0
Nhanh chóng có người đến can ngăn đại hán kia, và cảnh cáo hắn nếu mà còn tiếp tục làm như vậy thì xin lỗi, cháo nơi đâu kheo chào đón hắn.
Nguyên Thiên Y lẳng lặng nhìn hết thảy, hắn không muốn dính dáng đến những người này, bất chợt hắn thấy một cảnh tượng không biết nên nói thế nào cho phải.
Nhìn từ phía xa hình ảnh một người phụ nữ và đứa con trai cả hai đều ốm yếu gần như chỉ còn da bọc xương, người mẹ vỗ về đứa con và căn dặn đứa bé đứng dưới góc cây đợi mình.
Tức thì người phụ nữ chen lấn vào hàng người đi xin cháo, người phụ nữ đứng trong hàng người đi từng chút một về phía trước, hàng người di động về phía trước từng chút từng chút một có thể là do lâu ngày chưa ăn gì nên người phụ nữ nhiều lần xuýt ngất đi, nhờ người bên cạnh đỡ mới không ngả xuống.
Có lẻ là do ý tình mẫu tử bao la nàng gắng gượng qua, không bị ngất đi khi chờ đến lượt nàng nhận cháo thì nghe nói phải có bát thì mới nhận được cháo.
Nghe vậy Nguyên Thiên Y nhìn về cái bát trong tay mình và lão Lâm, giờ nãy mới biết bản thân được ưu ái đến chừng nào.
Người múc cháo thấy Người phụ nữ không có bát trong tay, lưỡng lự không đi người phát cháo nhướng mày tỏ vẻ khó chịu, còn người đứng sao lưng nàng nhiều lần thúc giục nàng nhanh lên còn đến lượt hắn.
Người phụ nữ cắn chặt răng như thể đưa ra quyết định nào đó nàng nói với người múc cháo:
"Bát ta có, mau múc cho ta."
Người múc cháo nhìn về phía hai tay trống không kia nhíu mày.
Người phụ nữ trụm hai tay lại đưa trước mặt hắn:
"Đây bát đây, mau múc cho ta."
Người múc cháo chỉ hơi nhăn mày do không muốn làm chậm trễ người khác nên múc cho nàng.
Cháo nóng chạm vào tay làn do nhanh chóng chuyển sang màu đỏ, người phụ nữ chỉ hơi nhăn mày một chút sao đó chậm từng bước duy chuyển, chỉ sợ cháo trong tay đổ đi.
Người phía sau cảm thấy không kiên nhẫn nhất thời xúc động sô người phụ nữ ra chén lấn về phía trước đến lượt mình lấy cháo.
Cái đẩy này tuy không dùng nhiều lực nhưng vẫn đẩy ngả được người phụ nữ vốn đả rất ốm yếu kia, cháo trong tay nàng đổ hết xuống đất.
Người phụ nữ thất thần nhìn đống cháu đổ kia, giờ phút này nàng không biết phải làm thế nào, con nàng đả nhịn đói ba ngày nay đang chờ nàng lấy cháo về, giờ đây cháo lại đổ, nàng chỉ bất lực ngồi nơi đó nhìn chút cháo đả trộn lẫn với sình bùn.
Nàng cố gắng hốt từng chút cháo lại, nhưng nhận được chỉ toàn là đất và cát, vô lực ngồi nơi đó từng giọt nước mắt lăng dài trên hai má, chậm rãi nỉ non nhưng không ai chú ý đến, họ chỉ mải mê đi về phía trước hy vọng nhanh đến lượt mình.
Nguyên Thiên Y thấy vậy thở dài nhìn vào chén cháo đả ăn gần một nữa của mình bản thân.
Hắn đứng dậy đi đến gần người phụ nữ, đưa chén cháo của mình về phía nàng:
"Không còn nhiều, nhưng mẹ con hai người ăn vẫn gượng qua được."
Người phụ nữ không khách khí tiếp nhận chén cháo trong tay thanh niên trước mắt, khi lấy chén cháo nàng liên tục tạ ơn rồi nhanh chóng chạy về phía con mình cứ như sợ hắn đổi ý.
Nguyên Thiên Y chỉ đứng tại chỗ nhìn người phụ nữ chạy xa lắc đầu rồi quay về bóng cây khi nãy.
Hắn thấy nàng đưa bát cháo cho con của mình, còn cẩn thẩn che đi vết bỏng thằng bé uống được một nữa quay sang hỏi:
"Mẹ ăn đi, con no rồi."
Người phụ nữ chỉ lắc đầu tỏ vẻ đả no rồi, nói là bản thân khi nãy đả ăn nàng hiền lành nhìn phía con mình, như thể muốn bất cứ việc tốt nào cũng muốn nhường cho hắn.
Lâm lão đầu thấy hắn làm như vậy mới xích lại gần một chút:
"Không ngờ a, ngươi vẫn còn có lương tâm."
