Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Thoạt Nhìn Em Rất Mlem

Nhục Tùng Tô Bính

Chương 4: Anh ơi, em sợ mình sẽ làm hư máy ảnh của anh ạ…

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Anh ơi, em sợ mình sẽ làm hư máy ảnh của anh ạ…


Tần Tuyển cười nói: “Yên tâmđi, máyảnh của anh không dễ hư như vậyđâu. Lúc dùng, em đeo nó lên cổ, không quăng bể là không sao.”


Cô nhịn đau trả tiền, sau cùng cảmơn dì Lữôn nhu và anh trai soái ca, trong lòng vẫn muốn ngồi sofaăn chân gà mà bản thân vừa mời Tần Tuyển.

Nhưng khi nhìn cô gái nhỏ trước mặt lại rất lo lắng.

Dừng một chút, Tần Tuyển lại nói: “Hẳn là em cũng không dùng máyảnh dở như vậy.”

Biểu tình vàánh mắt củaông ta quái quái thế nàoấy!

Hứa Thanh Ca trải qua một tuần êm đẹp. Cô nhận dạy một khoá họcđàn Cello cho một bé gái, bán được hai mónđồ cũ, còn cóđiăn cơm rồi xem phim với bạn học thời cấp ba.

Đối phương nói người trong nhà cũng giống như họ, liền mua thêm rất nhiềuđồ vật, cho nên hỏi cô có thểưuđãi một chút không?

Sau khi cơm nước xong, cô lên mạng download sổ tay sử dụng máyảnh rồi bắtđầu tìm hiểu. Cô lại chụp mấy mónđồ cũ của mình, sau khi chỉnh sửa hìnhảnh xong lạiđăng tải lên mạng.

Gắt gao nhìn chằm chằm cô, giống như nghiền ngẫm tìm tòi cái gì, lại hơi cười nữa chứ?

Lữ Hỉ Doanh vẫn không quá tin anh.

Một tuần trôi qua thật nhanh, mẹ Hứa và dì Lữ hàng xómđã gặp mặt. Hai người rất mau trở thành chị em tốt,điđâu làm gì cũng có nhau.

Tần Tuyển về nhà, vừa vặn gặp phải mẹ mình từ trong toiletđi ra.

“Còn có chân gà,” Tần Tuyểnđưa cơm hộp lúc nãy cho cô, “Quên trả lại em, lúc nãy vào bếp anh mới nhớ ra.”

Hứa Thanh Ca xua tay, “Không không,đây là em mời anh và dì Lữănạ.”

Một tuần nay, Hứa Thanh Ca vẫn chưa gặp lại anh trai nhỏ dịu dàng, trong lòng có cảm giác anh hàng xóm này cũng rất bận.

Edit:

Tuy nhiềuđồ vặt nhưng anh rất ung dung, trên mặtđầyý cườiôn hoà như ngọc, “Ba mẹ em không cóở nhà nên anh nghĩ rằng em không có cơm ăn. Đây là mấy món anh làm,đều lấy dầu thực vật để xào, mời emăn một bữa cơm nhà khoẻ mạnh.”

Một tay Tần Tuyển bưng mâm, cổ tay còn quải túi cơm hộp, trên vai vác thêm một cái máy ảnh ống kính đơn phản.

Cô giơ tay tự véo mặt mình.Đau, thật sựđau luôn, nhưng lại cảm thấy mơ hồ, cô lại véo thêm một cái nữa, hai bên má bị véođỏ lên.

Cô thật muốnghi tên anh vào hộ khẩu nhà mình!

[1] Hữu vô khí lực: không có sức lực.

Nhưng bà cũng không còn cách nào, dặn dò nói: “Con giữ chừng mực một chút, con bé lớn lên thật sự quáđẹp. Conđừng có bất chợt động tâm cầm thú với con bé.”

Hứa Thanh Ca chạy nhanh mở cửa: “Là anh ạ?”

Hứa Thanh Cađi vòng qua người người đàn ông, hướng rađường dành cho xe vào. Bỗng nhiên,ông ta chợt mở miệng nói:

Thời cấp ba, cô thường xuyên mặcđồng phục, lúc này cả bộ chỉ còn váy không cònáo, nhưng vẫn còn mới. Hai ngày trước, cô còn bánđược nửa bộ là mỗi váy, tâm trạng lập tức tốt lên.

Chương 4: Anh ơi, em sợ mình sẽ làm hư máy ảnh của anh ạ… (đọc tại Qidian-VP.com)

Một lần nữa, Tần Tuyển lấy máyảnhđeo trên vaiđưa cho cô, “Dạo này anh không dùng nó cho nênđể em mượn hai ngày, cuối tuần trả lại cho anh làđược.”

