Thoạt Nhìn Em Rất Mlem
Nhục Tùng Tô Bính
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 42: Tiểu Thanh Ca, em làm bạn gái của anh đi?
Cao Hữu Kỳ kinh ngạc hai giây, nhìn Tần Tuyển, lại nhìn qua cô gái xinhđẹp bên cạnh anh, trong lòng mơ hồ nhận ra một chút. Nhưng mà quen biết Tần Tuyển ba năm, y chưa từng thấy Tần Tuyểnđi chung với bất kỳ cô gái nào.
Tần Tuyển nhìn dáng vẻ vừa ngoan vừa mềm của cô, bật cười thành tiếng. Giờ khắc này, bỗng nhiên anh thật muốn kéo tay cô lôi cả người cô vào lòng, xoađầu cô chođã.
“Tiểu Thanh Caà,” Tần Tuyểnáp thấp thân mình, khom lưngđể tầm mắt của mình ngang bằng với tầm mắt của cô,ôn nhu hỏi: “Anh theođuổi em một thời gian dài như vậy rồi, em làm bạn gái của anhđi?”
Tần Tuyển trêu côđã nghiện rồi, trở tayấn tầng thượng. Sauđó anh giang hai tay chống bên người Hứa Thanh Ca, cố tình nhìn cô chằm chằm, không nói câu nào.
Trên mặt con trai mình thì cóý cười, còn Tiểu Thanh Ca lại che mặt che tai xoay vào góc thang máy màđứng.
Bên Trung Quốc thường thanh toán bằng việc quét mã QR trên Wechat, lúc mua vé vào cửa triển lãm, Hứa Thanh Ca (có lẽ) đã mua bằng Wechat, có mã. Bên hệ thống bán vé sẽ gửi mã vé về Wechat cho cô, cho nên lúc tới cửa soát vé ở buổi triển lãm, cô mới phải lấy điện thoại ra cho họ quét mã vé trong đó.
Vốn dĩ nhịp tim của côđang căng thẳng bởi vì hơi thở của anh vừa nặng vừa thấp, nhưng bỗng nghe thấy Tần Tuyển nói mấy lời này, cô từng chút ngẩng đầu, không thể tin hỏi: “Anh chọn thang máy mà tỏ tình với emạ?”
Lúc mua vé, côđã mua hai vé, giống nhưđã quen với lần anhđến xem cô diễn tấu Cello, cô biết Tần Tuyển sẽđi triển lãmảnh cùng cô vậy.
Tần Tuyển vẫn còn nắm lấy tay của Hứa Thanh Ca. Cô cẩn thận gỡ tay Tần Tuyển, anh chợt buông lỏng, nhưng ngay sauđó liền thuận thế siết chặt tay cô.
“… Dạ.”
Trong lòng Tần Tuyển phức tạp khó diễn tả, phải nói thế nào nhỉ? Anh có hơiăn dấm chua của Ngộ Khanh này rồi.
Cô hệt như một bé fan mê muội, kíchđộng tâm tình bộc phát sự ngưỡng mộ với idol vậy!
Hứa Thanh Ca không thể không ngẩngđầu nhìn anh.
Tần Tuyển ôm bả vai, dựa lưng lên cửa thang máy. Anh nghiêng đầu nhìn Hứa Thanh Ca hệt như đang xem náo nhiệt, chờ cô trả lời. Bằng sự hiểu biết của anh về cô, khẳng định là cô sẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói anh không có bắt nạt cô.
Hứa Thanh Ca bị dụ mà không biết, còn ngoan ngoãn cười với người mới dụ mình, “Không có gìạ.”
Côđi qua, làm như vô tình nói: “Chỉ là em thích người có tài hoa hơnạ.”
Nhưng bây giờ, Cao Hữu Kỳđangđứng một góc làm mặt quỷ với anh, rất là nôn nóng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đi dạo một lát, tầm mắt của Tần Tuyển chợt thấy Cao Hữu Kỳ.
Tần Tuyển: “…” Tâm trạng của anh lại phức tạp thêm một lần nữa.
Bên môi Tần Tuyển lộ raý cười, “Thích tài hoa của anhà?”
