễ nói chuyện thế?” Hứa Thanh Ca còn không quá tin tưởng, “Thật sự muốn mời cháuăn cơmà? Vậy chú tớiđón cháu hả?”
Qua một lúc lâu, Tần Tuyển cười khẽ một tiếng, đưa ra câu trả lời của mình, “Hẳn là có thể tin tưởng cậu ta, nhưng Thanh Ca này, Wechat của em chỉ thêm một người cậu ta là được.”
[2] Khíđịnh thần nhàn:thần thái bình tĩnh, ung dung.
Đôi mắt của Hứa Thanh Ca loé lên tia sáng. Làm saođến thời gian côđi vệ sinh, anh cũng cân nhắc giúp cô cả rồi?
…
Tần Tuyển vỗ nhẹ vai cô, giọng cười như nhớ lại cảnh tượng lầnđầu tiên gặp mặt của hai người, “Cũng hai tháng rồi.”
Cô hỏi: “Anh ơi, Tổng giám đốc Hàn đã mách anh chuyện gì sao ạ?”
Thật sự anh rất tài giỏi.
“Đúngạ,” Hứa Thanh Ca có hơi ngượng ngùng, “Anhơi, em còn thêm bạnWechat với anhấy nữaạ. Nhưng trướcđây, anhđã nói không thể cho người khác cách liên lạc, cho nên bây giờ em có hơi mâu thuẫn…”
Những chỗđể tổ chức buổi tiệc kiểu này thường chúý trang hoàng cơ sở, bên trong nhà vệ sinh thiết kế cáchđiệu,đến bồn rửa tay dành cho phái nữ cũngđều có khí chất.
Một sinh viên khai giảng sẽ vào năm cuối như anh lại có công ty riêng của mình, còn khíđịnh thần nhàn[2] như thế tham gia nhiều sự kiện. Hơn nữa, nhà của Tần Tuyển không phải là hào môn, anh cũng không phải là phú nhịđại,đềuở chung một tiểu khu với nhà cô thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tần Tuyển dịu dàng cười nói: “Khi nào rảnh, anh dạy cho em.”
Đêm hôm qua, trước khi ngủ, Hứa Thanh Cađã quyết tâm phải chuẩn bị trạng thái chiếnđấu thật tốt. Nhưng hiện tại, cô không tính sẽ bật lại Hàn Dĩ Tâm, mặc kệ cô ta nói gì, Tần Tuyểnđềuđủ khả năngđối phó.
“Chưa mách chuyện gì,” Tần Tuyển rất thong thảđáp, “Cô ta nổi giậnđùngđùngđi rồi.”
Lúc nãyđợi cô bên ngoài, Tần Tuyển ngoàiý muốn nhìn thấy Hàn Dĩ Tâm từ trong toiletđi ra, phảnứngđầu tiên của anh chính là Hứa Thanh Ca bị cô ta bắt nạt.
“Phải không?” Tần Tuyển nhẹ giọng hỏi lại.
Đôi mắt xinh đẹp của Hứa Thanh Ca cực kỳ thấu triệt, giống như có ánh đèn nhỏ lấp lánh bên trong. Cô rất không khách sáo mà đốp lại, “Tổng giám đốc Hàn, bây giờ tôi đang ăn trái ngọt rồi. Hơn nữa, chúng lại cực thơm cực ngọt luôn. Sau này tôi có phải chịu khổ ngậm quả đắng đi nữa, tôi cũng sẽ vui như bây giờ vậy. Cũng giống như cô lúc sinh ra biết bản thân mình sẽ c·h·ế·t, chẳng lẽ cô sẽ tìm c·h·ế·t ngay à?”
Xiao Yi.
“Hai tháng…” Hàn Dĩ Tâm cười giả tạo, “Là thời gian rất ngắn.”
Tần Tuyển tuỳý phủi một cái, “Hết chưa?”
Gương mặt Hàn Dĩ Tâm bày raý cười,đi tới trước mặt hai người. Nhìn thấy gương mặt của cô gái nhỏđỏ lên giống như tình lữ chi gian[1] nói chuyện, trong mắt cô ta mơ hồ loé lên không vui.
Đang nói chuyện, điện thoại của cô chợt đổ chuông. Lúc lấy ra nhìn, trên màn hình là ghi chú ‘Người xấu’ mà cô đặt cho chú nhỏ. Hứa Thanh Ca lập tức cao hứng nhận máy, “Rốt cục là chú có thời gian mời cháu ăn cơm không đấy?”
Nhưng Tần Tuyển lại cười khẽ, ôm bả vai của Hứa Thanh Ca về bên cạnh mình, “Cảm ơn Tổng giám đốc Hàn, chỉ là tôi rất dính bạn gái của mình, không muốn em ấy rời khỏi tầm mắt, một giây cũng không muốn.”
Hứa Thanh Ca không nghĩ rằng anh lại nói như vậy, khuôn mặt trắng nõn bỗng nhiênđỏ lên giống nhưđược phủánh nắng chiều.
Hứa Thanh Ca nghe lời anh, cười nói ‘vâng’.
“Nói anh là nho hả?” Tần Tuyển cười khẽ,đưa balo cho cô.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.