Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Thoạt Nhìn Em Rất Mlem

Nhục Tùng Tô Bính

Chương 3: Lần chuyển nhà này thật là đáng con mẹ nó giá!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Lần chuyển nhà này thật là đáng con mẹ nó giá!


Tần Tuyểnđi vào phòng của Lữ Hỉ Doanh tìm mộtáo choàng mỏng rồiđưa cho cô, “Là của mẹ anh, trước tiên em mặc nó vào một chútđi. Phải mất một lát nữa thợ sửa khoá mới tớiđược.”

Hứa Thanh Ca quayđầu lại, cao hứng cườiđáp: “Dì Lữ, haiđứa Bảo Bối này của dì rấtđáng yêuạ!”

Edit:

Hứa Thanh Ca cúiđầu cười, gãi gãi cằm của mèo con, nói: “Xin chào Bảo Bảo, chị tên là Thanh Ca, sau này chúng ta là bạn tốt nha!”

Lữ Hỉ Doanh mua hai túi đồ lớn, lúc đi lên, vừa ra khỏi thang máy thì nhìn thấy bé con siêu cấp xinh đẹp đang ngồi ở cửa nhà mình.

Dâyáo ngủ không dài, Hứa Thanh Ca mặc lên chỉ vừa phủ lên vai. Tần Tuyển thấy hai bả vai nhỏ mượt mà của cô, cánh tay bóng loáng trắng nõn. Váy ngủ cậpđầu gối, phía dưới lộ rađôi cẳng chân tinh tế trắng mịn như khối bạch ngọc.

Cô hơi tò mò anh trai nhỏ này rốt cục hơn mình mấy tuổi, nghĩ vậy hơi nghiêngđầu hỏi: “Còn anh thì sao? Anhđi làm rồiạ?”

Hứa Thanh Ca hơi chần chừ, không biết nên từ chối hay nhận lời, cái nào mới hợp phép hơn?

_____

Tần Tuyển vốn thích thịt gà, nhưng giờ khắc này, anh càngđặc biệt có khẩu vị. Nói thêm một tiếng ‘Cảmơn’, anh nhận chân gà trong tay cô rồi khíđịnh thần nhàn[1] xoay ngườiđi vào phòng bếp.

Lữ Hỉ Doanh cười với Hứa Thanh Ca, khẽ nói: “Thanh Ca cũng thích động vật nhỏ sao cháu?”

Tần Tuyển ngoài dựđoán không nghĩ rằng miệng của cô lại ngọt như vậy, “Cảmơn vìđã khích lệ. Anh bị em khen tới mức phổng mũi rồiđây này.”

“Emấyà…” Hứa Thanh Ca không trả lời ngay.

Anhmềm giọng nói: “Em chờ anh một lát.”

Ánh mắt của mẹ anh thật chuẩn xác quáđi! (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong nháy mắt, Hứa Thanh Ca phảnứng lại anh không phải từ chối, miệng liền sửa lời: “Đây, mời anhạ.”

Nhưng mà anh trai nhỏ dịu dàng như vậy, hẳn là khôngăn một mìnhđâu nhỉ?

Anh mơ hồ nhớ lại câu thềđộc của mình.

Lữ Hỉ Doanh: “???”

Anh thấy Hứa Thanh Ca cúiđầu, viên kem vừa vặn kê bên miệng cô.

Hứa Thanh Ca bị anh cười cho xấu hổ,đành giơ chân gà trong tay lên, nói: “Anhơi, hay là em mời anhăn cơm gà nhé?”

Sau gáy của Lữ Hỉ Doanh tê rần, bả vai cũng run lên. Bà lớn tiếng ho khan: “Con trai, bệnh thiểu năng của con tự khỏi đấy à?”

Hứa Thanh Ca lại nhìn sangống kínhđi kèm của anh, phỏng chừng cũng tới hai vạn tệ.

“Mẹ, làm phiền mẹ xuống lầu tìm thợ sửa khoáđi. Conđi phòng bếp sơ chếđồăn, lát trưa con nấu cơm cho mẹ.”

Chương 3: Lần chuyển nhà này thật là đáng con mẹ nó giá!

“Giặt cái gì chứ, không cần giặtđâu.Đối với dì không cần khách sáo như vậy,đều là hàng xóm cả mà!” Lữ Hỉ Doanh cười cười, lấy túi gạo nếp từ trong túi ra nhét vào trong ngực cô, chợt phát hiện cô cũng mềm mại hệt như gạo nếp.

Hứa Thanh Ca muốn dùng thử chiếc máy ảnhđó cực kỳ.

Tần Tuyển nghe vậy thì rũ mi che lạiđáy mắt nồngđậmý cười, làm như không có gì đáp: “Cảmơn em.”

Nhưng là: côđang mặcáo ngủ hai dây, nhà của anh lại chỉ có một mình anh, cô nhát gan, không dámđi vào.

Cô cũng muốnăn chân gà nha! Anh trai nhỏ này không phải tựăn trong bếp rồi chứ?

Cô nhìn ghế dựa, thầm nói: “Là em lớn lên giống người xấuạ.”

