0
Một đạo sĩ trẻ cùng một thanh niên không biết từ đâu tới, đang ngồi đấy chậm rãi bàn chuyện, nội dung câu chuyện bất kỳ người trong thành nào đi ngang qua vô tình nghe thấy được đều không tự chủ được trong lòng mặc niệm" hai tên điên".
Đạo sĩ không biết từ đâu lấy ra một đỉa hạt dưa để lên bàn lấy tay ra hiệu cho Nguyên Thiên Y cứ tự nhiên mà ăn, còn bản thân thì đã sớm nhặt lấy hạt dưa để lên miệng tách vỏ rồi nhai nuốt.
Nguyên Thiên Y cũng không khách khí, lấy tay túm lấy một nắm hạt dưa từ trong đỉa, thu tay về chậm rãi từng lấy từng hạt, học theo đạo sĩ tách vỏ rồi ăn, hắn thuận miệng hỏi:
"Đạo trưởng có thể cho ta biết năm kẻ còn lại trong như thế nào không?"
Đạo sĩ nuốt xuống mấy thanh hạt dưa đang nhai dở cười nói:
"Năm tên đó thì có bốn nam một nữ nếu cộng thêm ngươi là năm nam một nữ."
Nói đến đây đạo sĩ luôn miệng kêu tắm tắc kì lạ không thôi:
"Đúng là trọng nam khinh nữ sáu người mà chỉ có một nữ không biết đám thiên ma này nghĩ gì đấy."
Nguyên Thiên Y khoé miệng hơi nhếch cười nói:
"Nói lại chính sự."
Đạo sĩ bóp lấy cổ tay mà than thở không thôi nhưng vẫn nói điểm chính sự:
"Một lão giả lúc tỉnh lúc mê điên điên khùng khùng, một quái nhân thì làm việc theo bản năng nhưng không hại người chỉ tập chung tìm lão giả gây phiền toái, một đạo sĩ thần thái âm u đầy tử khí."
Đạo sĩ bổng nhưng dùng hai tay kéo lấy cổ áo ngước mặt lên nghiêm túc nói:
"Đương nhiên thiên ma đó không phải là ta, nếu dám đánh chủ ý lên ta, vậy thì bản đạo gia chỉ có thể thi triển một chiêu Giáng Long Thập Bát Chưởng, đánh cho nó hồn phi phách tán rồi."
Như cảm thấy bản thân đã nói quá lố đạo sĩ lấy tay che miệng giả khục một tiếng rồi quay lại chủ đề:
"Một thanh niên tán tu chỉ biết hắn thích đi vào thanh lâu dạo chơi, nữ nhân thì nghe đồn là một ả điên, thích nuôi độc trùng danh xưng trùng mẩu, còn một người cuối cùng thì giống như ngươi, thông tin không có nhiều chỉ biết hắn là nam còn lại chống không."
"Hai cái đầu có lẽ có thù hằn từ trước bọn hắn tự kiềm chế lẫn nhau nên không cần quá để ý, trùng mẫu thì chỉ cần không chọc nàng là được, tán tu kia có lẽ chỉ quan tâm sắc dục, cái đáng lo nhất là đạo sĩ, người thần bí cùng ngươi."
Nguyên Thiên Y gật đầu đồng ý vì trong năm người thì có ba người là hắn nhận thức, lão giả cùng quái nhân từng là chủ tớ, quái nhân có được tự do đối chọi nhau là bình thường, đạo sĩ đã bị hạ sát nhưng sống lại làm hắn khá bận tâm, còn hai người kia tạm thời không nói tới.
Hắn đăm triêu suy nghĩ một lúc rồi quai sang hỏi đạo sĩ:
"Đạo trưởng cảm thấy bọn hắn còn bao nhiêu người là còn chút thần chí."
Đạo sĩ nghiêm túc suy tư vấn đề này, hắn ngã ngữa ra ghế dựa, dùng tay chà mặt bàn lẩm bẩm nói:
"Nếu tính cả ngươi, có lẽ còn năm người giữ được chút thần chí, còn người hoàn toàn bị đoạt xá có lẽ ngươi đã đoán được đi."
Nguyên Thiên Y gật đầu đồng ý, hắn hỏi vấn đề mà bản thân băng khoăn từ rất lâu rồi:
"Vậy ai là người phát rồ đến mức, hiến tế sáu thành dân cư."
"Đạo sĩ."
Cả hai không tự chủ được mà thở dài:
"Haizzzzzz."
Nguyên Thiên Y không muốn tiếp tục bàn luận vấn đề này, hắn định đứng dậy rời đi thì thấy thân hình chao đảo, không chỉ hắn mà những người xung quanh cũng vậy, mật đất rung rẫy kịch liệt toà thành như muốn bị nứt ra làm đôi.
Đạo sĩ nhanh chóng thu dọn quầy hàng, hắn nhanh chóng cuộc lại để ngăn nắp rồi đứng người lên quay đầu về một hướng miệng thì lẩm bẩm:
"Bắt đầu rồi."
"Ừ"
Bầu trời như bị tách ra làm hai, một vệt kiếm quang từ trên bầu trời toà thành đánh thẳng xuống, nó lấy thế không thể đở đánh thẳng vào một đạo sĩ tay tạo ấn quyết với ý định ngăn một kiếm này.
Mặt đất nứt ra một đại thủ từ trong nền toà thành nhô lên với ý đồ chụp lấy kiếm quang, nhưng cầm không được bao lâu thì đại thủ bằng đất kia bị kiếm quang đánh xuyên, bổ thẳng về phía đạo sĩ.
