0
Chương 55
Từ trong hôn mê tỉnh lại, cảm giác đầu tiên truyền đến đại nảo của hắn là "đau nhức" phần ngực của hắn của một v·ết t·hương nhìn giật mình, hình dáng như là bị vết kiếm chém chúng, tuy đã sơ lượt băng bó qua nhưng vẫn có thễ thấy một ít đốm máu hiện lên trên băng gạt.
Nguyên Thiên Y lờ mờ đánh giá xung quanh, hắn bị giam giử trong một thạch thất, hai tay bị xích sắt trói buộc qua cây cột phía sau, thạch thất chỉ có mỗi một mình hắn nên khá yên tĩnh, hắn yên lặng vận động linh lực nhưng thất bại, bản thân như bị móc rỗng không còn chút sức lực nào.
Hắn hơi nhướng mày do cơn đau từ v·ết t·hương chuyền đến, hắn tùy ý nằm ngữa ra phía sau nghĩ ngơi với ý đồ lấy lại chút sức lực, đôi mắt không tự chủ được liếc nhìn về phía của sổ nơi ánh trăng đang chiếu gọi đến, mà lâm vào suy nghĩ, một đêm an bình đi qua, giữ đêm nhiều lần bị cơn đau làm cho tỉnh giấc, nhưng không phát ra tiếng buồn bực nào, không biết có phải không ảo giác hắn cảm thấy có đôi mắt thông qua của sổ đang quan sát hắn.
Ánh nắng thông qua khung của sổ chiếu thẳng vào mặt làm cho Nguyên Thiên Y tĩnh giấc, khuôn mặt hắn hiện tại rất nhợt nhạt cứ như thể bản thân không còn chút máu, như người bệnh trạng lâu năm không khỏi, cửa thạch thất dần dần mở ra một người thanh niên từ tốn bước vào, hắn từ trong túi chử vật lấy ra một cái ghế đặt đối diện với Nguyên Thiên Y rồi từ từ ngồi xuống, đối phương ngọc diện lâm phong, ngủ quan như ngọc,nhưng biểu cảm khuôn mặt thì lạnh như băng, hắn chậm rãi nói:
"Tiểu hữu cuối cùng cũng tỉnh, nơi này gọi Chân Cảnh Tông, có lẽ ngươi cũng biết tình cảnh hiện tại của mình đi? người bị thiên ma phụ thể không thể sống."
Nguyên Thiên Y thận trọng gật đầu, hắn biết tình cảnh của bản thân rất nghiêm trọng, nhưng hiện tại hắn vẫn còn sống thì nói rõ được còn hy vọng.
Ngọc Cảnh Long cũng không lòng vòng mà đi thẳng vào điểm chính:
"Trước mắt ngươi có hai lựa chọn, một là c·hết, hai là dùng pháp ta truyền mà mài c·hết tâm ma, nhưng pháp Chân Cảnh Tông không truyền ra ngoài."
Nguyên Thiên Y gật đầu đồng ý, hắn biết mục đích đến của đối phương là muốn hắn gia nhập Chân Cảnh Tông, hắn cũng nhìn ra được thần thành rơi từ thiên ngoại là một hồi âm mưu, dùng để sàng lọc nhân tuyển để tuyển chọn đệ tự gia nhập tông môn, tuy biết bản thân vượt qua thử thách nhưng hắn không cam lòng, không cam lòng cái cách mà đối phương thực hiện.
Tuy vậy hắn vẫn tuyển chọn phương án thứ hai, nhờ Ngọc Cảnh Long chuyền pháp rồi mài c·hết tâm ma, vì hắn không còn lựa chọn nào khác, nếu hiện tại phản đối chờ hắn chỉ có c·ái c·hết.
Mặc dù đã che giấu rất xâu nhưng cũng bị Ngọc Cảnh Long n·hạy c·ảm phát giác được, hắn không muốn vạch trần suy nghĩ trong lòng thiếu niên trước mắt này nên chậm rãi nói:
"Ta truyền ngươi một pháp, pháp gọi Minh Nguyệt Trãm Thần, tuy chỉ là hạ quyển nhưng nghiêm túc nghiên cứu một chút có thể trèo chống ngươi tu luyện tới trúc cơ cảnh đỉnh phong."
Nguyên Thiên Y gật đầu đồng ý, hắn chỉ thấy Ngọc Cảnh Long ngón tay ngưng tụ pháp quyết, một vệt kim quang từ từ ngón tay bắn ra dung nhập vào trán của Nguyên Thiên Y, trong tâm hồ của hắn nhanh chóng có rất nhiều tinh tức xuất hiện, Minh Nguyệt Trảm Thần hạ quyển nhanh chóng hình thành, Nguyên Thiên Y sơ lược đọc qua nội dung trong đó cảm thấy không có vấn đề mới nếm thử tu luyện.
Hắn nhanh chóng rút lui nguyên thần khỏi tâm hồ, rồi nhìn về phía Ngọc Cảnh Long thản nhiên nói:
"Có thể giải phóng một chút linh lực cho ta được không, làm vậy nhanh chóng trị thương cũng như thuận tiện cho việc tu luyện."
Ngọc Cảnh Long gật đầu đồng ý, hắn lấy một miếng ngọc bội từ trong túi càn khôn ra rồi bấm niệm pháp quyết, sợi xích từ trên người của Nguyên Thiên Y nhanh chóng rớt xuống, Nguyên Thiên Y đứng dậy hoạt động một chút cơ thể rồi thử điều động linh lực, khi cảm thấy không có vấn đề gì thì thoả mảng gật đầu.
