0
Ngày 14 tháng 7 năm 2056.
Căn cứ Cửu Long Thành.
Hôm nay, mây đen giăng đầy trời, sấm chớp nổ rền vang, cuồng phong bạo ngược mang theo hơi biển lạnh thổi vào thành phố.
" Hôm nay thời tiết xấu thật "
Đông quân khu, trên tường thành cao ngất chắn ngang giũa căn cứ cùng biển rộng, một vị binh sĩ mặc chiến giáp đen, tay cầm súng laser nói với đồng bạn cạnh mình.
" Nghiêm túc lên, để trưởng quan thấy mày lười biếng thì có mà chạy mười vòng quanh quân khu con ạ!"
" Tao cóc có sợ nhá, hết hôm nay là được nghỉ phép rồi, có thể về nhà gặp đứa con mới lọt lòng của tao. Mày coi, tao đã chuẩn bị sẵn quà tặng con bé nè, thấy đẹp không ?". Vừa nói, binh sĩ đầu tiên còn lấy từ trong túi bên hông ra một cái hộp nhỏ, bên trong đựng mặt dây chuyền bình an có hình quan âm.
" Mày đừng có chủ quan, Trần Phú trưởng quan khó lắm coi chừng ông ta cắt phé....Mẹ nó cái gì kia!"
Binh sĩ thứ hai đang nói chuyện thì khóe mắt đột nhiên lơ đãng quét về hướng biển rộng, lập tức hết hồn quát to lên khiến người còn lại cũng giật mình.
Vội nhét lại hộp nhỏ vào túi, hai người đồng thời lấy ra ống nhòm nhìn về biển rộng.
Ở phía xa của đường chân trời, một cơn bão lớn đang kéo tới, xung quanh là nước biển cuộn trào thành những con sóng lớn cao hàng chục mét.
Từ phía đó, tiếng gầm rống vang trời truyền đến, khiến cả hai đồng loạt hít ngụm khí lạnh, bởi vì họ biết đây là đại diện cho điều gì.
" Bên an toàn vệ tinh làm ăn kiểu gì mà để thú triều tiến đến gần như vậy mà không hề có một chút tin tức!"
Vị binh sĩ đầu tiên tức giận mắng to, người sau thì bình tĩnh hơn vội đi đến một nơi gần đó đập vỡ kính chắn rồi ấn mạnh vào nút khẩn cấp.
Tutoa tutoa~
Tiếng còi hiệu vang lên khắp cả quân khu, ánh đèn đỏ từ những tháp tín hiệu truyền ra báo động.
Hàng chục ngàn binh lính đang trong cơn ngủ say lập tức chồm người dậy, như một loại bản năng tức tốc mặc lên chiến phục, cầm lấy súng laser rồi chạy nhanh ra ngoài, toàn bộ bọn họ đều là võ giả cấp chiến sĩ nên hành động vô cùng mau lẹ cùng dứt khoát.
" Chuyện gì xảy ra?"
Trung tướng Đặng Bình đi vào trong phòng chỉ huy, quát lạnh hỏi đội ngũ nhân viên phụ trách cảnh báo t·hảm h·ọa thông qua vệ tinh.
" Bẩm Trung Tướng, toàn bộ mạng lưới thông tin của căn cứ đã bị gián đoạn, hiện chưa rõ nguyên nhân nhưng rất có thể là do niệm lực của Vương cấp quái thú q·uấy n·hiễu". Một quân nhân thư ký quan chào quân lễ xong lập tức báo cáo tình hình.
" Ý cậu nói là lần thú triều này là do Thú Vương suất lĩnh ". Đặng Bình cầm lấy bảng điện tử nhìn vào bên trong, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Vương cấp quái thú, đây chính là tồn tại có thể sánh ngang, thậm chí áp đảo cả những tồn tại siêu việt Chiến Thần, được xưng tụng là t·hiên t·ai di động.
Mỗi lần chúng phát động thú triều đều mang đến vô số t·hương v·ong, thậm chí nếu không đối ứng kịp thời thì chậm chí còn có thể khiến cả một căn cứ lớn hủy diệt.
Nói chi tới loại căn cứ tự trị nhỏ bé như Cửu Long Thành.
" E là như vậy thưa Trung Tướng "
" Đã liên hệ với các thế lực lớn xin chi viện chưa?"
Có thể đối đầu với Thú Vương cũng chỉ có võ giả siêu việt Chiến Thần, mà trong q·uân đ·ội Cửu Long Thành thì cũng chỉ có Đại Tướng - Võ Vương là có thực lực Chiến Thần đỉnh cao, đối đầu với Thú Vương e là không có phần thắng.
Cho nên có cần thiết phải xin sự viện trợ từ ba thế lực lớn ở nơi này : hai đại võ quán cùng Liên Minh HR.
