" Hỗn Nguyên Châu hiện đã dung hợp với thức hải của ký chủ, ngài chỉ cần đưa niệm lực tiếp xúc vào bề mặt hở ra của nó là có thể cảm ngộ được pháp tắc ẩn chứa bên trong "
" Tuy nhiên, cảm ngộ cũng cần tiêu hao tinh thần rất lớn, tri thức chứa trong Pháp Tắc là vô cùng khổng lồ. Hệ thống đề nghị ký chủ lượng sức mà làm để tránh xảy ra tình trạng tinh thần quá tải rồi sụp đổ "
Hệ thống đưa ra lời nhắc nhở.
Lê Khanh gật đầu, ghi nhớ kỹ lại, nếu không tới đó xảy ra chuyện thì nguy.
Niệm lực như một cánh tay vô hình từ ba hành tinh kéo dài ra chạm đến bề mặt Hỗn Nguyên Châu, lập tức hắn cảm thấy tinh thần bản thân như thăng hoa lên, tâm trí vừa lâng lâng vừa phê phê còn hơn cả hít t·huốc p·hiện.
Hắn thấy mình như chìm vào trong một vùng không gian yên tĩnh, tối đen, nhưng không hề có cảm giác lạnh lẽo hay lo sợ.
Thay vào đó là một sự an lành cùng ấm áp đến mị người, giống như một bào thai đang ở trong bụng mẹ.
Không gian, tồn tại hay không tồn tại?
Thời gian, tĩnh lặng hay êm trôi?
Hắn đều không biết, chỉ thỉnh thoảng cảm thấy một thứ chất lỏng mềm mại bao trùm vô số sự sống lướt qua người.
Ý thức Lê Khanh ngày càng chìm sâu, chìm sâu, sâu nữa.
Cho đến khi trong đầu trở nên đau nhói thì mới giật mình thanh tỉnh lại, ngã xuống mặt sàn ôm chặt lấy đầu thống khổ lăn lộn.
Nhưng hắn cũng không kêu rên gì mà chỉ cắn chặt môi đến mức bật máu.
Vô số luồng thông tin cũng cảm ngộ về ba loại pháp tắc hiện ra, hung hăng gõ mạnh vào tâm trí hắn, sau đó b·ạo l·ực khắc sâu vào từng chút từng chút một.
Tuy nhiên, đó chỉ là số rất ít, còn hơn chín phần khác đều đã trôi nhanh biến mất đi mà không để lại chút gì, đây là do cấp độ hắn còn quá thấp, không thể nào hiểu rõ được những thứ thâm ảo bên trong pháp tắc.
' Chấn ' ý cảnh trong vô thức sinh ra.
Lan tỏa như một giọt nước rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, yên lặng thâm nhập vào từng phân tử không khí, phân tử Xích Hỗn Đồng Mâu cấu tạo nên Vẫn Mặc Tinh Hào.
Kết cấu nguyên tử, sự liên kết hình thành phân tử, các nút thắt, các loại di chuyển...vô số thông tin được Lê Khanh tiếp thu.
Những kiến thức về sóng cơ học mà hắn còn mơ hồ thoáng cái trở nên thông thoáng, thậm chí càng thêm thâm nhập sâu vào cốt lõi mà tìm hiểu.
" Đây là sóng dọc sao? Chỉ cần thay đột ngột thay đổi phương thức di động của sóng ngang lên thành một góc chín mươi độ là có thể chuyển hóa thành sóng dọc."
" Sức mạnh theo quán tính tạo ra lực đẩy, nhưng vẫn bảo trì nguyên vẹn chuyển hướng, định luật bảo toàn năng lượng lúc này trở nên sai khi có một lượng mới dư ra"
" Nếu có thể liên tục biến hướng, liên tục tích lũy số năng lượng dư ra thì ra sẽ có thể bộc phát ra sức công phá khổng lồ từ bên trong "
Lê Khanh nằm thành hình chữ ' 大 ' trên sàn lạnh lẽo, hai mắt mơ màng không có tiêu cự.
Hắn thấy mình như đang hòa vào với không thời gian ở xung quanh, đồng thời lại kỳ diệu cảm nhận rõ từng chút một hơi nước lơ lửng trong không khí.
Nhẹ nhàng đưa một ngón tay lên, búng nhẹ.