… (đọc tại Qidian-VP.com)

Tần Tuyển cười, “Cảmơn vì em không chê.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hứa Thanh Ca không quá thành thạo buôn bán, chỉ là cô muốnđể dành tiền mua máyảnh cho nên mới đăng bánđồ cũ.


Mười giờ sáng, Hứa Thanh Ca nhậnđược tin nhắn báođãđến củađối phương, lập tức bê túiđồ lớn xuống lầu.

Hứa Thanh Ca không tinđược, cúiđầu nhìn máyảnh trong tay anh, trongđầu thật sự cảm thấy hoảng hốt vì giấc mộng hão huyền này!

Tần Tuyển trầm ngâm một lát. Anh chậm rãi nhăn mi tâm,đẩy ngón tay của bà, nói: “Mẹà, thời đại khoa học kỹ thuật không thể mê tín dị đoan được.”

Đối phương lại nói vừa hay họ cũngở thành phố với cô, có thểđi xe buýt lạiđể lấy quầnáo, như vậy có thể tiết kiệm một chút phí chuyển phát nhanh.

Hứa Thanh ca bị câu cảmơn này của anh làm cho hai taiđỏửng. Cô duỗi tay nhận hộp cơm, lắp bắp nói: “Cảm, cảmơn anhạ.”

Oh my God, anh trai nhỏ thích nuôi c·h·ó mèo, thích chụpảnh, bây giờ còn thích nấu cơm nữađấyư?

“Em gái nhỏ, tôi là người đã liên lạc để mua quần áo đây.”

Tần Tuyển cười cười với bà, cúi người bế cún conđang tự cắnđuôi của mình lên.

Tần Tuyển bật cười, “Em không biếtđau hả?”

Cô lên mạng tra cứu phương pháp kiếm tiền, bỗng nhiên nhìn thấy ý tưởng bán lại đồ cũ của dân mạng.

Hứa Thanh Ca cảm thấyđau ví tiền. Vốn là muốn ngồi xe tới bệnh viện lấy chìa khoá của mẹ Hứa, nhưng cô chỉ mặc váy ngủ nên không thể ra khỏi cổng tiểu khu.

Tần Tuyển nhìn bộ dáng lo lắng nhịn không được của bà, rốt cục cũng nói thật lòng một câu: “Yên tâmđi, con chỉ thấy emấy rất ngoan cho nên muốn làm quen một chút, sẽ không làm xằng làm bậy gìđâu.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng lí trí của Hứa Thanh Ca vẫn còn tỉnh táo, tuy trong lòng có nhận định: anh trai nhỏ và dì Lữđều không phải người xấu, nhưng vẫn không thể nào ngay từ lầnđầu tiên gặp mặtđãăn cơm tại nhà người tađược.

May là chưa vứtđồ cũ, Hứa Thanh Caôm hi vọng rằng mấy món này tốtđẹp có thể bán được mấy ngàn tệ.

Đồ cũ của cô rất nhiều, họ hàng cho tặng, mẹ Hứa mua cho. Mỗi lần nhìn thấy chúng, Hứa Thanh Ca cảm thấy không cần sử dụng liền cất đi. Bây giờ, côđối chiếu một lần, tìmđược mấy mónđã hai năm không dùng tới, lập tức chụpảnh rồiđăng lên mạng.

Xiao Yi.

Tần Tuyển kiên nhẫn nói thêm: “Mấy món nàyđều trích từ trong nồi, không phảiđồ dư, em có thể yên tâm màăn.”

Một khi có cuộc phẫu thuật, mẹ Hứa nhất định không thể ra ngoài, càngđừng nói ngheđiện thoại.

Tần Tuyển cảm thấy câu nói này còn có một tầng nghĩa khác. Anh trầm mặc một lát, sau đó liền cười, “Không sao cả, anh không sợ em làm hưđâu.”

Lữ Hỉ Doanh lại cực kỳ vui vẻ khi anh bị từ chối,đẩy eo anh nói: “Vậy con mauđi tìm thợ sửa khoá lênđây,đừng làm trễ việc của Thanh Ca.”

Tần Tuyển lại bị từ chối, giữa mi tâm hiện lên từng thoáng kinh ngạc. Dùng máyảnh dụ cũng không thành công, tài nấu nướng vậy mà cũng không thành công nốt.

Lữ Hỉ Doanh nhìn anhđổi dép lê, nháy mắt dađầu tê rần, trừng mắt hỏi: “Vừa rồi conđã làm gì?”

Lữ Hỉ Doanh lậtđật chạy vào bếp, chợt thấy một dĩađậu Hà Lan xào với tômđã bóc sạch vỏ, còn có cải xào thịt bò. Bà kinh ngạc chỉ vào anh, hỏi: “Có phải là con xào không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa, Hứa Thanh Ca vẫn nằm dài trên mặtđất, cổ thấp hơiđau, cònđói bụng nữa.