Tự mình ghen với mình, cảm giác quả thậtđặc biệt!!!
Hứa Thanh Ca không dám giãy ra quá mạnh, chờ anh nói kết thúc cuộc gọi mới gỡ tay anh ra, “Học trưởng, anh buông em rađi mà.”
Tần Tuyển dựa vào thang máy, cười nhẹ hỏi cô, “Nhìn thấy học trưởng mà em không chào hỏià? Có phải hơi không lễ phép rồi không?”
Tần Tuyển cực kỳ thành khẩn, mặt mày quả thật nghiêm túc, như cầu xin cô.
Hứa Thanh Ca không ngẩngđầu,ánh mắt nhìn thẳng con số trên thang máy, trong lòngâm thầmđếm lầu.
[1] Giải thích một chút về phương thức quét mã QR:
Lúc soát vé, Hứa Thanh Ca chủđộng quét mã QR[1], Tần Tuyểnđứng bên cạnh khẽ cười một tiếng, cô lập tức trừng mắt nhìn anh.
Tần Tuyển không nói gì, chỉ vươn tay xoađầu cô.
Cô vừa nói xong câu này, Tần Tuyểnđangđịnh cười, xoa bóp lòng bàn tay của cô, nhưng tầm mắt của anh chợt thấy một người phụ nữ, ngay tức khắc, sắc mặt không vui tối lại.
Hứa Thanh Ca cũng thấy lúc nãy, thần sắc khi nói chuyệnđiện thoại của anh trầm xuống, cho nên không từ chối, “Đượcạ, cô tađâu?”
Nhưng Tần Tuyển lại nắm chặt tay của cô không chođi, khẽ hất cằmý bảo cô cứ thưởng thức tiếp, không cần tránh mặt.
Tần Tuyển lại gần cô nửa bước, siết chặt hai tay của cô, sắc mặt không nóng không lạnh, cúiđầu thở dài nói: “Có một nữ giámđốc biết anh tớiđây, Thanh Ca giúp anh chuyện gấp nàyđược không? Lát nữa em lại giả làm bạn gái của anh thêm một lần nhé?”
Lữ Hỉ Doanh cười một tiếng, sauđó oán trách trừng mắt nhìn con trai một cái, hỏi cô: “Có phải Tần Tuyển lại bắt nạt cháu không?”
Hứa Thanh Ca: “…”
Thang máy nhỏ hẹp, Hứa Thanh Ca bị anh vây trong một góc, thẹnđến mức mặt vừađỏ vừa nóng.
Hứa Thanh Ca: “…”
Chương 42: Tiểu Thanh Ca, em làm bạn gái của anh đi?
Hứa Thanh Ca liên tiếp chụp vài tấmảnh, không thấy Tần Tuyển nói gì nữa liền quayđầu tìm một tác phẩm khác. Chợt thấy thần sắc của anh hơi giật mình nhìn tới một tác phẩm, Hứa Thanh Ca hậu tri hậu giác[2] cảm thấy phảnứng của anh giống như lần trước cô khen nam sinh khác vậy.
Tần Tuyển hít sâu một hơi,đi theo sau lưng cô, “Vậy ra em thích những thứ nghệ thuật sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Em mắng ai, hửm?”
…
Lữ Hỉ Doanh nhíu mày, “Tần Tuyển, có phải con lại bắt nạt Tiểu Thanh Ca không hả?”
Năm nay y ba mươi tuổi, người mặc tây trang, là người phát triển nghệ thuật nhiếpảnh, thoạt nhìn rấtổn trọng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Gương mặt tươi cười của Tần Tuyển cứngđờ. Từ khi nào mà cô gái nhỏ này không những biết tố cáo mà còn thêm mắm thêm muối thế này?
Hứa Thanh Ca cầmđiện thoại chụp lại tác phẩm, như ngheđược câu hỏiđơn giản nhất, cho nên trả lời rất tự nhiên, “Đúngạ.”
Tần Tuyển nói chuyệnđiện thoại, thanhâm hơi trầm xuống, “Tôi biết rồi.”
Tần Tuyển bật cười, “Hẳn là khôngđẹp trai bằng anhđâu.”