Oong~~~~
Một tiếng rung nhỏ hơn trước đây vô số lần vang lên, nhưng kéo dài hơn hẳn, không khí ở nơi ngón tay tiếp xúc đột nhiên trở nên vặn vẹo, uốn lượn phát ra một mức nhiệt cực cao, cuối cùng hóa thành một điểm sáng trắng lóe lên rồi biến mất.
Quần áo trên người Lê Khanh hơi lay động, như có một cơn gió nhẹ thổi qua.
Nhưng chỉ có hắn mới biết, có bao nhiêu sức mạnh tồn tại bên trong điểm sáng ấy, toàn bộ phân tử không khí bên trong đó đều bị phân rã tạo thành một loại năng lượng khủng lóe ra trong giây lát.
Nếu phải mô tả, thì nó giống như một mô hình Bạch Oải Tinh thu nhỏ vậy, uy lực cũng kém hơn vô số lần.
Nhưng nên nhớ, đây cũng chỉ là một cái búng tay của Lê Khanh thôi.
" 18 lần chuyển hướng sóng trong 0.1 giây, tạo ra sức công phá bằng bốn lần một đấm toàn lực của mình tác động trong diện tích nhỏ 5mm "
" Phân tử không khí trong 5mm đó hoàn toàn bị triệt tiêu hóa thành năng lượng, tuy nói liên kết nguyên tử của không khí yếu hơn vật chất rắn nhưng hẳn là cũng có thể bù đắp được khuyết điểm của hai loại sóng ngang cùng sóng mặt đi "
Lê Khanh ngồi dậy khẽ thì thào.
" Chỉ là tiêu hao có chút lớn, chỉ là ý cảnh tầng sáu xem ra cũng chỉ mới miễn cưỡng đủ dùng trong thực chiến, cần nghiên cứu cải thiện thêm hiệu năng "
Nhìn xuống đồng hồ, hiện tại đã là 23 giờ ngày 20 tháng 8, xem chừng một lần lĩnh ngộ ý cảnh này vậy mà kéo dài suốt mười ngày trời.
Mười ngày, từ ý cảnh tầng bốn tăng lên tầng sáu, nói ra đủ hù c·hết vô số người, tuy nói đây cũng chỉ là bậc thứ hai trong bốn bậc tu luyện : sơ sở - ý cảnh - lĩnh vực - thế giới, nhưng cũng không phải dễ dàng như vậy, không biết bao nhiêu Hành Tinh cấp dùng cả đời cũng không thể tăng lên đến mức này đâu.
" Thảo nào Hành Tinh cấp lại có tuổi thọ gần ngàn năm nhưng vẫn có vô số người không đột phá nổi lên Hằng Tinh cấp, thời gian tu luyện, thời gian lĩnh ngộ ý cảnh, nghiên cứu bí pháp, rèn luyện chiến đấu. Biết bao nhiêu thứ cần làm, mình có hack mà còn như vậy thì hỏi sao bọn họ lại đủ cho được ".
Lê Khanh cảm khái, đứng dậy phủi phủi bụi trên người.
Cánh cửa phòng tu luyện đóng chặt suốt hơn nửa tháng trời cuối cùng cũng lần nữa được mở ra.
" Khanh, ngươi cuối cùng cũng ra rồi. Thế nào, tiến bộ bao nhiêu?"
Ba Ba Tháp vẫn hồn nhiên ngồi ở sảnh trung tâm, vừa ăn bỏng ngô vừa xem một thứ gì đó trên màn hình, thấy Lê Khanh đi ra thì lập tức đập cánh hưng phấn bay tới hỏi.
Hắn theo thói quen xoa đầu Ba Ba Tháp một cái rồi mỉm cười trả lời.
" Cũng được, ý cảnh tăng lên tầng sáu rồi ".
" Tầng, tầng sáu. Tầng sáu mà ngươi còn nói cũng được!"
Ba Ba Tháp dậm mạnh chân tức giận trả lời.
Trong lòng nó thật kh·iếp sợ, trong mấy ngàn kỉ nguyên nó theo chân Hô Diên Bác tung hoành khắp Hắc Long Sơn tinh vực, thiên tài gặp qua vô số, thậm chí Hành Tinh nắm giữ lĩnh vực tuy ít nhưng cũng không phải không có.
Như chỉ dùng một tháng, đem ý cảnh từ tầng hai nâng lên tầng sáu, trong đó phân nửa thời gian còn là dùng để đem võ - niệm song tu lên Hành Tinh cấp ba.
Loại người này, đã không thể dùng thiên tài để hình dung nữa rồi mà phải xưng tụng làm yêu nghiệt.
