Người phục vụ rời đi rất nhanh thì quay lại.
Bên cạnh còn có một lão nhân cao hơn hai mét, làn da vằn vện hai màu đỏ lam, mắt hơi lồi, da đầu không có tóc mà nhăn lại thành từng gợn dính vào nhau.
Thực lực ước tính là Hằng Tinh cấp 6.
" Vị khách nhân này, ta tên Bố Thác, hiện tạm là quản lý của nơi này
" Nghe nói ngươi muốn bán lượng lớn Lục Mộc Nguyên Dịch?"
Lão nhân tự xưng Bố Thác mỉm cười ngồi xuống ghế đối diện, thuận tay rót cho Lê Khanh một ly nước có màu xanh nhạt hỏi.
Cũng không vì hắn chỉ là Hành Tinh cấp mà tỏ ra thái độ hách dịch lấy thế đè người.
" Đúng vậy ". Lê Khanh gật đầu nhưng cũng không động đến ly nước.
Một thân một mình ra ngoài vẫn là nên cẩn thận, lỡ gặp chuyện gì thì hắn cũng không nghĩ sẽ có ai phí tâm đi nhặt xác dùm mình.
Bố Thác có vẻ để ý việc này, hoặc có lẽ không, nụ cười trên mặt bất biến hỏi : " Không biết số lượng là bao nhiêu?"
" Sáu mươi tư giọt ". Lê Khanh trả lời.
Ánh mắt lão nhân khẽ sáng lên, Lục Mộc Nguyên Dịch là đồ tốt chuyên dùng để bồi dưỡng sinh mệnh thực vật hoặc các loại dược thảo quý hiếm, ở mảng này Mộc Nha Tinh so ra còn kém hơn, trên thị trường lúc nào cũng cung không đủ cầu, bị các cường giả cùng thế lực săn mua.
Hắn lấy ra bình ngọc đã chuẩn bị sẵn đặt lên bàn.
Bố Thác dùng quang não phụ trợ đeo trên tay kiểm tra, một tia sáng xanh nhanh chóng quét qua toàn bộ bình.
" Đúng là 64 giọt, chất lượng đều là loại ưu ". Bố Thác nhìn bảng số liệu hiện ra rồi gật nhẹ đầu.
" Thứ này ta có thể làm chủ thu với giá 5.5 triệu đồng Hắc Long cho mỗi giọt, tổng cộng là 352 triệu đồng Hắc Long chẵn ". Bố Thác báo ra giá mua.
So với giá trên chợ mạng Lê Khanh tra được thì thấp hơn 500 nghìn, tuy nhiên đây cũng là chuyện thường, người làm ăn sao có thể theo giá bán ra mà mua lại cho ngươi được, phải có lời thì họ mới làm.
Nhưng biết thì biết vậy, cò kè mặc cả vẫn là phải cò kè mặc cả.
Sau ít phút lời qua tiếng lại, cuối cùng chốt giá 380 triệu đồng Hắc Long cho toàn bộ, song phương đều vui mừng.
Hai bên sau đó ký hợp đồng.
Nhưng vì Lê Khanh cũng chưa có tài khoản nên đặc biệt yêu cầu tới Ngân Hàng Tinh Hà Vũ Trụ làm cho mình một thẻ ngân hàng mới.
Cũng may bọn họ có nhận phục vụ tận nơi, chỉ dùng nửa giờ đã mang thẻ đến cho Lê Khanh, hắn cùng Bố Thác lúc này mới một tay giao tiền một tay nhận hàng.
Có 380 triệu đồng Hắc Long này trong túi, đủ để cho Lê Khanh sử dụng Sát Lục Tràng rất lâu, thậm chí sinh hoạt ở Cầu Long Tinh cũng sẽ được cải thiện hơn nhiều, không còn túng quẫn tính trước lo sau như trước nữa.
Thẻ ngân hàng của Tinh Hà Vũ Trụ có màu bạc pha vàng kim, một bên ghi danh tính cùng số tài khoản, một bên còn lại là những hoa văn phức tạp vô cùng.
Muốn kích hoạt thẻ này thì phải đưa niệm lực vào để tạo thành tinh thần ấn ký, từ đó dù cho có vô ý làm mất bị người khác lấy được thì cũng vô pháp sử dụng.
So với mật mã bình thường thì an toàn hơn nhiều.
Muốn mở tài khoản ở Ngân Hàng Tinh Hà Vũ Trụ cũng không dễ, yêu cầu tối thiểu phải gửi vào một trăm triệu đồng Hắc Long, cỡ như Lê Khanh thì cũng chỉ là hộ khách nhỏ vô cùng bình thường.
Dù vậy, 380 triệu vẫn là con số khổng lồ với vô số con người trong vũ trụ này.
