Đoàn người vẫn tiếp tục lên đường bọn hắn đả lãng phí hai ngày thời gian nhưng vẫn chưa đi đủ một nữa lộ trình chỉ cần ba ngày là tới, Phú Đức dẫn đầu tiến về phái trước thỉnh thoảng bắt gặp một ít thú rừng, lúc săn bắt tuy có chút ít thiệt hại nhưng thu hoạch rất khả quan.
Lúc đi ngang qua một ngọn đồi họ gặp được một ngôi làng ai nấy cũng rất vui mừng, nhưng khi bước chân vào làng tinh thần ai cũng uể oải vì đây là một ngôi làng bị bỏ hoang, người dân đi đâu hết không biết.
Họ đi lục soát từng nhà nhưng vẫn không thu hoạch được gì, ai cũng chán nản đành tiếp tục mang theo bụng đói mà lên đường.
Lưu dân với hơn trăm mạng người lượng thức ăn họ cần là rất lớn, dù đả cố gắng nhịn ăn nhưng vẫn không đủ cho từng người.
Họ cố gắng đi nhanh hết sức có thể với hy vọng sớm đến nơi, nhưng chi đi được một nữa chặng đường một phần vì đường đi khó khăn một phần do đói bụng.
Nguyên Thiên Y tuy không đói nhưng hắn vẫn tìm kiếm thức ăn, rồi giấu chúng đi có lần Lâm lão đầu hỏi vì sao thì hắn nói cần thiết.
Trong quá trình đi có một số người không cầm cự được mà ngã quỵ, từng người từng người một Nguyên Thiên Y chỉ nhìn không nói.
Có lần hắn bắt gặp cảnh một người vợ giấu chồng và con ăn một mình, khi bị chồng phát hiện thì đ·ánh đ·ập d·ã m·an còn đứa con nhỏ thì nhìn cảnh cha đánh mẹ mình nhưng không nói gì.
Nguyên Thiên Y thấy cảnh như vậy cũng không nói gì, hắn chỉ thì thầm mấy câu:
"Không phải người mẹ nào cũng vĩ đại."
Phú Đức đi đầu hắn dùng lực của mình khai phá đường đi, do là cánh rừng nên cỏ cây rất nhiều, có một số bụi cỏ cao hơn nữa thân người, hắn đang suy nghĩ như thế nào trừ khử đối phương.
Không thể làm trước mắt những người khác được vì như vậy làm giảm nhanh vọng của hắn, hắn không muốn điều đó xảy ra vì hắn muốn người khác ca tụng.
Hắn cùng nói việc Lưu Thi Hưu c·hết có lẽ là do Nguyên Thiên Y làm cho những người thân cận hắn nghe, hắn muốn giải quyết việc này trong êm đẹp nên không công bố ra ngoài.
Một tên thuộc hạ của hắn cho ra kiến nghị:
"Đại ca, hay là ta phân chia ca trực ra đi tới phiên hắn thì ta âm thầm ra tay, em không tin một tên què như hắn có thể đối phó nhiều người như vậy."
Hắn là một thanh niên nhưng dung mạo của hắn, khi nhìn vào cho người khác cảm giác đầu tiên là đê tiện, vì hai mắt của hắn ti hí lúc nào cũng nheo lại mặt mũi thì không được xem là thanh tú, phải nói là xấu xí hắn có cặp răng cửa nhô ra ngoài trong như một con chuột.
Phú Đức trầm ngâm suy nghĩ hắn cảm thấy có thể thực hiện được, nên cũng không phản đối.
Do quan ngại việc hơi nhiều người dẫn đến truyện bé xé to nên chỉ lấy bảy người thêm hắn nữa là tám, hắn cảm thấy như vậy là đủ rồi nên bắt đầu bàn bạc như thế nào mở lời.
Sau mộ hồi bàn luận, như đả có quyết định hắn giải tán đám đông mà đi đến chổ Nguyên Thiên Y.
"Lão đệ a, ngươi xem nhiều này như vậy dưỡng sức có lẻ đủ rồi a, bọn ta ai nấy cũng mệt rã rời, hy vọng lão đệ thay một chút."
Nguyên Thiên Y hơi hé miệng cười:
"Tốt thôi, lão ca cứ nghỉ ngơi ta thay cho."
Hắn nói xong thì bỏ mọi việc trên tay xuống đi lên phái trước mở đường, cánh tay phải của hắn vẫn xụi lơ nơi đó, chỉ còn tay trái hoạt động được hắn vơ thanh kiếm gỗ trong tay mở đường.
Mỗi nơi kiếm gỗ đi qua cành lá rụng rơi, năng suất có vẻ nhanh hơn đám Phú Đức rất nhiều.
Phú Đức đi phía sau âm thầm cười lạnh:
" Đúng là ngựa non háo đá, tốn nhiều sức như vậy để xem một hồi làm sao thu thập ngươi."
Nguyên Thiên Y vẫn làm không biết mệt từng kiếm rơi xuống đi rất nhanh đường đả dọn thông, lưu dân đều vui mừng hớn hở còn hắn thì ngồi nơi đó liên tục thở dóc.
Phú Đức thấy cảnh này thì cảm thấy thời cơ đả tới nên một mình đi đến chổ Nguyên Thiên Y cười nói:
"Lão đệ có mệt không, hay là đi ra đây nghĩ ngơi một ít, đảm bảo cho lão đệ một cái thống khoái."
Hắn nói câu nói rất chân thành, bình thường nghe thấy cũng chẳn cảm thấy gì nhưng nếu suy nghĩ kỷ sẽ cảm thấy rất khác thường.
Nguyên Thiên Y như kiểu hỏi một đằng trả lời một nẻo:
"Cuối cùng cũng tới."
