Giọng nói của hắn rất hòa ái như người ông đang nói chuyện với cháu mình, không hề có giọng của kẻ bề trên.
Nguyên Thiên Y chỉ xoa xoa đôi mắt rồi lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Lão nhân cười nói:
"Tứ kỵ sĩ một trong, kẻ giao rắc d·ịch b·ệnh, tên thì khỏi phải nói"
Lão nhân nhanh chóng bổ sung:
"Bức tượng khi nãy là hắn, d·ịch b·ệnh trong thôn cũng là của hắn."
Nguyên Thiên Y chỉ trầm mặc không nói hắn chỉ nhìn đến bức tượng đổ nát sau đó ngước mặt lên với hy vọng nhìn thấy thân ảnh kia.
Nghĩ tới thôi lưng hắn đả ướt đẫm mồ hôi, nếu không có lão nhân này nhanh chân đến trước thì hôm nay hắn c·hết chắc.
Hắn nhanh chóng làm động tác váy lại:
"Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối."
Lão nhân quơ quơ tay như không có chuyện gì xảy ra.
Càng nghỉ Nguyên Thiên Y càng cảm thấy tuyệt vọng, phải mạnh đến mức nào mới có thể tùy ý dẫm đạp hành tinh dưới chân như dẩm đạp hòn đá ven đường
Lão nhân kia thanh thả nói chuyện với thiếu niên trước mắt, trong lòng thì đang âm thầm niệm pháp quyết.
Thủ chưởng biến ảo lão nhân bất ngờ đánh về phía thiếu niên, Nguyên Thiên Y gặp tình cảnh này, trở tay không kịp đứng tại chỗ dính một chưởng của lão nhân.
Hắn cảm thấy đầu óc quay cuồng suy nghĩ loạn chuyển, khi bình tỉnh lại hắn cảm thấy bản thân thiếu đi một ít gì đó, chậm rãi quan sát xung quanh trước mắt hắn là một lão nhân ăn mặc lôi thôi, đang khua tay múa chân bên bệ thờ đổ nát, cùng với bức tượng đả tang thành từng mảnh.
Lão nhân xoa toa múa chân hoảng hốt nói:
"Không nên a lão phu chỉ mới chạm nhẹ một cái làm sao mà vở nát như này được"
Nguyên Thiên Y đứng tại chỗ cố gắng hồi ức lại mọi thứ, hắn chỉ nhớ bản thân đồ sát thôn dân xong phóng hỏa, rồi lần theo thủy triều cuốn huyết dịch mà đi tới đây, đến nơi là thấy cảnh tượng trước mắt.
Hắn cảm thấy bản thân đả thiếu cái gì đó, bất chợt lão nhân nhìn về phía hắn vẻ mặt không đứng đắn nói:
"Thiếu niên, ngươi phải tin lão phu lão phu đến đây nó đả như vậy rồi"
Nguyên Thiên Y cảnh giác nhìn về phía đối phương, theo bản năng mách bảo lão đầu trước mắt rất tà dị.
Lão nhân thấy thanh niên cảnh giác như vậy, cầm lên gậy trúc cùng với giỏ tre trên giỏ tre có máng một tấm vai trên đó viết "Diễn toán thiên hạ, liệu định thương sinh" hắn nhanh chóng lui về phía sau hốt hoảng nói:
"Nhìn gì mà nhìn, lão nhân ta chỉ có cái mạng già, dù ngươi g·iết ta vẫn không có tiền trả ngươi."
Nguyên Thiên Y từng bước lui về phái sau, nơi này không thể ở lâu quá kỳ dị.
Đi ra khỏi hang không thấy lão nhân kia đuổi theo, hắn đường củ trở về thôn trước mặt hắn là đ·ống đ·ổ n·át hoang tàn, cảnh tượng như vậy dù ai gặp được cũng không tự chủ được mà thở dài.
