0
Do phị phong bế linh lực nên hắn chỉ có thể chậm rãi từng bước một, muốn đi đến nơi mà nhân tai sải ra đối với hắn hiện tại vẫn tốn chút thời gian.
Nguyên Thiên Y khi đi đến nơi mà linh cảm hắn mách bảo thì thấy được một toà thành, hắn chậm rãi chen lấn theo dòng người dồn dập tiến vào thành, đi trên đường phố nhìn dòng người tấp nập hắn không tự chủ được mà thở dài.
Nếu hắn đoán không sai thì toà thành này sắp diễn ra đại biến cố, rất nhiều người sẽ phải c·hết, đang suy nghĩ miên mang thì hắn thấy được một đạo sĩ đang bày quầy hàng bên đường, hắn bày một sạp bói toán tính vẻ, bên cạnh đạo sĩ còn dựng đứng một thanh gậy trúc, bên trên có treo tấm vãi viết một dòng chữ" Biết tận thiên hạ."
Đạo sĩ đang mãi mê giúp các cô nương trẻ tuổi xem tay, nắn cốt:
Đạo sĩ nhìn lấy chỉ tay rồi ngước mắt lên khuôn mặt sinh đẹp của thiếu nữ kia cười đùa nói:
"Cô nương có đường chỉ tay rất đẹp, dự là sao này sẽ lấy được chồng giàu, mai sau thoải mái hưởng lấy vinh hoa phú quý."
Thiếu nữ vũ mị cười rụt tay lại không cho đạo sĩ tiếp tục sờ, vứt cho hắn cái mị nhãn rồi quay mặt đi, các tỷ muội của thiếu nữ kia chen chút cười đùa hí hửng, các nàng đâu có ý định đi đến xem bói chẳng qua là nghe nói ở đây có thầy tướng số nhìn qua rất tuấn tú, nên mới rủ nhau đến đây nhìn một lần cho biết.
Thấy Nguyên Thiên Y đi đến chổ đạo sĩ các nàng thức thời rời đi, trước khi đi không quên hướng đạo sĩ phất tay chào tạm biệt, thấy đạo sĩ cũng hớn hở phất tay chào lại, các nàng lấy khuỷu tay chạm nhau cười đùa rồi nhanh chóng rút đi.
Khi các thiếu nữ đi hết rồi đạo sĩ mới bóp cổ tay mà than thở:
"Những tiểu thư khuê các này nhìn thì rất thanh thuần đọng lòng người, nhưng đối với bằng đạo các thục phụ mới là vương đạo, đạo hữu nghĩ thế nào."
Nguyên Thiên Y cười lạnh không nói như thể muốn phản bác đối phương thì đạo sĩ đã nhanh chóng cướp lời nói trước:
"Đạo hữu không cần nói ta đều hiểu, người trong đồng đạo hiểu với nhau là được rồi không cần nói ra."
Dù lời nói đã bị cướp nhưng Nguyên Thiên Y vẫn mạnh mẻ cắt ngang lời của đạo sĩ cười lạnh nói:
"Đạo trưởng chớ đùa, ta và ngươi là người không cùng đường."
Đạo sĩ bị Nguyên Thiên Y cắt ngang làm cho lời nói vừa đến khoé miệng thì bị nghẹn lại chỉ có thể buồn bực nuốt xuống.
Nguyên Thiên Y đi đến đối diện đạo sĩ rồi bắt lấy một thanh ghế gỗ để đối diện rồi ngồi xuống trầm giọng hỏi:
"Có bao nhiêu người giúp đỡ?"
Đạo sĩ chán nản thở dài, hắn lắc đầu liên tục cười khổ nói:
"Không có ai, chỉ có mỗi bần đạo cùng đạo hữu."
Nguyên Thiên Y chỉ lắc đầu cười khổ:
"Ta là chạy sát kiếp mà đến đấy, bản thân còn lo chưa xong nào có dư lực đi giúp người khác."
Đạo sĩ gật đầu cảm thán nói:
"Không dối gạt đạo hữu vì một số lý do hiện tại không thể nói, ta không thể sử dụng quá nhiều sức, nếu không hành tung bại lộ bản thân cũng không thoát khỏi cái chết."
Nguyên Thiên Y khuôn mặt nghiêm túc hỏi ra một cái vấn đề làm hắn rất khó chịu:
"Bao nhiêu người chết?"
Đạo sĩ chỉ xoè bàn tay ra năm ngón tay, nhưng cảm thấy không đủ hắn lại giơ lên thêm một ngón nữa.
Nguyên Thiên Y nghiêm túc suy nghĩ, sáu người là không thể nào, sáu mươi người vẫn còn hơi ít, hắn hít sâu một hơi nghiêm túc nói:
"Sáu trăm?"
Đạo sĩ lắc đầu, không phải.
"Sáu ngàn?"
Đạo sĩ lại lắc đầu, lần này hắn không định để cho đối phương đoán rồi mà kiên quyết nói ra:
"Sáu thành, là sáu thành người trong thành phải chết."
Nguyên Thiên Y lại hít sâu một hơi hỏi:
"Khăm thiên giám không đứng ra giải quyết sau."