Phú Đức nhíu mày nghi vấn hỏi:
"Có ý gì?"
Hắn chỉ lắc đầu:
"Không có gì."
Hắn nhắc kiếm gổ đã cấm xuống đất lên đi theo Phú Đức, còn đi theo sau hắn là một nhóm gồm bảy người.
Nguyên Thiên Y bình thản đi về phía trước như không có chuyện gì xảy ra, hắn đang chờ thời cơ một cơ hội thích hợp để một mẻ g·iết hết.
Bất chợt hắn lao về phía Phú Đức đá mạnh về phía đối phương, dị biến nãy sinh làm cho Phú Đức không kịp đề phòng mà lộn nhào về phía trước.
Sao đó hắn quơ ngang kiếm gỗ chém về phía những người kia, có kẻ chủ quan nên đả dùng tay định nắm lấy kiếm gỗ kết quả hắn b·ị c·hém đứt bốn ngón.
Hắn nắm lấy cánh tay của mình định gào thét nhưng, đã bị Nguyên Thiên Y dùng kiếm đâm xuyên miệng, kiếm gỗ từ đằng trước một đường xuyên thấu ra sau ót hắn làm hắn không thể nào phát ra âm thanh.
Những ké khác hoảng sợ nhưng không chạy trốn vì bọn họ còn nắm trong lòng một tia may mắn là lấy số đông áp chế đối phương.
Bọn hắn đồng loạt lao lên định vồ lấy đối phương, nhưng bị Nguyên Thiên Y ra tay trước, hắn dùng kiếm chém đứt một tay của sáu kẻ đó thuận theo quán tính thanh kiếm lấy luôn một chân của kẻ khác, khi chém xong hắn thu kiếm hạ thấp trọng tâm một kiếm đâm về yết hầu kẻ khác.
Sáu người lao lên cùng lúc nhưng trong thoáng chóc đả bị phế hai người, và một kẻ sắp c·hết ba kẻ kia thấy tình thế không ổn định rút lui nhưng bị Nguyên Thiên Y đón đánh, hắn từng kiếm chém xuống như thái rau bình thường nơi lưỡi kiếm đi qua máu thịt tung tóe.
Phú Đức sao khi định hồn lại hắn vẫn không dám nhúc nhích, vì hắn biết làm vậy sẽ c·hết khi nãy Nguyên Thiên Y hoàn toàn có thể g·iết hắn nhưng chỉ đá một cước, hắn cảm thấy mình còn hy vọng sống.
Có một kẻ cụt cả tay lẫn chân tuyệt vọng nhìn về phía Phú Đức cầu cứu:
"Đại ca cứu mạng."
Khi thấy đối phương không thèm để ý bản thân hắn nhanh chóng đổi ý, nhìn nhìn về phía Nguyên Thiên Y cầu sinh sự thương xót, hắn về định xin tha mạng thì bị Nguyên Thiên Y vô tình một kiếm đem xuyên đầu.
Nguyên Thiên Y sao khi hạ sát bảy người thì dùng quần áo của họ để lao kiếm, hắn tùy ý chà xát thanh kiếm trên quần áo t·hi t·hể, khi thanh lý xong v·ết m·áu hắn mỉm cười nhìn về phía Phú Đức:
"Khống cần hoảng sợ, nhờ ăn ngươi mà ta có được không ít mồi câu chất lượng."
Phú Đức hoảng sợ nhìn về phía đối phương, giờ đây hắn biết được mọi tính kế nhỏ nhặt của mình đều bị đối phương nhìn thấu, hắn sợ hãi ngồi liệt nơi đó không giám nhút nhít.
Còn Nguyên Thiên Y thì tùy tiện tìm một góc cây xem như không tồi ngồi xuống, hắn vứt t·hi t·hể loạn lạc khắp nơi kia ý định dẫn dã thú đến.
Có lẽ lần này hắn khá may mắn vì chỉ có một con sói cô độc men theo v·ết m·áu mà đến đây.
Hắn lao về phía con sói dùng kiếm đâm tới nhưng vẫn bị né được, con sói khi bị t·ấn c·ông bất ngờ hết sức giận dữ nên há to miệng định dùng hàm răng sắc nhọn đó cắn về phía đối phương.
Nhưng vẫn bị khéo léo tránh được hắn chém từng nhát một lên con sói, như thể đang trêu đùa nó.
Nó kiệt lực t·ấn c·ông nhưng đều thất bại, đều bị đối phương né hết khi trên người nó v·ết t·hương chồng chất, ngả rục trong đóng máu thì mới ngừng lại.
Nguyên Thiên Y đi đến gần nhưng vẫn cảnh giác nó, con sói trong vũng máu như dồn chút sức cuối cùng cắn về phía hắn, nhưng vẫn bị một kiếm vô tình đâm xuyên đầu.
Nguyên Thiên Y nhìn về phía Phúc Đức cười nói:
"Còn không mau đến đây đem t·hi t·hể nó về."
Phú Đức hoảng sợ nói:
"Được, Được để ta vác"
Khi Phú Đức vác t·hi t·hể lên vai thì, bị Nguyên Thiên Y chém vài nhát kiếm tuy không sâu nhưng vẫn bị máu chảy đầm đìa nhìn rất đáng sợ.
Phú Đức hoảng sợ nhưng không dám làm gì chỉ đành kiên nhẫn nghe đối phương nối tiếp:
"Kịch chiến với dã thú không có tý v·ết t·hương thì không được."
Phú Đức chỉ thấy đối phương dùng kiếm chém rách vài lần trên áo, do dính máu của những kẻ kia cùng hung thú, với bộ dạng rách rưới của hắn nhìn sơ qua thì thấy thương rất nặng.
0