Chỉ thấy đạo sĩ dậm chân xuống đất, rất nhiều phù văn ẩn hiện khắp toà thành, nó len lỏi qua từng con phố kể cả đường mòn ngỏ hẹp.
Toà thành như bị thiêu đốt rất nhiều người dân trong thành hoảng loạn chạy chốn, không ít người chạy thẳng đến cửa thành nhưng nửa đường thì ngã rụt xuống đất, không còn động đậy, tiếng kêu khóc truyền lan khắp nơi.
Nguyên Thiên Y chứng kiến cảnh tượng quen mắt này chỉ có thể thở dài ngán ngẩm, còn đạo sĩ thì biểu hiện không có quá nhiểu thay đổi, như thể đã sớm nhìn quen mắt.
Đạo sĩ thấy Nguyên Thiên Y thở dài quay sang cười hỏi:
"Thấy bọn hắn thảm thương sao, thấy không đành lòng sao, nhưng đều là bọn hắn tự chuốt lấy không thể trách ai, đã sớm cảnh báo rồi nhưng không nghe."
Nguyên Thiên Y thì khôm người xuống quan sát phù văn cảm thán nói:
"Phải xem là ai nói mới được, nếu là một quan to trong triều nói thì sẽ khác, bọn hắn sẽ tức tốc nghe theo."
Hắn quay sang nhìn đạo sĩ,hắn híp mắt chăm chú nhìn đối phương nghiêm túc hỏi:
"Không phải lần đầu chứng kiến cảnh như vậy đi."
Đạo sĩ gật đầu trầm ngâm, hắn đã rất nhiều lần chứng kiến những cảnh như này rồi, dù đã rất nhiều lần đưa ra lời cảnh báo nhưng không ai tin nên chỉ có thể ngậm ngùi chịu đựng.
Nguyên Thiên Y đi lên tường thành để xa xa quan sát lấy chiến trường, đạo sĩ lũi thủi đi phía sau không nói lời nào.
Khi lên đầu tường hắn liên tục quan sát khắp nơi với ý đồ tìm ra sát kiếp đầu nguồn cũng như cách phá kiếp.
Chiến trường càng đánh càng kịch liệt, đạo sĩ sao khi khởi động trận văn sức mạnh không ngừng tăng lên, cứ như khoảng thời gian này hắn chính là thần linh ngự trị ở lãnh thổ của mình, từ một đại thủ bằng đất gian nan đở lấy kiếm quang thành đánh cân tài ngang sức, đạo sĩ đang có xu thế chiếm thưởng phong.
Một tên nam tu điên cuồng thúc giục chân nguyên, liên tục quán chú vào pháp khí đi phá vở trận văn được rãi khắp toà thành, những người khác cũng làm điều tương tự, nhưng đều bị một phân thân của đạo sĩ đón đánh.
Nên bọn hắn chỉ có thể một bên chốn chạy một bên phá trận, để mau chóng kết thúc trận đánh nếu không bọn hắn có thể thảm.
Kiếm quang đánh thẳng về phía đạo sĩ nhưng bị đối phương một pháp ấn đánh nát, làm cho kiếm khí tán loạng khắp nơi.
Đạo sĩ thúc giục chân nguyên linh lực trong cơ thể không ngừng tuôn trào, đại thủ từ dưới toà thành không ngừng vươn lên, tiếp đó có thể thấy được phần đầu rồi bả vai rồi toàn thân.
Nó cao đến hai mươi mét thì đình chỉ không thể tiếp tục, có thể coi đây là một mức hạm về sức mạnh, là cực hạn của trúc cơ cảnh không thể tiến thêm một bước.
Nữ kiếm tu cũng thúc giục chân nguyên quán chú linh lực vào pháp bảo được sư phụ ban tặng trước khi đi, thanh kiếm dần dần phóng lớn đến hai mươi mét thì ngừng.
Thanh kiếm khổng lồ treo lơ lững trên không của toà thành từ từ rơi xuống, như thể chỉ một kiếm này chỉ cần chạm đất là phá hủy được cả toà thành, sát khí trùng thiên.
Đạo sĩ khống chế pháp tướng không tránh không né mà mạnh mẻ đón lấy, hắn không thể để thanh kiếm rơi xuống toà thành vì hắn dự định nơi đây là lãnh địa của hắn nơi mà hắn một lần nữa chở lại làm thần linh, có thể xem như long hưng nơi, tuyệt đối không thể bị phá hủy.
Thiên địa linh khí trong toà thành liên tục quán chú vào pháp tướng của đạo sĩ, làm cho pháp tướng từ màu bùng đất dẫn chuyển vào thành màu vàng kim, hắn đang cưởng ép vận dụng thiên địa linh khí cũng như tính ngưỡng của người dân.
Thành chủ từ xa thấy cảnh này hối hận không thôi, hắn hối hận vì sau mấy hôm trước lại không nghe lời một tên đạo sĩ khác, sớm di cư người dân trong thành thiệt hại không cần nặng nề như vậy, lúc đó khi nghe nói thành sắp g·ặp n·ạn hắn rất tức giận nên không đối sử nhẹ nhàng như lời đạo sĩ nói.
Thiên ma đoạt xá tên đạo sĩ giả này đang cố gắng hấp thụ tính ngưỡng cũng như hương hoả của người dân trong thành, nó đang hấp thu lấy sự hoảng loạn của họ, phù văn hắn rãi khắp toà thành dùng để khuếch đại nỗi sợ cũng như tăng tốc vận chuyển tín ngưởng để tăng cường tự thân.