Đứng yên nơi đó như thể đang viếng thăm người đả mất, nghe có tiếng sột xoạc do người ra chạm vài những cành cây nhỏ truyền đến hắn trầm giọng nói:
"Ra đây đi"
Lão nhân lôi thôi kia từ từ đi ra, hắn bước đi rón rén đầu liếc xung quanh như đánh giá cảnh vật, hắn cẩn thận đánh giá Nguyên Thiên Y như thể muốn xem thấu đối phương có phải là h·ung t·hủ hay không.
Nguyên Thiên Y như thể đoán được suy nghĩ của đối phương chỉ loay động tay đang cẩm kiếm gỗ một chút nói:
"Không cần nghĩ nữa, là ta đả g·iết bọn họ t·hiêu r·ụi cả thôn cũng là ta làm"
Lão nhân Khi thấy thiếu niên lay động trong tay kiếm gỗ đả có dự cảm chẳng lành, khi nghe y nói hết câu khuông mặt của hắn hốt hoảng ba chân bốn cẳng chạy vội nơi xa.
Không đợi thiếu niên kia đuổi theo thì bóng của hắn đả xuất dạng trong khu rừng.
Nguyên Thiên Y chậm rãi đi đến bờ sông hắn đứng nơi đó nhìn dòng sông chảy vội như thể chưa bao giờ ngừng qua.
Cánh tay trái của hắn có lẻ bị gảy rồi không còn tri giác nữa, nó rủ gục xuống bên hông giờ đây hắn đang hoài nghi cuộc sống này, ánh chiều tà chiếu lên bóng dáng của hắn khi đứng cạnh bờ xông
Không tôn lên vẻ đẹp hoa mỹ nào mà chỉ chiếu rọi bóng lưng cô đơn kia, dù mới mười bảy tuổi nhưng giờ đây hắn cho người khác cảm giác như lão nhân gần đất xa trời, không còn bất kỳ luyến tiếc gì nữa.
Lại một lần hắn mất đi người thân quen, lần này tàn nhẫn hơn trước kia rất nhiều.
Đứng trọn vẹn một đêm chỉ để nhìn con sông không có mục đích gì cả, nhưng lại để cho hắn ngộ được một thức kiếm pháp, bị hắn tùy ý đặt tên là "Lưu Thủy".
Hắn quyết định lên đường đi nhìn thế giới mới hắn muốn dùng đôi chân của mình đạp khắp thế giới này, cũng như thực hiện lời hứa.
Lão nhân hôm qua bị hắn dọa chạy lại đến tìm hắn, nhưng đối phương đứng rất xa miệng không ngừng lải nhải.
"Thiếu niên a, quay đầu là bờ đi, ngươi không nên tiếp tục g·iết người"
Khi Nguyên Thiên Y chịu không nổi lão nhân lải nhải thì lay động thanh kiếm gỗ, đối phương tự khắc chạy mất tâm.
Nhưng lão nhân rất kiến trì khi bị dọa chạy thì một lúc sau lại chở về khuyên nhủ thiếu niên.
Trong một lần đối thoại lão nhân tự giới thiệu bản thân họ Lâm tên Chiến.
Hai người sao nhiều lần đối thoại chủ yếu là lão nhân nói, thì Nguyên Thiên Y biết được con người ngoài kia sinh sống rất khó khăn.
Không phải bị thú triều phá hủy thành trì đồ sát thôn dân thì là c·hiến t·ranh giữa các quốc gia, n·ạn đ·ói dịch hạch hoành hành khắp nơi.
Khắp nơi là cảnh nước mắt nhà tang lưu dân chạy nạn, vào lúc này ác bá hoành hành làm cho lưu dân đả khổ càng thêm khổ.
May mắn là có một số người đại phát thiện tâm, đứng ra phân phát lương thực dùng để cứu đói, đa phần là cháu trắng nhưng rất ít.