Đạo trưởng lắc đầu, giơ tay cầm lấy một ngọn cỏ để lên miệng nhai, kiên nhẫn giải thích:
"Có lẽ chậm chút thời gian bọn hắn mới đến được, dù sao vẫn còn bốn nơi như vậy còn chờ bọn hắn giải quyết."
Lời nói xoay chuyển đạo sĩ mỉm cười nhìn về phía Nguyên Thiên Y hỏi:
"Ngươi đoán được nguyên nhân đi."
Nguyên Thiên Y cười khổ gật đầu, hắn là đoán được đấy nhưng dùng biện pháp nào mà trong thời gian ngắn giết nhiều người như vậy thì hắn không biết.
Đạo sĩ gật đầu nói:
"Thần thành từ thiên ngoại rơi xuống, rất nhiều người đi vào nhưng ngoài phổ điệp tiên sư ra những tán tu theo sao chỉ có sáu người ra khỏi thần thành, theo như lão tổ của Chân Cảnh Tông suy đoán, sáu người này đem theo tà túy chẳng lành ra ngoài, nên đã ra một đạo pháp lệnh cho đệ tử xuống núi truy sát đối phương, nhưng hiện tại chỉ có năm người được xác định đại khái vị trí mà thôi, người thứ sáu khi thoát khỏi thần thành như bốc hơi khỏi nhân gian vậy không có bất kỳ tinh tức nào."
Lời nói đạo sĩ xoay chuyển, hắn híp mắt nhìn về phía Nguyên Thiên Y nghiêm túc truy vấn:
"Người thứ sáu là đạo hữu đi?"
Nguyên Thiên Y không có ý định giấu diếm đối phương mà thản nhiên thừa nhận, hắn gật đầu đồng ý giả thuyết của đạo sĩ:
"Đạo trưởng đoán không sai, người thứ sáu chính xác là ta, nhưng ta không hề bị hắc khí đoạt xá, nếu không hôm nay cũng không đến gặp đạo trưởng."
Đạo Sĩ tò mò nhìn về phía Nguyên Thiên Y hắn nghiêm túc quan sát một lúc rồi hỏi:
"Cái giá phải đánh đổi như thế nào?"
Nguyên Thiên Y cười khổ nói:
"Không thể vận dụng linh lực trong khoảng thời gian này?"
Đạo sĩ đứng lên vỗ bàn hỏi, làm hấp dẫn không ít ánh mắt của người qua đường:
"Ngươi đến đây khác nào chịu chết?"
Nguyên Thiên Y lắc đầu tự giễu nói:
"Dạo gần đây lòng ta khó yên, như thể có thứ gì đó cố gắng quấy nhiễu lấy bản tâm của ta, làm cho thần trí đôi lúc mơ hồ, lúc đó ta biết sát kiếp đã quấn thân, có chạy cũng vô ích đến đây liều một phen có khi còn có chút sinh cơ."
Hắn bất chợt hỏi đạo sĩ:
"Đạo trưởng không đi nói với thành chủ để kịp thời sơ tán người dân sau, nếu bây giờ kịp thời hành động biết đâu còn chút sinh cơ."
Đạo sĩ lấy tay chỉ về phía phủ thành chủ thần sắc u oán nói:
"Đã sớm thông báo, nhưng bọn hắn không tin tưởng ta, không tin tưởng một người từ bên ngoài đến."
"Có lý."
Đang khi hai người bàn tán thì một nhóm người đi qua sạp hàng, đội ngũ gồm hai nữ ba nam bọn hắn đang trò chuyện lấy một sự kiện mà người ngoài rất khó khăn mới được:
"Lần này thiên ma có lẽ chuẩn bị rất đầy đủ nên mới kiên quyết làm như vậy, các ngươi nên cẩn thận một chút."
Cô gái còn lại cười đùa nói:
"Sư tỷ không cần cẩn thận như vậy, mới qua mấy ngày thiên ma có lẽ không mạnh đến mức nào cùng lắm là luyện khí đỉnh, chúng ta đông người chả lẻ lại sợ hắn."
Hai người đi riêng lẽ với ba tên đệ tử nam, dù sao một cái là đại sư tỉ cái còn lại là tiểu sư muội, bọn hắn cũng không muốn đi chung.
Đại sư tỷ nổi tiến lạnh lùng ít giao tiếp, ra tay với đồng môn rất vô tình, tiểu sư muội thì hoạt bát đáng yêu nhưng rất giỏi gây hoạ, nên ba tên nam nhân không tự chủ được tâm can rung rẩy.
Đại sư tỷ nghiêm túc nói:
"Ta không sợ thiên ma trong thành này, mà là lo lắng cho tên thứ sáu đã biến mất không vết tích."
Năm người rơi vào trầm mặt, dù sau biến mất của thiên ma thứ sáu là cái mê trong lòng của rất nhiều người.
Đợi bọn hắn đi xa, đạo sĩ lấy tay chọt chọt Nguyên Thiên Y cười đùa nói:
"Nghe thấy không, đang bàn tán về ngươi đấy, thân là tán tu nhưng có thể xuất hiện trong bàn tán của phổ điệp tiên sư là rất hiếm thấy, sao vinh hạnh không."
Nguyên Thiên Y cười lạnh không nói, hắn sao mà không nghe được lời chăm chọc trong câu nói của đối phương.