" Cho dù là thiên tài phân loại đặc cấp của năm đại cự đầu vũ trụ chắc cũng không thể sánh được với Lê Khanh, dù sao bọn họ đều có thế lực sau lưng dùng vô số tài nguyên đỉnh cấp bồi dưỡng." Ba Ba Tháp nghĩ thầm trong lòng.
" Khụ, cũng tạm được. Ừ, xem như có thiên phú, không uổng công được Ba Ba Tháp đại nhân này nhìn trúng ".
Mặt mũi thì vẫn phải giữ, Ba Ba Tháp rất nhanh thì tìm lại được vẻ mặt bình thường.
Lê Khanh nhìn vẻ mặt bà cụ non kia mà tức cười.
" Khoan, mà hình như gọi Ba Ba Tháp là cụ thì cũng không có gì sai nhỉ? Dù gì cũng sáu ngàn kỉ nguyên tuổi mà ". Hắn nghĩ thầm trong lòng, đổi lại là ánh mắt hoài nghi của Ba Ba Tháp.
" Luôn cảm thấy ngươi đang nghĩ đến điều gì đó rất thất lễ ".
" Khụ, đâu có, ngươi nghĩ nhiều rồi." Lê Khanh vội lắc đầu đánh trống lảng, sau đó lái qua chuyện khác.
" Hiện tại cả hai hướng tu luyện ta đều đã là Hành Tinh cấp ba, ý cảnh cũng đủ mạnh, có lẽ nên ra thử thu phục Ma Vân Đằng ngoài kia "
" Ba Ba Tháp, ngươi định làm gì? Có muốn mang theo Vẫn Mặc Tinh Hào đi theo ta không??". Nói đến đây Lê Khanh biểu cảm rất nghiêm túc.
Hắn thật sự hi vọng Ba Ba Tháp sẽ ở bên cạnh mình.
Cho dù như vậy rất có lỗi với La Phong, cũng sẽ triệt để thay đổi hướng đi của nguyên tác khiến mọi việc đều khó lường hơn nhưng hắn vẫn nguyện ý.
Lê Khanh xưa nay không có quá nhiều người thân thiết, nhưng mỗi người hắn đối xử đều là dùng tấm lòng thành.
Ở chung với Ba Ba Tháp lâu ngày thì cảm tình sinh ra là không tránh khỏi, tuy nói nó có chút toan tính về phương diện truyền thừa Vẫn Mặc Tinh nhưng đó là sứ mệnh mà chủ nhân của nó để lại, không thể trách.
Ngoài việc đó ra thì Ba Ba Tháp luôn hỗ trợ mọi mong muốn của hắn một cách hết lòng, giúp ích cho hắn rất lớn.
Ba Ba Tháp nghe vậy thì trầm mặc.
Trong ánh mắt lấp lóe rất nhiều cảm xúc cùng suy nghĩ, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.
Ấn vào nút bảng điện tử, một màn hình hiện ra trước mặt Lê Khanh.
Bên trong trình chiếu cảnh một thiếu niên tóc đen da vàng đang đánh nhau với một nhóm võ giả khác, dựa vào động tác thì ước chừng có Chiến Tướng cấp thực lực.
Quan trọng hơn là thiếu niên còn là một tinh thần niệm sư, điều khiển đến tận tám thanh phi đao thành công chém g·iết kẻ địch, mang theo một quả trứng thú rời đi.
"...." Lê Khanh im lặng, nếu hắn đoán không lầm thì đây hẳn chính là La Phong.
Ba Ba Tháp quả nhiên vẫn nuôi ý định chiêu mộ La Phong từ sớm rồi sao?
Câu nói tiếp đó của Ba Ba Tháp lập tức chứng thực suy đoán của Lê Khanh.
" Khanh, ngươi hẳn cũng biết, truyền thừa Vẫn Mặc Tinh nhất mạch này tinh hoa chủ yếu nhất là thuộc về chưởng khống sư cùng huyễn thuật sư đi "
" Mà ngươi, lại là cường hóa sư ".
Lê Khanh nhẹ gật đầu, vẫn không nói gì.