Người dân phải ăn rễ cây, để mà qua cơn đói Nguyên Thiên Y đả gặp một số xác c·hết do đói cảnh tượng khổ không thể tả, chỉ còn da bọc xương thậm chí dòi bọ còn không thèm bu lại.
May mắn thay hắn cùng Lâm lão đầu gặp được một tụ điểm phân phát lương thực cho lưu dân, người đứng ra là một thanh niên với vẻ ngoài hai mươi tuổi nhiệt tình múc cháu cho lưu dân.
Có lẻ những xác c·hết kia là những người đi đến đây để nhận tiếp tế nhưng khi gần đến nơi thì gục ngã.
Đối phương rương mặt thấm đẫm mồ hôi những vẫn liên tục múc cháu, một số phụ nữ ốm yếu còn được hắn đặc cách cho thêm một ích, nét mặt hắn tươi cười rạng rỡ, gặp ai cũng động viên một câu.
"Ráng sống cho tốt."
Nguyên Thiên Y tùy ý tìm một góc cây ngồi xuống nghỉ ngơi, cách hắn không xa là Lâm lão đầu đả thấm mệt do đi đường nên không còn lải nhải nữa.
Hắn quang sát từng hàng người nối đuôi nhau đến lấy cháo, nồi cháo kia cứ một mực vơi đi hết nồi này lại có nồi khác bổ sung, nhưng người múc cháo vẫn không thay đổi.
Hắn chứng kiến từng người từng người một đến lấy và đi, khi ăn hết phần cháo của mình xong của tên đại hán đả đi tìm kiếm phần ăn khác.
Hắn đi đến và c·ướp b·óc của những kẻ yếu thể, Nguyên Thiên Y không làm gì mà chỉ nhìn về phái Lâm lão đầu, đối phương như cảm nhận được có kẻ đang nhìn mình mà quay đầu lại:
"Nhìn gì?"
Nguyên Thiên Y không trả lời mà chỉ duy chuyển tầm mắt về phía đại hán đang c·ướp b·óc kia, đợi Lâm lao đầu nhìn theo thì mới nói:
"Không định cản một chút sau?"
Lâm lão gương mặt nghiêm túc không còn cười đùa hí hửng nữa:
"Cản không hết, ngươi đây."
Nguyên Thiên Y chỉ cười lắc đầu:
"Một phế nhân như ta thì làm được gì."
Lão đầu khi nghe vậy xì mũi coi thường, đang định cải nhau thì thiếu niên múc cháo kia mang bác cháo đi hướng về phía bọn hắn.
Hắn nhiệt tình đưa bát cháo về phía Nguyên Thiên Y cùng Lâm lão:
"Mau nhận lấy đi, ăn rồi thì mới có sức mà đi tiếp"
Lão đầu nhanh chóng nhận lấy bát cháu nhiệt tình uống, còn Nguyên Thiên Y thì từ chối nhã nhặn:
"Ta không cần, chừa phần người khác đi."
Với tu vi của hắn nhịn ăn mười ngày nửa tháng không vấn đề, bát cháo này chi bằng đưa cho người khác.
Thiếu niên kia chỉ cảm thầy người gảy một tay trước mắt này là c·hết sĩ diện nên cười nói:
"Cháo còn nhiều, không thiếu một bát này"
Hắn vẳng đưa bát cháo trước mặt Nguyên Thiên Y, như thể đối phương không lấy hắn không thu tay lại.
Lão đầu thấy thế nhanh chóng nuốt xuống ít cháu còn lại trong bát, cười hí hứng nói:
"Hắn không ăn thì đưa ta."
Thiếu niên kia nhìn về phía lão đầu cười nói:
"Không được mỗi người chỉ được một bác"
Nguyên Thiên Y nhận chén cháo chậm rãi uống, khi hắn nhận chén cháo thanh niên kia cười một cái rạng rỡ rồi chạy lại ngăn cản đại hán đang c·ướp phần ăn của người khác kia.
0