0
" Phụt "
Cực kỳ bất ngờ, Tát Ha Ha đang nhắm mắt minh tưởng chờ đợi thời cơ thích hợp để Đoạt Xác thì đột nhiên há mồm phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cực kỳ hôi bại cùng hoảng sợ nhìn về phương xa.
" Tinh Chấn ". Tát Ha Ha rú lên một tiếng kinh dị như heo bị chọc tiết
Mà Lê Khanh nhờ vào hiệu lực của viên huyết đan mà lúc này đã lấy lại được một chút thần trí, cơ thể từ từ teo nhỏ thoát khỏi trạng thái Siêu Saiyan cấp hai mà trở lại bình thường.
Nghe thấy vậy thì tò mò đưa ánh mắt nhìn theo.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn là hết hồn liền.
Ở đường chân trời của Băng tuyết khu vực, một màn đen im lặng như một cơn sóng nước dần lao tới, mọi thứ trên đường nó đi qua đều bị phân hủy thành những hạt cơ bản còn nhỏ hơn cả nguyên tử rồi biến mất, chỉ để lại một mảng hư vô đen kịt.
' Tinh Chấn ' theo như lời Lê Khanh nghe được từ miệng Tát Ha Ha, tuy hắn không biết đó là gì nhưng chỉ nhìn cách hủy diệt kia thì cũng đủ biết nó nguy hiểm đến cỡ nào rồi, hơn nữa tốc độ lan tới còn cực nhanh dự là chỉ ít giây sau thôi là sẽ tới đây.
" Phụt ". Tát Ha Ha lại phun ra thêm một ngụm máu, khí tức theo Giới Chủ thế giới bị phá hủy mà nhanh chóng suy bại.
Giới Chủ Thế Giới là thứ quan trọng không khác gì sinh mệnh của một Giới Chủ như Tát Ha Ha, một khi nó bị phá hủy thì cho dù ông ta không chết cũng sẽ bị phế bỏ, rồi sẽ lập tức vì tiêu hao toàn bộ thọ nguyên mà chết già đi.
Đây là điều Tát Ha Ha không thể chấp nhận.
Điên cuồng huy động toàn bộ thế giới lực còn sót lại tạo ra một bình chướng ngăn cản lại Tinh Chấn.
" Aaaaaa "
Nhưng mọi vùng vẫy chỉ là vô nghĩa.
Tinh Chấn không hề dừng lại một tẹo nào đem bình chướng hoàn toàn phá hủy, khiến Tát Ha Ha đau đớn thét lên rồi ngã lăn xuống đất, tu vi hiện tại đã rớt xuống đến tận cấp Vực Chủ.
Thậm chí, mũi Tịch Diệt Chi Mâu đang găm chặt Lê Khanh vào mặt đất cũng đã không còn được duy trì, hóa thành vô số điểm sáng tan biến.
Hắn được một hơi thở dốc, nhưng tự biết bản thân không có thời gian nên liên lập tức liên lạc với hệ thống trong đầu, tra xét về bí bảo vừa nhận được.
" Quan Tài Vĩnh Hằng : bí bảo cấp Bất Hủ, được làm từ xương của 108 vị Bất Hủ thuộc Cốt Không Tộc, bên trong ẩn chứa một vùng Không - Thời Gian độc lập"
" Chỉ cần nằm vào sẽ khiến cơ thể lập tức tiến vào trạng thái ngủ say, ngăn cản mọi hiệu ứng bất lợi tiếp tục tiến triển xấu kể cả cái chết, nhưng lại không ảnh hưởng đến tu luyện hay điều trị thương thế."
" Vỏ quan tài cũng có độ cứng cực cao, một khi đậy nắp lại thì sẽ hoàn toàn tránh được toàn bộ tác động từ bên ngoài từ cấp Bất Hủ - Phong Vương trở xuống "
" Tác dụng phụ : nằm càng lâu bên trong quan tài thì ký ức cùng cảm xúc sẽ dần suy giảm, đến lúc toàn bộ đều biến mất thì sẽ bị đồng hóa trở thành một phần của Quan Tài Vĩnh Hằng ".
Những dòng thông tin hiện ra khiến Lê Khanh sáng mắt lên, đây tuyệt đối chính là đại lợi khí mà hắn đang cần hiện tại.
Còn tác dụng phụ, nghe qua thì đã biết là khủng khiếp rồi, nhưng hiện tại Lê Khanh cũng không cân nhắc được nhiều như vậy.
Ưu tiên giữ được tính mạng vẫn quan trọng hơn.