( lúc trước mình nhầm là khống vật sư, đọc lại nguyên tác thấy chưởng khống sư mới đúng nên đổi lại mong mọi người thông cảm. )
Ba Ba Tháp tiếp tục trầm giọng nói
" Thiên phú võ giả của ngươi rất cao, vô cùng cao, là loại mà cả đời ta cũng ít gặp, vì vậy ta mới thu ngươi vào làm đệ tử Vẫn Mặc Tinh, mong muốn ngươi sau này mạnh lên có thể....trả thù cho chủ nhân "
" Ta cũng có thể khôi phục Vẫn Mặc Tinh mà ". Lê Khanh nhỏ giọng nói
" Đúng vậy, nhưng đó không phải là con đường của Vẫn Mặc Tinh mà ta biết nữa, ta muốn truyền thừa, tri thức, sáng tạo của chủ nhân được lưu truyền nguyên vẹn ". Ba Ba Tháp lúc này mi mắt đã hơi ướt.
" Do đó ngươi muốn nhận hắn vào làm sư đệ của ta ". Lê Khanh thở dài chỉ vào màn hình.
" Đúng vậy, hắn thiên phú khá cao, độ rộng não vực là 21, phát triển hoàn toàn theo hướng chưởng khống sư, là thích hợp nhất với truyền thừa "
" Chỉ cần hắn vượt qua được khảo nghiệm ngộ tính ở di tích văn minh số 9 thì ta sẽ lập tức hướng dẫn hắn đến đây bái nhập sư môn ". Ba Ba Tháp gật đầu, nhưng sợ Lê Khanh hiểu nhầm thì vội nói thêm.
" Nhưng ngươi đừng lo, ta sẽ không đem tài khoản ngân hàng của chủ nhân để lại cho hắn đâu, ngươi là đệ tử lớn nên có quyền hưởng chúng ".
" Ta cũng muốn dùng cơ thể chính đi theo ngươi nhưng...cho ta chút thời gian đào tạo hắn được không? Như vậy ta mới có thể toàn tâm toàn ý nhận ngươi làm tân chủ nhân được!". Ba Ba Tháp nhỏ giọng cầu xin, giương đôi mắt long lanh nhìn Lê Khanh.
Hắn chỉ có thể thở dài.
Lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một trăm viên Mộc Nha Tinh đặt xuống.
" Ta tôn trọng ý nghĩ của ngươi, nhưng ta dự định sau khi thu phục Ma Vân Đằng xong thì sẽ tìm cách đi vào vũ trụ, có thể sẽ không nhanh chóng trở về."
" Ngươi bồi dưỡng hắn cũng cần tài nguyên, chút Mộc Nha Tinh này xem như quà ta thay sư phụ tặng lại cho sư đệ mình đi". Lê Khanh nói.
Gần ba trăm viên Mộc Nha Tinh bị hắn sử dụng chỉ còn khoảng 150, trong đó hai phần là cho võ - niệm hai đạo, còn lại đều bị tinh cầu Ki thôn phệ, nhờ vậy nó mới có thể trong thời gian ngắn đạt đến Hành Tinh cấp ba.
Gần năm mươi còn lại Lê Khanh có cần dùng nên cũng chỉ để lại một trăm viên.
" Ngươi không giận?". Ba Ba Tháp cẩn thận hỏi.
" Không giận, nếu đây là ý nghĩ của ngươi thì ta có thể làm gì? Bắt cóc ngươi sao?". Lê Khanh nhún vai.
Sau đó xoay người dần dần rời đi, chỉ còn có âm thanh quanh quẩn vọng lại.
" Hẹn gặp lại, Ba Ba Tháp, ta sẽ nhớ ngươi!"
" Đừng nói lời như sinh ly tử biệt như vậy! Trong đồng hồ của ngươi có phân thân năng lượng của ta, mọi thứ ta biết nó đều biết, thứ ta có thể làm thì nó cũng có thể. Nó sẽ thay ta trợ giúp ngươi, sau này ta cũng sẽ thường xuyên liên lạc tới!"
Ba Ba Tháp ở phía sau hô lớn lên, nước mắt không hiểu sao có chút tràn mi, co chút thất lạc, có chút buồn bã cùng lo sợ vô cớ.
Cứ như bản thân vừa đánh mất thứ gì quan trọng vậy.
" Rõ ràng chỉ là tạm chia tay thôi mà, còn có thể thường xuyên liên lạc." Nó chỉ có thể như thế tự dặn lòng.
" .... "
Lê Khanh đưa một tay lên khẽ vẫy, thay cho lời từ biệt, bóng lưng cao lớn kéo dài cho đến khi khuất dạng sau cánh cửa hợp kim.
" Tạm biệt ngươi. Ba Ba Tháp!"
0