Tần Tuyển thở ra một hơi. Còn tốt, côđã hơn mười tám rồi!

Lần này chuyển nhà thật là con mẹ nóđáng giá!!!

Không chờ Tần Tuyển nữa, cô chuyển sang nhìn hai tiểu gia hoả trên sofa, lúc nàyđã tỉnh.

Hứa Thanh Ca giơ cổ tay xemđồng hồ, mềm mại trả lời: “Mới mười phútạ. Anhấy nói thợ sửa khoá có lẽ phải nửa giờ nữa mới có thểđến.Đúng rồi dì Lữ, cảmơnáo choàng của dìạ. Lúc nãy cháu có hơi lạnh,đợi sau khi trở về rồi cháu sẽ giặt sạch trả dì.”

Cún nhỏ dưới chân cũng làm nũng trên mũi chân của cô, Hứa Thanh Ca nhìn thấy liền cười khanh khách, cúiđầu nói ‘gâu gâu’ với cún nhỏ xem nhưđáp lại.

Nhưng mà cô sửa miệng còn giống như tưởng anh từ chối nênđành thôi hơn, cuối cùng chỉ có thể lặng lẽđỏ mặt.

Lần trước cùng mẹ Hứađi mua sắm, côđã muốn vào cửa hiệu máyảnhđể chạm thử thân máy thật, nhưng mẹ Hứa kiên quyết không cho, bắt lấy cổ tay cô kéođi chỗ khác.

Bảo Bối???

Tần Tuyển không ngheđược câu trả lời ‘Em cũng muốn chụp thử’ như trong tưởng tượng. Anh dừng quơ máyảnh, hơi nhướng mày về phía cô gái nhỏ.

Tần Tuyển rũ mắt, thấy biểu hiện của cô liền bỏ qua bả vai không mấy tự nhiên của cô gái nhỏ.

Trước tiên là cún nhỏ hướng mắt lưng tròng nhìn cô, sauđó là mèo nhỏ chạy tới chỗ cô. Hứa Thanh Ca lập tức kích động lên,ôm mèo nhỏ vào trong ngực, “Ui choa,đáng yêu quá! Em tên là gì vậy?”

“Vậy sao? Em thi vào trường nào?”

Quả thật là từđầu tới chân, chỗ nào trên người Hứa Thanh Ca cũngđẹp!

Nhưng bây giờ, anh trai trước mặt lại quáđẹp, thanhâm và ngữ điệu lại dịu dàng gớm,đầu Hứa Thanh Ca chỉ có chữ ‘ngắm’. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hứa Thanh Ca l**m chocolate dính trên giấy, ngẩngđầu chớp mắtđáp: “Mười tám tuổi rưỡiạ, sinh nhật em vào mùađông.”

“Không phải đâu…” Hứa Thanh Ca sao dám không biết xấu hổ mà nói cho anh rằngđây làđiều ba mẹ Hứa dạy côđó, phảiđề phòng tâm tư của người khác.


Thường ngày, Hứa Thanh Ca phảnứng rất mau lẹ. Chú nhỏ trong nhà thường xuyên ‘nói chuyện nhân sinh’ với bác cả, cho nên cô cũng họcđược cách khua môi múa mép.

Tần Tuyển nghiêngđầu nhịn cười, nhưng lại nhịn không nổi, ‘phì’ khẽ một tiếng cười nhẹ.

Máy ảnh hai vạn tệ, bà không cho cô sờ. Hiện tại, cô lại sờ được máy ảnh bốn vạn tệ.

Hứa Thanh Ca vội vàng nói: “Không cần phiền phức như vậyđâuạ. Cháu tự mình xuống lầu tìmđược rồi.”

Trên người của cô làáo choàng của bà mới mua!

Nội tâm của Hứa Thanh Ca thật sự nghĩ rằng anh trai nhỏ này một chút cũng không giống người xấu. Anh trai nhỏ thíchđộng vật nha, sao có thể là người xấu chođược?

Hứa Thanh Ca lắcđầu, hai tayôm hộp cơm gà che lạiáo ngủ, chỉ yên lặng cúiđầuăn kem.

Cô ngượng ngùng nói: “Lúc nãy có gió lùa, cửa nhà của cháu bị sập. Cháu lại không gọiđược cho ba mẹđể mượn chìa, cho nên anhấy giúp cháu tìm thợ sửa khoá.”

Tần Tuyển: “…”

Những lời này là chọc cô vui a! Hứa Thanh Ca ngheđượcẩný của anh, cũng híp mắt ngẩngđầu cười cười. Nhưng sau khi cười xong, cô lại cúiđầu, không khí nháy mắt trở nên xấu hổ.

Màđứa con trai thiếuđạođức kia của bà lạiđang ngồi xổm trước mặt cô, hai người cùng nhau chơi với Tỷ Tỷ và Muội Muội.

Tần Tuyển an tĩnh mắtđối mắt với bà. Sauđó, anh từ từ khom lưng, lấyđồăn trong túiđồ ra, rồi bày dáng vẻ ‘con trai toàn năng’ ra, cười nói:

Biểu cảm trên mặt Tần Tuyển hơi vi diệu. Một mèo một c·h·ó đều là của mẹ anh, một đứa tên Tỷ Tỷ, một đứa tên Muội Muội, bởi vì bà không đẻ được con gái nên đã đặt như vậy.

