" Đi bên trái hay là bên phải đây?"
Cuối hành lang, Lê Khanh đứng trước ngã ba khẽ gãi đầu, trên đời này hắn ghét nhất chính là mấy sự lựa chọn như vầy rồi.
" Để ông trời quyết định đi!". Nghĩ vậy, hắn lấy ra phi đao ném lên trời, xoay nhiều vòng rồi leng keng hạ xuống.
Bên phải.
Một lần nữa khởi hành, lần này vẫn là một hành lang dài nhưng nhỏ hơn còn thường xuyên uốn lượn, hai bên tường có những mạch điện tử xanh cùng trắng, khi Lê Khanh đi gần tới thì đồng loạt sáng lên soi rõ không gian.
Sau đó, hắn đi tới một con đường tương đối trống trải, hai bên là những kiến trúc điện cơ giới tràn đầy cảm giác khoa huyễn, khối kim loại, bàn điều khiển, trụ năng lượng bất quy tắc, khối lập phương xanh lơ lửng tỏa ra nguồn năng lượng kh·iếp người.
" Không hổ là phi thuyền cấp bậc Bất Hủ, nội thất quả nhiên hoành tráng "
Lê Khanh cảm thán, tầm mắt được mở mang rất nhiều.
So với nơi đây, chiến cơ cấp Càn Khôn của hắn hay thậm chí Đảo Thiên Tháp, Thiên Không Thành cũng chẳng đáng là gì, chỉ như đom đóm so với mặt trời.
Hắn có dự cảm, cho dù bản thân có dùng toàn bộ sức mạnh thì chỉ sợ cũng khó để lại một vết xước nào, thậm chí có thể còn bị phản chấn ngược lại gây thương rích cũng không chừng.
" Đây là người ngoài hành tinh cấp Bất Hủ sao, cũng không biết là thuộc chủng tộc gì?"
Tiến lên thêm vài chục mét thì nhìn thấy một cái lồng kính năng lượng lớn, bên trong đứng thẳng một cổ t·hi t·hể khổng lồ, chỉ một ngón tay thôi cũng đã sánh bằng cơ thể Lê Khanh.
Thi thể thân cao 8m, giống như một con hắc tinh tinh nhưng không có lông, thay vào đó là làn da trơn bóng như sắt thép, một số nơi thì cốt chất lộ ra ngoài tạo thành hình dáng như một phần của chiến giáp.
Tay đeo bao tay với những hoa văn thần bí, đôi mắt đỏ trừng trừng như đang nhìn thẳng vào Lê Khanh.
Nhìn cảnh vật xung quanh, có lẽ đ·ã c·hết đi không biết bao nhiêu năm.
Nhưng dù vậy chỉ khí thế tỏa ra thôi cũng khiến hô hấp Lê Khanh như cứng lại, tim đập thình thịch như nhìn thấy Thần Linh, trong lòng sinh ra cảm giác không thể phản kháng.
Nhưng rất nhanh, sự máu chiến ăn sâu vào trong dòng máu người Saiyan đã đán thức hắn dậy, sôi sục lên như không muốn cúi đầu.
Ki như thiêu đốt.
Mơ hồ có thể thấy từ trên người Lê Khanh có một luồng năng lượng bay ra, ngưng tụ thành hư ảnh một con khỉ khổng lồ hiện ra, toàn thân phủ lên một lớp Long Lân màu bạc tựa như chiến giáp, giữa trán còn có một cái sừng dài trong suốt như thủy tinh. ( Long Hầu )
Hư ảnh Long Hầu hướng về xác ngoại tinh nhân trước mặt đấm ngực gầm thét, khí thể khủng bố ngoan cường hoàn toàn không chịu thua kém bùng nổ ra, cho đến khi lượng Ki trong cơ thể Lê Khanh bị hao sạch thì mới không cam lòng biến mất.
Hắn khụy xuống, hai tay chống sàn hợp kim lãnh lẽo thở dốc, mồ hôi chảy ra như suối, gương mặt tràn đầy kinh dị
Lúc này, một đoạn tin tức kỳ lạ từ tận sâu trong huyết mạch tràn vào trong tâm trí Lê Khanh, lượng thông tin quá lớn khiến hắn không thể xử lý kịp đành dùng tinh thần niệm lực cố nén nó vào một góc, chỉ sơ lược nhìn qua đại khái
" Bí pháp đặc thù chủng tộc - Siêu Saiyan "
" Bí pháp - Pháp Thiên Tướng Địa Oozaru "
" Bí pháp thiên phú - Dịch Chuyển Tức Thời "
" Mẹ nó, tìm mãi không thấy, bị cường giả khè một cái là tự động lòi ra, đúng là tộc chiến binh có khác ". Lúc này, dù có lãnh tĩnh thế nào thì Lê Khanh cũng phải bạo một lần chửi tục.