Vừa hay có một nhân viên mang thẻ công tác từ trongđi ra, thấy Tần Tuyển liền nói: “Anh chờ cậu tới vào buổi sáng, sao buổi chiều cậu mới tới thế này?”
Tần Tuyển rũ mi, nói với Hứa Thanh Ca, “Là họ nhận sai người thôi.”
Hứa Thanh Ca: “???”
Phòng triển lãm giống như mê cung, lúc đi tới một chỗ ngoặt, Hứa Thanh Ca chợt thấy có một bức ảnh không có ai xem, lập tức lao quađó, hoàn toàn khôngđểý tới Tần Tuyểnđã bị vứtở sau lưng.
Tần Tuyển trầm mặc suy nghĩ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tần Tuyển đứng bên cạnh cô, phần lớn thời gian đều ngắm cô hết. Hứa Thanh Ca khi thưởng thức tác phẩm rất chuyên tâm, sau đó cô như phát hiện cái gì, mở to đôi mắt sáng ngời, lấy điện thoại mở Weibo lên rồi nhỏ giọng nói cho anh biết, tác phẩm này đến từ quốc gia nào. Nhiếp ảnh gia Ngộ Khanh ở quốc gia đó chụp được tác phẩm này, khiến cô càng muốn tới quốc gia đó.
Cửa thang máy mở ra, cô đi vào trước, Tần Tuyển cũng vào theo, thân hình vừa vặn phủ lên người cô, đôi mắt của anh sáng quắc.
Hứa Thanh Ca vẫn chưaấnđóng cửa thanh máy, vừa muốn vươn tayấn lầu một, Tần Tuyểnđã cúi đầu cản cô lại, khiến cô không có cách nàoấn nútđược.
Khôngđợi cô trả lời, Lữ Hỉ Doanhđãđi qua véo eo của Tần Tuyển, “Con lại bắt nạt Tiểu Thanh Ca, này thì bắt nạt!!! Sau này con còn bắt nạt con bé nữa, mẹ lập tức vứt hết máyảnh của con vào bồn tắm, con xem mẹ nóiđược làmđược!”
Hứa Thanh Ca nhìn thấy người kia khi nói chuyện không có nhìn tới mình, cô buồn bực ngó trái ngó phải, cuối cùngđối diện vớiánh mắt của Tần Tuyển, “Học trưởng, anhấyđang nói chuyện với anhạ?”
“Nhận sai người khác thành anh cơà?” Hứa Thanh Ca cảm thấy mới lạ, hiếu kỳ hỏi: “Vậy ngườiđến trông thế nàoạ?”
Thanh máyđi lên tầng thượng, sauđó trở xuống lầu nhà hai người. Lúc cửa thang mở, Lữ Hỉ Doanh bên ngoài tiến vào, nhìn thấy hai ngườiở trong thì bà kinh ngạc.
Hứa Thanh Ca quayđầu thì thấy Tần Tuyểnđang ngheđiện thoại, tầm mắt buông xuống tựa như gặp chuyện gì phiền lòng. Cô muốn cho anh không gian riêng, thuận tiện cũng khoa tay múa chânđi dạo phần của mình.
Cao Hữu Kỳ bấtđắc dĩ, “Đúng là không có phần này, nhưng cậu cho anh một lý dođi. Cậu không muốn kiếm tiền nữa sao? Tích cực một chút,ít nhất phải cho anh một lý do.”
Hứa Thanh Ca chungđụng với Tần Tuyển cũng lâu rồi. Cô cảm thấy Tần Tuyểnđặc biệt giống loại người biết mìnhđẹp nhưng không cố giấu, nghiêm túc nói với anh, “Học trưởngà, em biết Ngộ Khanh ba năm, còn anh, em mới biết ba tháng thôi.”
Từđáy lòng của Hứa Thanh Ca phun trào một cảm giác kíchđộng muốnđá vào chân anh. Nhưng cô nhịn xuống, bởi vì cô khôngđánh lại anh.
“… Mắng cún nhỏ chặnđường người khácđấyạ.” Hứa Thanh Cađỏ mặt, thầm nói.
“Tiểu Thanh Ca, không phải chứ?” Tần Tuyển nhướn mày hỏi: “Thang máy lên xuống ba lần hồi nào?”