" Có điều, nếu hiện tại lấy Quan Tài Vĩnh Hằng ra thì sợ là chưa kịp sử dụng thì đã bị Tát Ha Ha bóp chết xong cướp của rồi ". Lê Khanh nhìn vào lão già họm hẹm gần đất xa trời bên cạnh nghĩ thầm.
Ai nghĩ đến, một Giới Chủ đỉnh cao ít phút trước còn cao cao tại thượng, coi hàng chục triệu mạng người như cỏ rác, một lời định sinh tử.
Vậy mà hiện giờ lại trở thành bộ dạng đáng thương này, chỉ có thể cảm thán phong thủy luân chuyển thật là nhanh.
Nhưng, dù có suy yếu tới mức nào thì cũng vẫn còn đủ sức bóp chết Lê Khanh như con kiến, trừ khi hắn nổi điên bật lên Siêu Saiyan lần nữa.
Nhưng như vậy chẳng khác nào thằng ngu.
Chống cự xong bụng bự...à nhầm, chống cự xong rồi mất ý thức, không kịp trốn vào Quan Tài Vĩnh Hằng, kế đó là bị Tinh Chấn nuốt sống, Lê Khanh có điên mới làm như vậy.
Cho nên, hắn đánh cuộc, đánh cuộc Tát Ha Ha sẽ không còn đủ sức chú ý đến mìn nữa mà tìm cách bỏ chạy, đến khi đó mới có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.
" Không thể nào? Ta làm sao lại xui xẻo như vậy, chết tiệt, khốn nạn "
Tát Ha Ha nhìn Tinh Chấn đã đến rất gần mà thần kinh như muốn sụp đổ vì sợ hãi, Băng Hỏa Giới dù lớn nhưng tốc độ hủy diệt của Tinh Chấn cũng là cực nhanh.
Mọi suy nghĩ cùng hành động nãy giờ chỉ hai ba giây thôi nhưng nó đã đuổi sát đến chỉ còn cách hai người vài trăm km.
" Khốn nạn, khốn nạn, aaaaa..."
" *** biết vậy ta đã không ra ngoài lịch luyện làm cái gì. Ở nhà hưởng lạc không hơn hay sao??". Mà đang phát điên cũng không chỉ có Tát Ha Ha.
Trong một góc của Băng Tuyết khu vực, Tịch Lạc Vũ cũng cực kỳ hối hận gầm thét, trên gương mặt đẹp cũng giăng đầy sợ hãi.
Hơn ai hết, cô ta càng biết Tinh Chấn nguy hiểm cỡ nào, bởi khi còn nhỏ cũng đã từng gặp một lần tương tự.
Nhưng lần đó Tịch Lạc Vũ có ba của mình ở bên cạnh, một vị Bất Hủ hàng thật giá thật, đã liều mình cứu ra cô ta, cũng vì vậy mà bị trọng thương tốn vô số tiền của cùng thời gian mới chữa khỏi được.
Nhìn vòng phòng hộ màu xanh bao quanh mình, Tịch Lạc Vũ khóc không ra nước mắt.
Đây là vật hộ thân của cô, một bảo vật phong ấn lá chắn năng lượng cấp Bất Hủ, có nó thì chống Tinh Chấn quét qua đợt đầu tuyệt đối không thành vấn đề.
Nhưng, Tinh Chấn nguy hiểm còn nằm ở vô số dòng Không - Thời Gian loạn lưu phía sau, sẽ liên tục tác động vào, mà năng lượng bên trong lá chắn là có hạn, đến khi nó hao hết thì Tịch Lạc Vũ cũng chỉ còn một con đường chết.
Bởi vậy, cô nàng chỉ biết bất lực ngồi bó gối bên trong, âm thầm hối hận vì lần ra ngoài này của mình.
" Ba ba, cứu con!!"
....
Trở lại với Lê Khanh.
" Ta không muốn chết, ta không muốn chết, thả ta ra ngoài ". Hắn điên dại la hét lên trong ' hoảng sợ ' xoay người hướng về phía sau chạy đi như muốn chạy khỏi Tinh Chấn.
Ánh mắt thì vô cùng kín đáo quan sát biểu hiện của Tát Ha Ha.
Hiển nhiên đây cũng chỉ là đang diễn, mục đích là muốn rời ra ông ta càng xa càng tốt, tranh thủ một nhịp để gọi ra Quan Tài Vĩnh Hằng mà chui vào.
" Ngu ngốc ". Tát Ha Ha cười nhạo, nụ cười có chút thê thảm.