Kể từ sau khi có được huyết mạch trung cấp thì Lê Khanh đã không ít lần thử tìm hiểu phương pháp biến thân siêu Saiyan hoặc Oozaru ( Khỉ khổng lồ ) nhưng đều bất thành.
Vậy mà đột nhiên lại đùng cái hiện ra, còn là một lượt ba loại bí pháp, thử hỏi hắn là nên kinh hay là nên hỉ bây giờ ??
Tạm nén chuyện này qua một bên, Lê Khanh biết hiện tại cũng không phải thời điểm thích hợp để tra xét kỹ càng, hít thở sâu một cái lần nữa đứng dậy.
Nhìn về phía xác c·hết của người ngoài hành tinh kia, lúc này đã trở thành một t·hi t·hể bình thường, hắn mới tiếp tục đi về phía trước.
Thông đạo tiếp sau cũng không có gì đặc thù nữa, Lê Khanh một đường tiến thẳng, vượt qua một cánh cửa nữa thì tiến vào một đại sảnh hoa lệ có hình vòm.
Cao mấy chục mét, rộng hàng trăm mét, trang trí cực kỳ xa hoa lộng lẫy.
Mà tại nơi này, phân biệt đặt lấy năm cổ t·hi t·hể khác nữa, cùng một bộ xương cốt ánh lên màu vàng kim.
Trọn vẹn bảy cổ t·hi t·hể cường giả.
Trong đó có một bộ khá giống ở cửa vào, chỉ là nhỏ hơn một chút, cao chừng 6m đang nửa quỳ trên đất.
Chiến giáp trên người t·hi t·hể đã tàn phá để lộ ra những v·ết t·hương dữ tợn, máu đã khô đặc lại thành một khối, chứng tỏ chủ nhân nó đã trải qua một trận chiến sinh tử kịch liệt đến nhường nào.
Thi thể thứ hai, có hình dáng tương tự nhân loại, cao chừng 4m, trên da mọc ra vảy cứng, đầu có sừng, mông có đuôi như đuôi rồng.
Tho thể thứ ba thì vẫn có dáng tương tự nhân loại, nhưng cao 6m, làn da có hoa văn như là trên mai rùa.
Thi thể thứ tư, giống hệt một người trên Trái Đất, da vàng, tóc đen, trên mặt còn có một vết sẹo dài đang yên lặng ngồi nhắm mắt tĩnh tọa, giống như là đang ngủ chứ không phải c·hết đi.
Thi thể thứ năm như một người được đúc từ đồng tinh nguyên khối, cao năm mét, ngũ quan mơ hồ, trước ngực bị đục một lỗ hổng như bánh donut, để lộ bên trong cơ thể vậy mà hoàn toàn không có nội tạng.
Cuối cùng, chính là bộ xương cốt màu vàng kim kia, hoàn toàn nhìn không ra được hình dáng lúc sống là như thế nào.
Tính luôn cái ở cửa nữa là tổng cộng bảy t·hi t·hể, toàn bộ đều là cường giả cấp Bất Hủ c·hết đi, nhưng cho dù c·hết rồi thì cơ thể của họ vẫn không thể bị thời gian mài mòn, tệ nhất cũng là còn giữ lại bộ xương nguyên vẹn.
Nhưng Lê Khanh biết, bọn họ dù mạnh đến vậy những cũng chỉ là tôi tớ của chủ nhân nơi này, Bất Hủ Thần Linh - Hô Diên Bác.
Tích!
" Lê Khanh, chào mừng ngươi đã đến Vẫn Mặc Tinh Hào ". Lúc này, một âm thanh mềm mại bỗng nhiên vang lên, vô số ánh sáng từ bốn phía vách tường đại sảnh bỗng nhiên bắn ra rồi tụ hợp lại, cuối cùng ngưng tụ thành một thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn, cao tầm mét năm mét sáu, trên đầu có sừng cong, sau lưng còn có cánh cùng đuôi ác ma.
Không ai khác chính là Ba Ba Tháp.
Lê Khanh mặt đầy " cảnh giác " nhảy lui lại thủ thế, đã diễn là phải diễn cho trót hỏi một câu theo đúng kịch bản : " Ngươi là ai?"
" Lè ". Ba Ba Tháp chớp một cái đi đến sau người hắn le lưỡi làm mặt quỷ.