" Trước tiên cũng không vội trở về "
" Lần đầu ra khỏi Địa Cầu thì cũng nên thăm quan khắp nơi một vòng nhỉ?".
Từ Kỳ Bảo Điếm đi ra, Lê Khanh nhìn dòng người tấp nập nghĩ thầm, chút ít thời gian cũng không thể làm bản thân mạnh hơn bao nhiêu, còn không bằng nhân cơ hội này mở mang một chút tầm mắt, dù sao trong tài liệu đọc được cùng tận mắt nhìn vẫn là có khác biệt rất xa.
Thế là, hắn dọc theo con đường lớn tùy tiện tiến về một hướng.
" Kỳ lạ, một bình Lục Mộc Nguyên Dịch hơn sáu mươi giọt vậy mà chất lượng cực kỳ đồng đều, cả một tí ti cũng không lệch, cho dù là nơi chuyên sản xuất như Hồ Thiên Sinh chỉ sợ cũng không thể đi?"
Trong Kỳ Bảo Điếm, Bố Thác vuốt ve bình ngọc trên tay khẽ lẩm bẩm, ánh mắt đăm chiêu nhìn bóng lưng Lê Khanh khuất dạng trong dòng người.
Không ai biết trong lòng ông ta giờ này đang suy nghĩ điều gì.
....
" Khi đến một nơi mới, thứ đầu tiên ta nên thử chính là ẩm thực ". Lê Khanh nhớ lại lời dạy của một số blogger du lịch mình từng xem, nhìn nghiêng ngó dọc cuối cùng chọn một quán ăn cao bốn tầng có vẻ đông khách tiến vào.
Tên của quán ăn này là Cực Hạn Mỹ Thực, nghe cực kỳ vang dội dễ ghi nhớ.
Bên trong các nhóm người đủ chủng tộc, đủ chiều cao túm năm tụm ba lại cùng nhau, có bàn dài cũng có bàn tròn, tiếng cười nói rôm rả náo nhiệt đâu đâu cũng có.
Không thiếu bàn đã chén chú chén anh ngà ngà say.
Lê Khanh lựa một bàn nhỏ gần cửa sổ ở tầng hai ngồi xuống.
Lập tức có một nữ nhân viên phục vụ đi đến, dùng tay điểm lên bàn mở ra bảng menu ba chiều cho Lê Khanh.
" Xin chào quý khách, xin quý khách chọn món ở đây "
Nữ nhân viên có ngoại hình rất giống người Địa Cầu, diện mạo phải nói là tuyệt đẹp, dù so với bạn gái Iris của hắn cũng không kém, nhất là mái tóc màu xanh như ngọc lục bảo kia càng là lung linh đẹp đẽ vô cùng.
" Thực lực chưa đến cấp Hành Tinh, cũng không biết là thuộc tộc nào?". Lê Khanh thầm nghĩ trong lòng.
Mà phụ nữ đẹp, thực lực lại thấp ở trong vũ trụ thì phần lớn đều sẽ có vận mệnh không mấy tốt đẹp.
May mắn một chút thì như cô gái này, có thể tìm được một nơi thu nhận vào làm việc, tiền lương tuy ít ỏi nhưng cũng có thể sống qua ngày, tích lũy tu luyện đến khi đạt tới Hành Tinh cấp thì có thể đi làm hộ tịch công dân, lấy một người chồng bình thường sống cuộc đời khổ cực.
Còn không may, thì giữa đường có thể bị một vị cường giả nào đó ức h·iếp, thậm chí g·iết c·hết thì cũng không có pháp luật hay cá nhân nào quan tâm, thậm chí bi thảm hơn chút còn có thể b·ị b·ắt làm nô lệ, kéo dài đến cả đời con, đời cháu sau này.
" Cảm ơn, ta lấy cái này, cái này, cái này....mỗi thứ một phần, kèm theo một chai rượu Hắc Long X81 nữa ". Giáo dưỡng tốt khiến Lê Khanh cũng không vì đối phương thân phận thấp mà coi thường.
Nói chuyện rất ôn hòa nhã nhặn, nhất thời khiến cô gái có chút ngẩn người, gò má đỏ lên lúng túng chạy vào bếp lấy món ăn.
" Chà chà, người anh em cũng thật tốt tính. Sao? Chấm cô nàng đó rồi hả?"
Một thanh niên trên thân có vảy đỏ, sau lưng mọc cánh dơi ngồi ở bàn cạnh bên đột nhiên xoay người lại cười nói.
Nhìn đối phương không có ác ý, lại cũng chỉ ngồi ăn một mình nên Lê Khanh cũng không ngại rủ rê : " Người anh em nói đùa, thế nào có hứng thú qua đây cùng ta dùng bữa nói chuyện không, bữa ăn này ta bao cho!"