" Ngươi có chạy đằng trời thì cũng không thoát được đâu, thôi thì cứ ở lại đây bồi lão già ta xuống địa ngục vậy!".
Dứt lời, một luồng không gian trảm kích đột ngột hiện ra, " Phốc phốc " hai tiếng cắt phăng đôi chân của Lê Khanh, khiến hắn ngã nhào ra đất, máu tươi cuồng phún, da thịt dưới tác dụng của sinh mệnh lực khổng lồ bên trong huyết đan muốn lành lại nhưng bị một thứ sức mạnh thần bí ngăn lại, chính là thế giới lực của Tát Ha Ha.
Tinh Chấn đã kéo đến bên miệng hố, hai người thậm chí đều có thể thấy từng mảnh vật chất nhỏ bị phân giải thành vô số hạt cơ bản rồi biến mất, mùi vị tử vong cơ hồ ập vào mặt.
" Không ". Tát Ha Ha dù tâm cảnh có cứng cỡ nào thì đứng trước cái chết vẫn không tránh được sợ hãi.
Lắc người một cái vậy mà đã thuấn di chạy ra cách mấy trăm km, phun ra ngụm máu nữa rồi tiếp tục chạy.
" Hóa ra cũng là kẻ nhát gan, còn đồi ta theo xuống địa ngục, ta khinh ". Nằm trên đất, Lê Khanh giơ ra hai ngón tay giữa đại biểu cho hữu nghị mắng thầm một câu.
Sau đó, không chút do dự lấy từ kho hệ thống ra một cái quan tài đã mở sẵn nắp.
Toàn thân có màu bạch sắc, vừa như xương lại càng giống như thủy tinh, phát ra một thứ ánh sáng sâm lãnh u ám, bên trên còn điêu khắc vô số hoa văn kỳ bí mà hắn nhìn không hiểu được.
Một tay với lên nắm lấy thành quan tài, chỉ khẽ dùng lực thì cơ thể cụt chân của hắn đã chui tọt vào bên trong, không gian cũng khá rộng rãi đủ cho hai người nằm.
Kẽo kẹt....
Cảm ứng đã có người tiến vào, nắp quan tài tự động kéo lên đóng lại, trong chớp mắt khi trở nên hoàn toàn kín kẽ, Lê Khanh mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt gầy còm hôi bại của Tát Ha Ha hiện ra phẫn nộ vươn tay muốn tiến vào bên trong.
Nhưng bất thành.
Ầm!! Nắp quan tài thâm trầm đóng lại, cắt đứt một ngón tay như que củi của Tát Ha Ha rơi vào bên trong, rớt ngay bên cạnh đầu của Lê Khanh.
" Tạm biệt lão già cô đơn sắp chết, không hẹn ngày gặp lại lão!!"
Lê Khanh nở nụ cười sung sướng lầm bầm.
Nhưng không hề để ý rằng, trên ngón tay của Tát Ha Ha có ánh xanh nhạt đột ngột lóe lên, rồi hóa thành một tia sáng bắn nhanh đến, thoáng cái đã chui tọt vào trong đầu hắn.
Ý thức của Lê Khanh lập tức tối sầm lại.
Tinh Chấn lúc này cũng đã bao phủ lên Quan Tài Vĩnh Hằng, lực lượng khủng khiếp có thể nghiền nát cả thế giới trong chớp mắt lại chẳng thể khiến nó rung động dù chỉ một chút.
"..." Cơ thể của Tát Ha Ha không kịp phát ra bất cứ âm thanh gì thì đã bị phân rã đến một nguyên tử cũng không còn, trở về với vòng tay của đại vũ trụ ôm ấp.
Nhưng rất nhanh sau đó, đúng như Tịch Lạc Vũ nói, khi Tinh Chấn quét qua rồi thì sẽ xuất hiện vô số dòng chảy Không - Thời Gian loạn lưu rối loạn, tuy không thể nhìn thấy bằng mắt thường nhưng chúng thật sự tồn tại.
Và một lỗ hỏng thời không lúc đó lại trùng hợp hiện ra ngay chính vị trí của Quan Tài Vĩnh Hằng, khiến thân ảnh của nó trong tích tắc đã biến mất dạng, cũng không biết là đã bị dịch chuyển đến tận nơi nào.
Mà điều này thì Lê Khanh không hề biết, bởi vì hắn lúc này đang bận phải đối phó với mối họa lớn bên trong thức hải của mình.
Tàn hồn của Tát Ha Ha.
Hắn, cuối cùng vẫn là bị đối phương tiến hành Đoạt Xác.