Hơn nữa, anh là hàng xóm mới của cô, nào có thể vừa chuyểnđếnđã rút dâyđộng rừng để bắt nạt cô chứ?

Lữ Hỉ Doanh cười với cô một cái rồi xoay người trừng mắt nhìn con trai mình, miệng cười như không cười nói: “Phải không? Tìm thợ sửa khoá? Chờ bao lâu rồi?”

Xiao Yi.

“Đúng rồi Thanh Ca,” Tần Tuyểnônôn nhu nhu nhìn sang cô, “Em cũngở lạiăn cơm cùng nhà anhđi. Khả năng nấu nướng của anh cũng không tệ lắmđâu, một lát anh lại chỉ em chụpảnh.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hứa Thanh Ca mang mộtđôi dép lê hồng nhạt, lộ rađầu ngón chân nhỏđáng yêu.

[1] Khíđịnh thần nhàn: thần thái bình tĩnh, ung dung.

Lúc Tần Tuyểnđem mâm bày cơm gà ra thì gặpđược một cảnh: cô gái nhỏđáng yêu chơi với một c·h·ó một mèo thật vui thích,ý cười dần lanđậm rađuôi lông mày của anh.

Nói xong, Lữ Hỉ Doanh cũng cười với Tần Tuyển, dị thườngôn nhu, “Lúc nãy mẹ có thấy tiệm sửa dưới lầu tiểu khu có mở cửa. Con xuống dưới tìm thợ lênđây!”

Cảmơn mẹ nha! (đọc tại Qidian-VP.com)

Tần Tuyển khẽ ho một tiếng, giải thích: “Mẹ, Thanh Ca không cẩn thận nên sơý tự nhốt mình bên ngoài.”

Một lúc lâu sau, cô mới lấy lại ‘phongđộ bình thường’ của mình, “Không phảiđâu ạ, là em thấy anh thoạt nhìn rấtổn trọng, so với mấy cậu bạn tỏ ra thông minh trong trường có phần trưởng thành hơn. Cho nên em mới hỏi có phải anhđãđi làm rồi không?”

“Không thể nào.” Vẻ mặt của Lữ Hỉ Doanh cứ như cô mới là conđẻ của mình, “Sao có thểđể một cô gái như cháuđi tìm thợ sửa khoáđược? Con trai,điđi.”

Tần Tuyển dịu dàng mỉm cười, “Thật là, con không chúý, không biếtđãđợi bao lâu nữa.”

Hứa Thanh Ca chơi với hai tiểu gia hoả một lát, chợt cảm giácđược anh trai nhỏ ra tới. Cô ngẩngđầu cười hỏi: “Anhơi, chúng nó tên gì thếạ?”

Tần Tuyển cốý dựa lên khung cửa rồi bắt chước cô, cũng nghiêngđầu nói: “Khai giảng xong, anh sẽ vào năm tư. Thế nào? Trông anh rất già sao? Mớiđóđã hỏi anhđi làm chưa rồi.”

Nhưngđể phòng ngừa sau khi về nhà lại bị mẹ Hứa dạy dỗ, Hứa Thanh Ca vẫn không vào trong nhà. Cô khoácáo choàng của Lữ Hỉ Doanh, ngoan ngoãn ngồi trên ghế bên cạnh cửa ra vào, không quên ngẩngđầu thăm dò bóng người trong bếp.

Sau khi trả lời anh, Hứa Thanh Ca liền nhanh lẹ nói thêm: “Em vừa mới thiĐại học xong, khai giảng sẽ vào năm nhấtạ.”

Cô mặc một cái váy ngủ màu bơ rất quyến rũ, cổáo hai dây chữ V kết hợpđai lụa cột ngang eo. Xương quai xanh của cô rấtđẹp, lõm vào tựa như có thể chứa cả một xâu tiền.

Hứa Thanh Ca nhìn hai túiđồ lớn trong tay của dì Lữ, vội vàngđứng dậy cầm giúp bà.

Còn bắt anh kêu tụi nó là Tỷ Tỷ và Muội Muội nữa chứ!


Nụ cười trên mặt Tần Tuyển cực kỳ… văn nhã!

Bộ dáng lúc này của cô rất giống như người bạn nhỏđược người lớn cho kẹoăn. Nhưng người bạn nhỏ này lại khôngđược mẹ cho phép, chỉđànhâm thầm buồn bực. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tần Tuyển thấy rõ nghi hoặc trong mắt cô, nhoẻn miệng cười khẽ. Anh vào phòng bếp lấy ra một cái ghế dựa,đặtở cửa cho cô, “Trông anh lớn lên giống người xấu lắmà?”

Tần Tuyểnđặt máyảnh xuống, thoáng nghĩđến một vấnđề nghiêm túc hơn rồi làm như vô tình hỏi: “Nhìn em có hơi nhỏ con như vậy,đãđủ mười tám chưa?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Lần chuyển nhà này thật là đáng con mẹ nó giá!