Thanh niên có vẻ cũng dạng cởi mở, nghe vậy cũng không khách sáo bưng qua hai đĩa đồ ăn đặt xuống ngồi đối diện Lê Khanh, lại ở trên menu điểm vài cái rồi cười hì hì
" Người anh em thật hào phóng, ta là Bá Tuất, là dân cư sống ở Cầu Long Tinh này. Ta nhìn ngươi chắc là cũng mới tới đây lần đầu, có gì không biết thì cứ hỏi ta, ta là trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, không gì không rành!"
Ba Tuất vỗ vỗ ngực.
Mà Lê Khanh nghe vậy cũng thầm ngạc nhiên.
Phải biết, Cầu Long Tinh là một tinh cầu tương đối phát triển ở trong phạm vi cảnh nội của Hắc Long Sơn đế quốc, giá trị bất động sản ở đây cao đến khiến người líu lưỡi, một ngôi nhà nhỏ nhất dài rộng 1km thì cũng có giá trên mười tỷ đồng Hắc Long.
Bá Tuất có thể từ nhỏ lớn lên tại đây thì cũng chỉ có hai trường hợp, một là loại " công nhân " khai thác bị dồn ép trong các khu mỏ quặng, hai là có tư cách định cư chính thức có gia cảnh không tầm thường.
Nhưng từ khí thế Hằng Tinh cấp một đối phương tán phát ra thì hẳn là thuộc về loại sau rồi.
Ít lâu sau đó, một bàn đồ ăn sắc hương mỹ vị được dọn lên.
Thiếu nữ nhân viên vẫn không dám nhìn thẳng Lê Khanh, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn lén rồi như con thỏ giật mình núp vội đi.
Thật khiến cho hắn không biết phải nói gì.
" Haha, xem ra cô nàng cũng vừa ý ngươi rồi. Thế nào có hứng thú không? Loại như cô ta chỉ cần đưa ít tiền cho chủ quán thì có thể tùy ý dẫn đi bất cứ lúc nào?"
Bá Tuất vừa ăn vừa cười nói.
Dáng điệu không có gì khinh bỉ hay chán ghét, mà là một loại thượng đẳng tự nhiên sinh thành, xem điều vừa nói chỉ là chuyện thường ngày bên đường chứ cũng không quá quan tâm.
Mà có lẽ cũng thật vậy, chế độ cá lớn nuốt cá bé trong vũ trụ này tồn tại đã biết bao nhiêu kỷ nguyên rồi, sớm đã ăn sâu vào trong tiềm thức của mọi người.
Cũng chỉ có dạng đến từ tinh cầu quê mùa như Lê Khanh mới còn chưa quen thuộc được với tư tưởng đó.
Hắn chỉ cười nhẹ lắc đầu, tập trung vào thưởng thức món ăn.
Không thể không nói, nền ẩm thực ngoại tinh quả nhiên có nét đặc sắc kỳ lạ, từ nguyên liệu đến gia vị đều là Lê Khanh chưa từng cảm nhận bao giờ, mỗi một món ăn đều như là một cuộc cách mạng vị giác trong miệng.
Đến cả chai rượu bên cạnh cũng là hàng ủ mấy trăm năm, nồng nàn tinh tế dư hương trên từng tế bào lưỡi.
" Quả là mỹ vị nhân gian ". Lê Khanh sau miếng đầu tiên thì bắt đầu ăn như rồng quét, chẳng mấy chốc đã dọn sạch cả bàn.
Tất nhiên, trong thời gian đó cũng câu được câu không trò chuyện cùng Bá Tuất, từ trong miệng đối phương hiểu rõ hơn về cách loại kỳ thú dị sự, cũng như thường thức cuộc sống trên Cầu Long Tinh này.
Một bữa ăn mời xem như là đáng giá, học được thêm nhiều điều bổ ích.
Sau bữa ăn, hai người lại trao đổi số liên lạc cùng mã kết bạn Vũ Trụ Giả Định cho nhau rồi mới chia tay.
Lê Khanh cũng coi như kết được người bạn sơ giao đầu tiên ở ngoại tinh này, hài lòng tiếp tục dạo một vòng bên trong Cầu Long Thành.
Trung tâm thương mại, quảng trường nghệ thuật, khu quà vặt....mọi nơi hắn đều thả ra bản thân mà tận hưởng.
Cho đến khi hắn đặt chân vào chợ nô lệ, tâm tình tốt đẹp lập tức tan thành khói mây.
Còn lại, chỉ là sự trầm mặc cùng rét lạnh trong lòng.
0