Nguyên Thiên Y vẫn không đáp lại mà ngó lơ lời của lão.
Do lão nhân càm ràm quá nhiều y đáp trả lại một câu:
"Ngươi muốn biết lý do đúng không?"
"Rất đơn giản nó như việc một rừng không thể có hai hổ, một nước không thể có hai vua."
"Thứ bọn họ đem lại chỉ là đấu tranh không ngừng, nếu cứ theo đà này số n·gười c·hết trước khi đến thành Lưu Dương xẻ càng nhiều."
Lâm lão đầu nghiêm mặt hỏi:
"Vậy nên ngươi g·iết hắn?"
Nguyên Thiên Y chỉ lắc đầu từ tốn trả lời:
"Không, hắn tự mình tìm đến c·ái c·hết mà thôi, thứ ta làm chỉ là nói cho hắn một sự thật mà hắn trốn tránh bây lâu nay."
"Chính hắn tự kết liễu đời mình, còn nguyên nhân có lẽ là hắn cảm thấy ăn năn đi."
Lâm lão đầu ngơ ngác nhìn thanh niên trước mắt, nếu hắn đoán không sai thì người này chưa tới hai mươi tuổi, sao mà hắn làm được như vậy.
Nguyên Thiên Y chỉ cười nhìn về phía Đám người kia không nói thêm lời nào, nụ cười của hắn rất thăm thúy như thể đang mỉa mai đám người kia vì sự ngu dốt của họ.
Lâm lão đầu thấy cảnh này không khỏi thở dài, hắn không biết làm sao để khuyên người này, dù cho hắn sống đủ lâu tu vi lại cao,thì cũng vô dụng năm tháng trước đây hắn chỉ cô đơn tu hành.
Phú Đức nhìn thấy Nguyên Thiên Y đang cười không khỏi rùng mình, mồ hôi hắn ướt đẫm sau lưng giờ đây hắn có lẻ đả biết nguyên nhân Lưu Thi Hưu c·hết, hắn không muốn kẻ tiếp theo sẽ là mình nên đang cố gắng nghĩ cách.
Thiếu niên đó không có thân hình khôi ngô như hắn, thậm chí còn bị gãy một tay nhưng vẫn làm cho hắn cảm thấy sợ hãi như thể hắn nhìn thấy một s·át n·hân đả g·iết rất nhiều người.
Chiều hôm đó khi đám người đang bận bịu nhóm lữa, để xua đuổi thú dữ thì Phú Đức đem không ít đồ ăn một thân một mình lại gần Nguyên Thiên Y, vì hắn không muốn có bất kỳ hiểu lầm không cần thiết.
"Lão đệ mệt mỏi a, nếu mệt thì có thể nghỉ ngơi một chút, có thể để người khác làm ở đây ta có không ít thức ăn ngươi có thể nếm thử"
Nguyên Thiên Y thì chậm rãi bỏ củi vào đống lữa cười nói:
"Không cần hoảng sợ, hắn chỉ là tự tìm đến c·ái c·hết mà thôi, ta không làm gì cả."
Phú Đức liên tục gật đầu phụ họa theo:
"Đúng, đúng là do hắn tự tìm cái chét lão đệ không cần tự trách."
Nguyên Thiên Y chỉ cười không nói, Phú Đức thấy thế thức thời rời đi.
Lâm lão đầu nhặt một ít quả dại lên ăn, Nguyên Thiên Y cười nói:
"Của ác nhân cúng mà cũng dám ăn?"
Lâm lão đầu không cho là đúng cau mày nói:
"Sao mà không dám ăn, của ác nhân ta càng phải ăn."
Nói xong lão dùng lực cắn một miếng to, nhai nhồm nhoàm hai má phình lên trong rất buồn cười.
Nguyên Thiên Y chỉ tay về phía đám lưu dân đang lụm cụm sưởi ấm kia, có không ít người ăn không đủ no mà ngất đi.
"Ngươi nghĩ đống thức ăn này từ đâu ra, chả phải là c·ướp từ bọn họ hay sao."
Lão nhân dùng xức nuốt một ngụm nhanh chóng lui lại cảnh giác nhìn về phái hắn:
"Mơ tưởng phá ta đạo tâm."
Nguyên Thiên Y nhìn hắn cười hơi nhếch môi lên:
"Như thế phải không."
Phú Đức sao khi rời đi khuôn mặt hắn chở nên âm trầm lại, đi xa một chút thì hắn bắt đầu chửi ầm lên.
"Khốn nạn, tại sao lại như vậy một thằng oắt con mà dám nói chuyện với tao như vậy."
Hắn cắn chặt răng, hai mắt đầy tơ máu liên tiếp đấm vào một gốc cây, làm cho cây dao động không thôi không ít cành là bị rụng rơi lả tả khắp nơi.
Suy nghĩ như thế nào mới giải quyết được mối họa này, hắn âm thầm lên kế sách không muốn nối bước Lưu Thi Hưu, cuộc sống luôn bị đe dọa làm cho hắn không thoải mái.
Có người nhận ra Phú Đức khác thường nên đi lại hỏi tình hình với vẻ mặt nịnh bợ:
"Đại ca ngươi ổn không?"
Phú Đức rất nhanh điều chỉnh tâm tình, quay sang khuôn mặt tươi cười:
"Ta không sao, chỉ là ra đấy hít thở chút không khí thôi."
Tên kia nghe vậy bật thốt nói:
"Vậy thì tốt rồi."