Nguyên Thiên Y nghe lão nói khích như vậy riết rồi thành thói quen hắn chỉ nói một chữ:
"Cút"
Lão nhân vẫn không định bỏ qua mà kiên trì hỏi tiếp:
"Ta theo sau ngươi lâu như vậy, sao không thấy ngươi đối tốt với ta, mà lại đi tốt với một người phụ nữ mới gặp lần đầu?"
Đáp trả lại lão nhân chỉ là yên lặng vì đối phương không biết đả nhắm mắt lại ngủ từ khi nào.
Cánh tay gãy làm cho hắn tốn khá nhiều sức nên mỗi ngày cần thời gian nghỉ ngơi rất nhiều, đối với việc này lão nhân tập mãi thành thói quen.
Sắc trời dần chuyển màu tới chiều Nguyên Thiên Y mới chậm rãi tỉnh lại, hắn không còn thấy hàng lưu dân nữa chỉ thấy những người bận bịu dọn dẹp.
Cách đó không xa là lão nhân cùng với thiếu niên chủ sự kia, hắn thấy Nguyên Thiên Y tỉnh nhanh chóng chạy đến bắt truyện.
"Huynh đài mới tỉnh a, giới thiệu một chút ta gọi Tạ Lưu Quang."
Nguyên Thiên Y mỉm cười nói:
"Ta gọi Nguyên Thiên Y"
Tạ Lưu Quang tò mò đánh giá Nguyên Thiên Y hắn đưa ra nghi vấn trong lòng:
"Lão huynh là người trong giang hồ a."
Nguyên Thiên Y nhìn về phía kiếm gỗ của mình đáp:
"Ta xem như nữa cái người trong giang hồ đi."
Tạ Lưu Quang thấy đối phương không muốn nói nhiều nên nhanh chóng đổi đề tài:
"Ta đoán nhé, cánh tay này có phải trong lúc hành hiệp trượng nghĩa mà bị không, chắc chắn đó là một trận chiến rất oanh liệt"
Nguyên Thiên Y chỉ nhìn vào đôi mắt đối phương như thể muốn thông qua đôi mắt đó nhìn thấy trong lòng hắn đang nghĩ gì thấy không có kết quả nên cười nói:
"Đúng vậy, đó là một trận đánh rất khốc liệt"
Lâm lão nhân một bên xì mũi coi thường, khi thấy Nguyên Thiên Y nhìn về phía lão thì lão nhanh chóng quay đầu sang chổ khác huýt sáo giải sầu, tỏ vẻ bản thân không biết bất cứ thứ gì, thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía Nguyên Thiên Y với ánh mắt, lao phu biết hết chỉ là không muốn nói thôi.
Tạ Lưu Quang hai mắt lắp lánh không ngừng phát ra tiếng ngưỡng mộ:
"Thật ngưỡng mộ ngươi a, ta đả nhiều lần muốn ra giang hồ xông pha nhưng người nhà không cho phép."
Nguyên Thiên Y chỉ lắc đầu không cho ý kiến, hắn chỉ cảm thấy đang yên ổn không tốt sau việc gì phải đi giang hồ.
Hai người trò chuyện một hồi Tạ Lưu Quang nhanh chóng cáo từ rời đi nói là còn việc phải làm, Nguyên Thiên Y nói chào tạm biệt sao đó lại ngủ say, ngủ là biện pháp làm cho hắn mao chóng phục hồi nhất, trên đường đi đến đây hắn đả thoa vài dược liệu lên cánh tay.
Muốn hoàn toàn khỏi hắn phải đợi thêm ít hôm nữa.
Khi đang ngủ hắn bị mùi cháy khét làm cho bừng tỉnh, khi mở mắt ra hắn thấy một ngọn lửa xông lên tận trời, do đ·ám c·háy quá lớn hắn mới bị ảo giác như vậy, dù đả cách rất xa nhưng hắn vẫn cảm thấy sức nóng của ngọn lửa, hơi nóng cứ phà vào mắt làm hắn không thể nào mở to mắt ra được.
Ngọn lửa nhanh chóng lan ra, kèm theo đó là tiếng hô hào của người hầu:
"Mau, mau lấy nước tới dập lữa."
Nguyên Thiên Y chạy đến nơi, càng đến gần hắn càng cảm nhận rỏ sức nóng như thân bản thân có thể b·ốc c·háy bất cứ lúc nào, làng da của hắn chuyển ra đỏ ao, hỏi dò xung quanh thì mới biết là kho lương thực đả bị cháy.
Hắn để ý mọi người xung quanh như thể muốn biết ai là h·ung t·hủ chỉ qua nét mặt, nhưng để hắn thất vọng rồi ai nấy cũng hoảng sợ và tuyệt vọng như nhau đặc biệt là đám lưu dân.
Rất nhiều người cả đêm không ngủ chỉ vì để dập tắt đám lửa, trời tờ mờ sáng đám lửa mới được ổn định bình minh lên thì hoàn toàn dập tắt, ai nấy cũng mệt mỏi ra mặt đặc biệt là Tạ Lưu Quang nhìn rất tiều tụy.