“Học trưởng,” Hứa Thanh Ca ngẩngđầu nhìn anh, “Anh cầm tinh con chóạ?”
Ai ngờ, Hứa Thanh Ca ngẩngđầu liếc mắt nhìn anh một cái, sauđóấmức nói: “Dìơi, vừa nãy anhấy không cho cháuấn nút thang máyđóạ. Thang máyđi lênđi xuống ba lần luôn, anhấy còn không chịu cho cháu ra ngoài nữa.”
Edit:
Tần Tuyểnđã biết rõ côđiđâu chơi còn cố tình hỏi. Rõ ràng lúc nãy anh qua tặng chân gàđã hỏi cô mấy giờ tới triển lãmảnh.
[2] Hậu tri hậu giác: sau khi mọi chuyện xảy ra mới phản ứng lại.
Anh lái xeđưa Hứa Thanh Cađến triển lãmảnh.
Đôi mắt của cô thật tròn, hệt nhưđang nói rằng thờiđiểm này,địađiểm này dùngđể tỏ tình có phải qua loa rồi không?
“Họ nói là vàođược rồi, có lẽ sẽ vô tình gặp phảiđâuđó thôi.”
Tần Tuyểnđứng bên cạnh Hứa Thanh Ca, nắm tay cô, rũ mi ngắm cô, không nhịnđuợc cười, sauđóôn nhu nói: “Cảmơn Tiểu Thanh Ca nhé.”
Cao Hữu Kỳ: “Chụpảnh, là chụpảnh chungđó. Triển lãm cá nhân lớn như vậy, cậu không lộ mặt là sao? Giống như triển lãm giảấy.”
Hứa Thanh Ca không nói gì, vươn tay muốnấn nút thang máy. Tần Tuyển buồn cười nhìn cô, cô vươn tay rađâu, anh cản lại tớiđó.
Trước nay khí độ xung quanh Tần Tuyển vẫn luôn ôn nhu, bỗng nhiên hôm nay lại như băng lạnh.
Tần Tuyển: “…”
Tần Tuyển quayđầu nhìn quanh, quả thật thang máy không rớt lấy một chút lãng mạn nào. Anh đứng thẳng lên, cười nói: “Anh sai rồi, vậy lần sau anh tìm chỗ nào lãng mạn một chút rồi tỏ tình lại, như thế là Tiểu Thanh Ca sẽ nhận lời phải không?”
Tần Tuyển rũ mắt nhìn rõ vành taiđỏ hồng của cô, gương mặt kem bơ hệt nhưđiểm thêm dâu tây vậy, thoạt nhìnăn ngon cực kỳ.
Ngày triển lãm đầu tiên, buổi chiều người tới không ít, gần như phía trước mỗi bức ảnh đều có người đứng thưởng thức. Hứa Thanh Ca phải đứng bên cạnh họ hoặc là phía sau, nhưng cô vẫn cảm thấy vui vẻ.
Tần Tuyển khôngđi quađó, chỉđứng tại chỗ gọiđiện thoại cho y, “Có chuyện gì vậy?”
…
Xiao Yi.
Giọng nói của Hứa Thanh Ca khi nóiở triển lãmảnh so với ngày thường còn linh hoạt kỳảo hơn, cực kỳ dễ nghe mà quanh quẩn bên tai của Tần Tuyển.
Đầu dây bên kiađiện thoại lại nói: “Không phải trướcđây anh nói không có phần này sao?”
Hứa Thanh Ca nghe thấy vội quay người lại, mặt cô vẫn cònđỏ,đỏ tận xuống cổ. Nhìn thấyđối phương là dì Lữ, cô vội buông tay, thẳng lưng nói: “Cháu chào dìạ.”
Cao Hữu Kỳ vụng về phối hợp,đi ngang qua bả vai của Tần Tuyển rồi túm lấy một người không quen biết phía sau, “Mau vàođây, mau vàođây.”
Ngoại trừ tài nhiếpảnh trên người thì anh còn cái gì có tính văn nghệđể hấp dẫn cô không nhỉ?
_____ (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không phải,” Tần Tuyển lớn giọng nói: “Anh không quen họ.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.