Còn việc đánh trả đối phương đễ chốn thoát hắn không có nghĩ tới, vì làm vậy hoàn toàn là tự chuốt lấy cực khổ, một kiếm ngang trời kia hắn vẫn còn khắc sâu trong đầu hắn.
Ngọc Cảnh Long không nói lời nào lặng lẽ ly khai, hắn đóng lại đại môn rồi suy tư về kế hoạch tiếp theo của tông môn, trên đường hắn đi từ trong những căn thạch thắt giam lấy từ nhân, không ít khuôn mặt thông qua cửa sổ quan sát lấy hắn, tất cả đều không nói một lời mà chỉ hoảng sợ nhìn đối phương rời đi, những người này lúc ở bên ngoài đều là tội ác trồng chất hạng người, nhưng không ai ngờ đến có ngày bọn hắn phải hoảng sợ nhìn lấy một người đi khuất tầm mắt bọn hắn.
Hắn thoải máy như vậy giao công pháp cho Nguyên Thiên Y mà không bắt đối phương lập lời thề, không phải là hắn sơ xót hay quên, mà hắn biết đối phương không còn sự lựa chọn, nếu tiếp tục chèn ép chắc chắn tên kia thà c·hết chứ không gia nhập tông môn, đó không phải viễn cảnh hắn mong muốn.
Mặt dù lần này phương thức tuyển chọn đệ tử rất tàn bạo, nhưng hắn vẫn muốn trong tông môn các đệ tử một lòng tu luyện mới là chính đồ, không phải một nơi mà tất cả đồng môn đều là thù địch của nhau.
Ngọc Cảnh Long về tới phòng của mình, hắn ngồi vào bàn làm việc, nơi đó có chồng chất công việc còn chờ hắn sử lý, không được bao lâu thì có người gỏ cửa, hắn phân ra một bộ phận thần thức để xem đối phương là ai, khi xác định là đệ tử của mình thì mới đáp lời:
"Vào Đi."
Đệ tử của hắn chậm rãi mở cửa đi vào, thiếu nữ được sưng là đại sư tỷ của Chân Cảnh Tông, cũng là đệ tử của Ngọc Cảnh Long, nàng tên gọi Lâm Thanh Tuyết có thể xem như là thiên tài thế hệ trẻ của Chân Cảnh Long cũng như Huyền Thai đại lục.
Nàng chậm rãi đi đến bên cạnh bàn của sư phụ dùng đạo môn chào, khi được Ngọc Cảnh Long khoát tay bảo dừng thì mới ngước đầu lên, nàng lấy một miếng ngọc giãn có ghi chép về Nguyên Thiên Y đễ trước mặt Ngọc Cảnh Long.
Khi thấy nét mặt khác thường của đệ tử mình, Ngọc Cảnh Long nhanh chóng bắt lấy miếng ngọc giản dùng thần thức tra xét một lúc sau hắn ngẩn đầu lên nhìn đệ tử mình nghi hoặc hỏi:
"Chỉ có như vậy?"
Lâm Thanh Tuyết thận trọng gật đầu hồi đáp:
"Bẩm sư phụ chỉ có như vậy."
Ngọc Cảnh Long dùng tay xoa nhẹ mi tâm, ngọc giản nội dung rất giản lược, chỉ ghi chép lần đầu tiên đối phương xuất hiện là thần thành mà thôi, cũng là nơi đối phương b·ị b·ắt, ngoài ra không còn tin tức nào khác.
Hắn cảm thấy cần phải điều tra thêm về đối phương nên mới bảo đệ tử mình về nghĩ ngơi, còn bản thân thì đi tìm sư bá tính một quẻ, dù sao từ trước đến nay bói toán không phải sở trường của hắn.
Hắn đi đến đại điện của tông môn cho tổ sư thấp một nén nhan rồi đi tìm sư bá để xin đối phương tính một quẻ.
Đại môn chậm rãi mở ra một lão nhân tiên phong đạo cốt tay cầm phất trần dùng tay vuốt râu nhìn về phía Ngọc Cảnh Long, rồi đưa ra một tờ giấy bảo:
"Ngươi cứ bảo đệ tử của mình đi đến địa điểm này, nơi đó có chút manh mới của đối phương."
Ngọc Cảnh Long thận trọng gật đầu, hắn dùng hai tay tiếp nhận mảnh giấy mà sư bá đưa, rồi cẩn thận thu giử đợi lát nữa đưa cho đệ tử đi tìm hiểu tinh tức, còn việc sư bá vì sao biết hắn tới định hỏi cái gì thì hắn không cần biết rồi, dù sao đáp án đã có.
Lão nhân kia dùng bàn tay vuốt lấy tròm râu bạc của mình trêu ghẹo nói:
"Ngươi đứa trẻ này không cần nghiêm túc như vậy, cứ tưởng tượng ta là một lão nhân bình thường, thoải mái nói truyện đi."
Ngọc Cảnh Long thận trọng gật đầu, đồng ý đối phương nhưng lời nói và hành động vẫn không thay đổi, nhanh chóng rời đi, lão nhân cảm thấy không thú vị thì vơ phất trần mà trở về động phủ của mình.