Bị Lê Khanh một quyền đập thẳng vào mặt tan thành vô số tia sáng bay đi, cuối cùng lần nữa hội tụ lại ở cách đó không xa
" Ai ui, Lê Khanh ngươi cũng quá b·ạo l·ực đi, không biết tôn trọng phụ nữ gì cả?"
Ba Ba Tháp che mũi u oán nói, nhưng hắn biết đây hoàn toàn là giả bộ, ở đây cũng chỉ là một phân thân năng lượng thể của Ba Ba Tháp mà thôi.
Còn biết đau, nực cười!
" Ta hỏi lại, ngươi là ai?"
" Ta tên Ba Ba Tháp, ngươi có thể gọi ta ác ma Ba Ba Tháp hay Ba Ba Tháp đại nhân đều được, dĩ nhiên đây là cách nói sau khi đã qua phiên dịch thành tiếng địa cầu của ngươi "
Ba Ba Tháp hai tay chắp sau lưng cái đuôi ngoe ngoảy đi qua đi lại nói, dĩ nhiên là cũng không dám đột nhiên lại gần Lê Khanh nữa.
Không đau nhưng bị người ta đấm vào mặt cảm giác cũng không dễ chịu gì.
" Trên bản chất mà nói, ta là sinh mệnh trí năng quản lí Vẫn Mặc Tinh Hào này "
" Ngươi hẳn phải biết sinh mệnh trí năng là gì hả? Hậu duệ Đấu Khả Thánh Tộc!"
Nó nở nụ cười tinh nghịch nháy mắt với Lê Khanh.
Thú thực, ngoại hình này của Ba Ba Tháp rất đẹp, đẹp tới mức có chút không chân thực, nếu không phải làn da từ cổ trở xuống như ánh sáng tụ thành thì quả thật chính là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.
Nhưng dù vậy, hành động nhỏ đó của Ba Ba Tháp vẫn khiến Lê Khanh vô thức sinh ra hảo cảm.
Ừ, hắn chính là loại người nhan khống, lại còn wibu, nên đối với dạng sống công nghệ này trước giờ vẫn yêu thích cực kỳ.
" Ta biết sinh mệnh trí năng, nhưng ngươi làm sao biết ta là người Đấu Khả Thánh Tộc ". Lê Khanh vẫn cực kỳ ' cảnh giác ' nói thật hắn có hơi mệt mỏi rồi.
" Dĩ nhiên biết, Ba Ba Tháp ta đây chính là siêu cấp sinh mệnh trí năng, việc gì có thể làm khó được ta ". Ba Ba Tháp dĩ nhiên sẽ không tiết lộ mình là chuyên môn theo dõi cuồng, cười tủm tỉm bay về một phía ngoắc ngoắc Lê Khanh
" Muốn biết nhiều hơn thì đến đây, theo ta cùng đi bái tế chủ nhân nào "
Nói ra hai từ chủ nhân, trong giọng nói Ba Ba Tháp trở nên mềm mại cùng u buồn hẳn, biểu cảm hoàn toàn không khác nào một con người bình thường.
" Thế giới này thật thần kỳ, vậy mà có thể sinh ra dạng tồn tại như Ba Ba Tháp ". Lê Khanh cảm thán trong lòng, sau đó cũng không do dự mà nhấc chân đuổi theo.
Hành động này của hắn có lẽ hơi sai kịch bản một chút nhưng cũng chẳng sao, đã đến được đây rồi thì hẳn cũng đã không còn khả năng bị đuổi ra đi.
" Tiềm lực của ngươi rất cao, nhưng địa cầu này thì quá bé cũng quá nghèo, không thể cho ngươi đủ điều kiện phát triển được ". Trên đường đi, Ba Ba Tháp không ngừng lượn lờ buông lời dụ dỗ.
" Chỉ có theo ta, gia nhập Vẫn Mặc Tinh, trở thành truyền nhân của chủ nhân vĩ đại thì ngươi mới có thể trở nên càng thêm mạnh mẽ, đứng trên vũ đài rộng lớn ngoài vũ trụ tinh không kia ".
" Đến rồi, đây chính là nơi chủ nhân vĩ đại của Ba Ba Tháp yên nghỉ "
" Bái tế ngài, ngươi chính là đệ tử đầu tiên của chủ nhân trong năm vạn năm nay, cũng là truyền nhân duy nhất còn sống hiện giờ "
" Tiến lên đi, Lê Khanh ". Ba Ba Tháp bên cạnh dậm chân thúc giục không ngừng.
0