" Giá·m s·át sứ Cực Hạn võ quán - Chiến Thần cao cấp Lưu Quang đã trên đường chạy tới tiếp viện, Giá·m s·át sứ Lôi Điện võ quán Cao Minh cũng vậy, nhưng Liên Minh HR thì đã phát động lệnh cho võ giả của họ rút lui, chỉ hứa đáp ứng cung cấp cho chúng ta các loại vật tư chiến lược "
Thư ký quan lập tức trình ra báo cáo.
Kể từ khi xác định là thú triều thì mọi quy trình đều đã được áp dụng, nhưng dù vậy để đối phó với Thú Vương vẫn là còn xa mới đủ.
" Tiến hành liên hệ cho toàn bộ đồng bào Việt tộc trên khắp thế giới, yêu cầu chi viện, đặc biệt là những người có thực lực cao ".
Đặng Bình gương mặt quyết liệt, vì sinh tử tồn vong của hàng chục triệu người trong Cửu Long Thành ông ta cũng bất chấp tất cả đánh cuộc một lần vào lòng tình yêu dân tộc của những người khác.
Ra lệnh xong, chính ông ta cũng khoác lên chiến giáp xông ra ngoài, đi theo sau còn có toàn bộ thành viên chiến đấu thực lực Chiến Tướng trở lên.
Còn lại những binh sĩ công nghệ khác, sai khi chào quân lễ xong thì lập tức ngồi xuống chăm chú thao tác các thiết bị phòng ngự tự động như súng laser, pháo laser, lá chắn từ ở bên ngoài.
Trong lòng ai cũng âm thầm cầu nguyện cùng cố gắng hết sức để bảo vệ quê hương cùng người thân ở phía sau lưng.
Bên ngoài quân khu.
Thú triều đông nghịt.
Hàng chục triệu hải thú từ dưới lòng đại dương ngoi lên, rẽ nước đạp sóng tiến vào đất liền, mang theo sức mạnh chấn động không khí hệt như ngày tận thế.
Trên thành lũy, những khẩu súng laser cao xạ liên tục hoạt động, bắn ra những đường đạn vào bầy quái thú, máu nhuộm đỏ cả thủy triều.
Nhưng hải thú thật sự là quá nhiều, một con c·hết đi thì lại có nhiều con khác dẫm lấy xác đồng bạn bước lên.
Ầm ầm ầm....
Trời long đất lở, đạn lửa trùm kín thiên không, tiếng quái thú gào rú rung trời.
Tất cả hòa thành một bản trường ca của máu cùng khói lửa.
Ở góc nào đó.
Một con cua biển khổng lồ cao mấy chục mét từ dưới lòng biển nhảy lên, áp sát vào tường thành, vô số đạn laser bắn vào người nó nhưng đều bị lớp giáp xác cứng bên ngoài cản lại, là một con hải thú cấp Lĩnh chủ.
Ầm!!
Cái càng to lớn đập mạnh vào tường thành, khiến cho một khu vực rung lắc dữ dội, có một vài bính sĩ không may vì đứng quá sát tường nên lập tức ngã xuống, trong phút chốc đã bị một đàn cua nhỏ hơn xâu xé thành từng mảnh nhỏ.
" Nghiệt súc "
Ánh chớp lóe lên, một vị võ giả Chiến Thần cầm song đao mặc chiến giáp bạc lao đến, toàn bộ thú tướng thú binh trên đường đi của ông ta đều bị cắt ra thành hai nửa.
Nếu Lê Khanh có mặt ở đây lúc này sẽ lập tức nhận ra, không phải ai khác mà chính là Tổng giáo quan của Lôi Điện võ quán Lâm Thành Chung.
Ông ta vậy cũng là một vị Chiến Thần sơ cấp, chỉ là tuổi tác đã cao nên một thân thực lực giảm sút mới xin nghỉ hưu trở về.
Keng!
Song đao của Thành Chung chém lên thân của Cự Đinh Ma Giải phát ra âm thanh như chém vào kim loại, tia lửa văng ra bốn phía
Gritssssszzz!!
Cự Đinh Ma Giải kêu lên một tiếng, cặp càng bằng cả một căn phòng như cự chùy đập mạnh xuống, tốc độ nhanh đến mức hóa thành tàn ảnh.
Thành Chung biến sắc, lắc người né sang bên.
Nhưng đúng lúc này, một cái lưỡi dài bỗng nhiên vung tới quấn lấy một chân Thành Chung, mà khởi nguồn chính là một con ếch xanh cấp Lĩnh chủ khác.
" A "
Sức một người, trong trận chiến chủng loài thế này thật là hết sức nhỏ nhoi.
Trên khắp chiến trường đâu đâu cũng có người đang phấn chiến, đâu đâu cũng có người đang c·hết đi, những người con đất Việt dùng xương máu của mình liều lĩnh ngăn chặn lại bầy thú dữ.