Hắn thở nhẹ một hơi, khi sáng mới mất một người cầm đầu tuy hay phe khác nhau nhưng vẫn làm cho rất nhiều người bối rối, giờ mà Phú Đức xảy ra chuyện gì mọi người sẽ loạn thành một bầy.
Phú Đức vỗ vào lưng tên kia cười to nói:
"Đi quay lại canh gác a."
Tên kia liên tục xưng phải.
Cách bọn họ không xa là một đứa bé với thân hình gầy yếu núp sau thân cây chứng kiến hết thảy, đứa bé chứng kiến hết thảy từ lúc Phú Đức liên tục chửi rủa.
Nguyên Thiên Y ngồi cảnh đống lữa nghe đứa trẻ kẻ lại tất cả mọi chuyện, hắn dùng tay sờ đầu đứa bé mỉm cười:
"Làm tốt lắm."
Hắn lấy cho thằng bé một ít quả dại mà Phú Đức mang tới đưa cho đứa trẻ ôn hòa nói:
"Tuy hơi ít nhưng cũng đủ cho mẹ con em lót dạ rồi."
Đứa trẻ nhận lấy hai ba quả dại kia liên tục gật đầu nói:
"Em cảm ơn anh rất nhiều, anh đúng là người tốt."
Nguyên Thiên Y cười nói:
"Không cần khách khí, đều là em nên nhận được."
Đứa trẻ liên tục gật đầu:
"Em sẽ cố gắng hơn ạ."
Nói xong thằng bé nhanh chóng chạy đi, có lẽ là đi tìm mẹ để cũng ăn, Nguyên Thiên Y phất tay về hướng thằng bé trên mặt nụ cười vẫn thâm thúy như vậy.
Lâm lão đầu chứng kiến đây hết thảy nhưng vẫn giữ im lặng, vì đó là lựa chọn của Nguyên Thiên Y cũng như lựa chọn của lão.
Lại một đêm yên bình đi qua, không có bất kỳ dấu hiệu dã thú t·ấn c·ông, nhưng không may ở chổ là sát một cậu bé bị đ·ánh đ·ập tàn nhẫn dẫn đến t·ử v·ong được tìm thấy.
Một người phụ nữ ốm yếu quỳ bên cảnh sát đứa trẻ liên tục kêu gào:
"Con của tôi sao lại khổ thế này, con ơi đừng bỏ mẹ lại."
Người phụ nữa ốm yếu ngả quỵ bên sát con mình khóc thút thít, tiếng nói càng lúc càng nhỏ rồi không còn nghe thấy nữa.
Đứa trẻ nằm nơi đó là đứa trẻ tối hôm qua đi nhìn trộm kể lại cho Nguyên Thiên Y, được hắn đưa cho ít quả dại, còn nguyên nhân c·hết có lẽ là do một số người giành lấy thức ăn rồi ra tay hơi quá đi.
Nguyên Thiên Y thở dài một hơi, hắn âm thầm quan sát xung quanh đặc biệt chú ý những người trạng thái hơi tốt một chút.
Lâm lão đầu từ xa đi lại vẻ mặt nghiêm túc, đằng đằng sát khí.
Nguyên Thiên Y quay sang nhìn lão:
"Biết ai làm sao?"
Lão nhân chỉ quay mặt sang hướng khác ánh mắt lướt qua từng người lạnh giọng nói:
"Không Biết."
Nguyên Thiên Y tức cười nói:
"Ngươi tức giận như vậy có ý nghĩa sao?"
Lâm lão đầu nổi giận trừng mắt nói:
"Sao không liên quan, hôm qua thằng bé kể cho ta không ít chuyện, ít nhiều gì ta cũng muốn giúp thằng bé tìm lại công đạo."
Nguyên Thiên Y tai sờ chuôi kiếm mắt nhìn lão nhân hỏi:
"Tìm được h·ung t·hủ rồi ngươi định làm gì, g·iết hắn sao"
Lâm lão đầu cười lạnh nói:
"Việc này còn phải xem ngươi?"
Nguyên Thiên Y chỉ cười không đáp lại câu hỏi của lão nhân mà hỏi ngược lại:
"Ngươi biết hiện nay cái gì nhất không đáng giá không?"
Lâm lão đầu thật nghiêm túc suy nghĩ nhưng không có đáp án đúng nên lắc đầu nói:
"Không biết."
Nguyên Thiên Y tay chỉ về đứa sát đứa trẻ không cho ra đáp án, nhưng lão nhân vẫn hiểu được câu trả lời.
Hắn không phản bác được thời thế loạn lạc, thứ không đáng quý nhất là mạng người, bây giờ đã vậy rồi không biết sau này còn thế nào.
Lúc gặp Nguyên Thiên Y lão nói bản thân là thầy tướng số không hoàn toàn là nói dối, lão đả từng nghiêm túc thôi diên tương lai một phên nhưng toàn là ưu tối.
Lập đi lập lại nhiều lần không có bất kỳ lần nào là cho kết quả tốt của nhân tộc cả, lão chán nản nên mới đi ra tản bộ một phen, sẵn lãnh luôn một kích thay cho Nguyên Thiên Y.
Nguyên Thiên Y sau một hồi quan sát hắn thấy được một ít dấu vết để lại,thấy được ba người có vẻ no đủ nhưng hoảng sợ hơi thoáng hiện trên mặt, hắn tập trung vào ba người này nhưng không chuẩn bị ra tay vì nó không cần thiết.
0