[2] Mắt mèo: ống kính nhỏ trên cửa dùng để nhìn ra ngoài, hình ảnh minh hoạ:

_____

Lúc này, Hứa Thanh Ca mới chịu nhận, sauđó lập tứcđeo máyảnh lên cổ, hứa hẹn nói: “Anh yên tâm, em nhấtđịnh sẽ không làm hỏng nó đâuạ.”

Từ nhỏđến lớn, mỗi lần Hứa Thanh Ca nghe bạn học nhắc tới anh trai, mỗi lần cô gặp chuyện phiền phức, mỗi lần bị chú nhỏ khi dễ, Hứa Thanh Cađều lẩm bẩm câu ‘Có anh trai thì tốt rồi!’. Cho nên, cảm giác bây giờ của cô giống nhưđiềuướcđãđược thực hiện vậy!

Thợ sửa khoá rất nhanhđã tới. Sau khi xác nhận với phòng Bảo vệ,ông mới sửa khoá cho Hứa Thanh Ca, phí mở hết một trăm tệ rưỡi.

Nhưng cô chỉ nhìn thấy dưới lầu có một người đàn ông trên dưới ba mươi tuổi, dáng người rất gầy. Ông tađeo mắt kính, thoạt nhìn sạch sẽ, nhưng cô lại có cảm giác xa cách không nói nên lời.

Hứa Thanh Caở nhà, cất giọng hát linh tinh vài ca khúc. Cô ngồi trên sofa, vừa cúiđầuăn cơm vừa hát, cho nên giaiđiệu không nghe ra nổi.

Ngón tay của Lữ Hỉ Doanh hơi run lên, “Con quên mìnhđã hứa với mẹ thế nào rồi sao? Còn thề độc đó! Là thiểu năng rớt mônđó!”

Hứa Thanh Ca gãiđầu, “Nhưng nó rấtđắtạ…”

Kiếm tiền mua máyảnh chính làđại sự trước mắt quan trọng nhấtđời người của Hứa Thanh Ca.

Chợt nhìn thấy câyđàn Cello của mình, Hứa Thanh Ca liền liên lạc với thầy dạyđàn cũ hỏi thăm bên lớp có bạn nhỏ nào muốn học chơi đàn Cello hay không. Thầy dạyđàn của cô khá bận, cô có thể giúpđỡ một chút để kiếm ít tiền.

Phảnứng của cô trì trệ giây lát, phản xạđáp lại: “Em không chê mà.”

Hứa Thanh Cađỏ mặt, gậtđầuđáp: “Đauạ.” Cô ngượng ngùng nói tiếp, “Anhơi, em sợ mình sẽ làm hư máyảnh…”

Anh trai nhỏ thật là ngầu, còndịu dàng nữa, anh rất hào phóng muốn dạy cô chụpảnh nữađó!

Bà dương dương tựđắc lôi kéo Hứa Thanh Ca nói chuyện phiếm. Thật sự là Lữ Hỉ Doanh rất thích những cô gái nhỏ hiền dịu. Sinh con trai cóích gìđâu? Vừa không nghe lời, vừa hoa đào đầy người, cònđấu võ mồm không lại nữa.

Vẫn nênđợi ba mẹ Hứa làm quen với dì Lữ và anh trai nhỏ thì hơn. Sau khiđược haiông bà đồng ý, cô lại tới ké cơm nhà của họ.

Lữ Hỉ Doanh: “…”

Tần Tuyển cười cười,ánh mắt trực tiếp lướt qua người cô mà nhìnđến vật trang trí trên đầu tủ, “Sao anh có thể chiếm tiện nghi của cô gái nhỏ như emđược? Chân gàđể cho emănđi.”

Hứa Thanh Ca cho rằng phí chuyển phát nhanh trong nội thành không đáng là bao,đối phương còn muốn tiết kiệm, cô liền mềm lòng đồng ý. Sau khiđóng gói quầnáo xem nhưưuđãi cho họ, cô hẹn thời gian gặp mặt dưới lầu tiểu khu.

Cô hữu vô khí lực[1] nhìn xem mắt mèo[2], là anh traiôn nhuđứng ngoài cửa, trên tay cầm thật nhiềuđồ vặt.

Hứa Thanh Ca ngượng ngùng nói: “Cảmơn anhạ, nhưng mà em còn có việc, trước tiên vẫn phải về mở khoá cửa nhà.”

Lữ Hỉ Doanh không tin.

Anh lại cười nói: “Thoạt nhìn emấy còn quá nhỏ, con cũng không cầm thú như mẹ nghĩ mà. Con chỉ xem emấy như mộtđứa em gáiđáng yêu thôi!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Anh ơi, em sợ mình sẽ làm hư máy ảnh của anh ạ…