" Khốn kiếp, làm sao nhiều như vậy? "
Ở trung tâm bầy thú, Giá·m s·át sứ - Chiến Thần Chu Minh lơ lửng giữa trời, dưới chân là một món trang bị hình tròn nâng đỡ cơ thể, xung quanh bay lượn chín thanh phi đao, hiển nhiên chính là một tinh thần niệm sư.
Xoẹt xoẹt xoẹt
Chín thanh phi đao hóa thành chín tia sáng lao v·út đi, theo Chu Minh điều khiển cùng lúc xuyên qua một bầy hải thú hình cá cấp thú tướng bên dưới, cố gắng giảm thiểu áp lực cho chiến trường chính phía xa.
Thỉnh thoảng, có đạn laser cùng quái thú công kích trúng nhưng đều bị Hắc Thần trang trên người cản lại toàn bộ, Chu Minh căn bản không quan tâm đến phòng ngự mà chỉ điên cuồng g·iết c·hết càng nhiều quái thú càng tốt.
Ở cách đó không xa, cũng có một vài bóng người đang hành động tương tự.
Họ là những Chiến thần cường giả sở hữu Hắc Thần trang, sức phòng ngự cao tuyệt nên mới dám tiến vào giữa bầy thú mà tung hoành chém g·iết thế này.
" Cứ như vầy cũng không phải cách, cần tìm ra rồi g·iết c·hết Thú Vương dẫn đầu ". Một trong số đó cất lời đáp lại Chu Minh, giọng nói tuy đã già nua nhưng vẫn tràn đầy phách lực của một anh hùng từng hoành tảo sa trường.
Một trong hai Việt tộc thủ hộ thần - Đại tướng Võ Vương.
" Võ Vương ngài điên rồi, đó là Thú vương đấy, chúng ta làm sao có thể đối phó ".
Giá·m s·át sứ Cực Hạn võ quán, Chiến Thần Lưu Quang rút trường thương ra khỏi đầu một con kình ngư cấp Lĩnh chủ nghe vậy lập tức nói.
" Không được cũng phải được, dù liều cái mạng già này lão cũng phải kéo nó chôn cùng ". Võ Vương giọng nói tràn đầy kiên định, hai mắt như điện nhìn về tường thành Quân khu đang dần sụp đổ phía xa, ông biết mình đã không còn có thời gian.
Chu Minh im lặng không đáp, hai mắt nhắm lại thả ra niệm lực quét hình xung quanh, sau đó gương mặt lạnh lùng phủ đầy sương giá nhìn về trung tâm cơn bão.
" Nó ở bên kia "
" Hai cậu còn trẻ cứ rút lui đi, để lão già này làm chút việc cuối cùng cho Tổ Quốc ". Võ Vương để lại một câu, sau đó nhảy lên một thiết bị phi hành, nhanh chóng bay về phương xa.
" Nếu ngươi sợ thì cứ rút lui ". Chu Minh liếc qua Lưu Quang nhàn nhạt nói, sau đó không chút do dự đuổi theo Võ Vương.
" Ta mà sợ, ngươi đang khinh thường ai thế hả tên mặt đơ kia!". Lưu Quang tức giận gầm lên một tiếng sau đó cũng không chịu lạc hậu.
Khóe môi Chu Minh nhếch lên một nụ cười.
Cùng lúc này, ở Tổng Bộ Lôi Điện võ quán.
Hơn mười chiếc chiến cơ hình đĩa tròn cùng lúc phóng lên trời, bên trong ngồi trọn vẹn gần trăm người vũ trang đầy đủ, từ chiến tướng đến Chiến Thần đều có đủ.
Những nơi khác trên toàn thế giới cũng lần lượt có người rời khỏi vòng tay ấm áp của gia đình, nghe theo tiếng gọi của con tim, của đồng bào mà cầm lên v·ũ k·hí tiến về chi viện.
Ai có sức góp sức, ai không có sức nhưng có tiền thì cũng mua sắm lượng lớn vật tư chuyển về tiền tuyến, hàng chục triệu con người xa xứ, chục triệu trái tim cùng lúc hướng về quê hương.
" Miku, tới đây "
Ở trên một đỉnh núi của dãy Himalaya, Lê Khanh sau khi xem được tin xin cứu viện thì gương mặt lập tức biến sắc, cũng không quản được chuyện có tốt nghiệp sớm hay không nữa mà vội vàng đấm c·hết con Komado Bạo Long cấp Lĩnh Chủ trước mặt rồi hướng về đồng hồ hô lên một tiếng.
" Vâng chủ nhân ". Miku lập tức đáp lại, sau đó nhanh chóng lái chiến cơ Càn Khôn xé gió lao đến.
Phi Thiên Vũ sau lưng Lê Khanh hiện ra, đập mạnh một cái khiến hắn lập tức hóa thành một đường tàn ảnh chui vào trong khoang.
" Mục tiêu căn cứ Cửu Long Thành, Đông quân khu, tốc độ cao nhất "
" Vâng "