0
Chương 54
Một nhóm thiếu nữ đang hớt hãi giữa đám phế tích, như đang tìm kiếm lấy thứ gì đó, một thiếu nữ đứng hình nơi đó thật lâu không nói nên lời, nàng đang cố gắng hồi ức lại những kỹ niệm khi bé, cũng như hình ảnh thôn làng khi xưa của mình.
Nàng đã cố gắng rất nhiều lần để cho bản thân tĩnh táo lại, nhưng nàng vẫn không thể chấp nhận được tình cảnh trước mắt này, nhà cửa đổ nát ruộng đồng hoang tàn, những con thuyền đậu cập mé sông nay đã không còn, nhà cửa bị t·hiêu r·ụi hầu như hoàn toàn.
Ban đầu nàng cứ nghĩ đây là do sơn tặc gây ra, nhưng khi cùng các sư tỷ cố gắng tìm kiếm vết tích thì biết được không phải do bọn chúng, sơn tặc gây ra thì ít nhiều cũng có vết tích để lại, ví dụ như sát c·hết chẳng hạn, nhưng tại đây lại không thấy một bóng người, chỉ có phế tích đổ nát.
Nàng mảnh liệt quay đầu về một hướng, đó là hướng của miếu hà bá người được cha nàng vớt lên từng ở nơi đó, dù rất không muốn tinh nhưng mỗi thứ đều nói với nàng rằng hắn chính là người làm, thiếu nữ như đưa ra quyết định trọng đại, nàng cắn chặc lấy khoé môi rồi bước chân đi về miếu hà bá.
Một sư tỷ của nàng thấy sư muội của mình có hành động khác thường, thì bỏ ra công việc trong tay mà chạy theo sư muội hớt hải hỏi:
"Sư muội có phát hiện gì sau?"
Chu Thiến Nguyệt thận trọng gật đầu, thấy sư muội xác định thì các sư tỷ đứng gần đó đều bỏ hết công việc trong tay mà đi theo sư muội của mình, các nàng chứng kiến một toà miếu hoang, rất lâu không có người ở nhưng vẫn gọn gàng ngăn nắp.
Mọi người ngạc nhiên đánh giá xung quanh, nơi đây lý ra không có gì lạ thường, một toà miếu hoang mà thôi cách xa thôn như vậy không bị đốt cháy cũng rất bình thường.
Thấy các sư tỷ của mình vẫn còn không hiểu thì Chu Thiến Nguyệt thản nhiên nói:
"Toà miếu này trước đây có người ở, nếu muội đoán không lầm kẻ đó là một luyện khí sĩ."
Tứ sư tỷ kinh ngạc hỏi:
"Cảnh giới cao không?"
Chu Thiến Nguyệt cau chặc lông mày, trán hơi nhíu lạy gian nan lắc đầu:
"Muội cũng không biết, chưa thấy tên đó sử dụng bất kỳ thuật pháp nào, điều muội biết chỉ có là hắn ngâm mình dưới nước rất nhiều ngày nhưng không c·hết."
Chu Thiến Nguyệt rất mau đêm sự tình của Nguyên Thiên Y kể cho các sư tỷ của nàng, khi nghe xong thì tất cả lâm vào trầm mặc.
Đại sư tỷ cao chặc khoé mi nhìn về phía Chu Thiến Nguyệt nghi hoặc hỏi:
"Có bao nhiêu thành nắm chắc tên đó là h·ung t·hủ."
Chu Thiến Nguyệt lắc đầu không cho ra đáp án, nàng chỉ gập tên đó có mấy lần, cùng lắm tính là sơ giao không quen biết quá nhiều, nếu chỉ nhìn tính cách tên đó biểu hiện ra ngoài có lẽ không phải, nhưng nàng luôn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
Tứ sư tỷ lục lọi một hồi thì tìm thấy mảnh giấy đễ lại, nàng nhanh chóng kêu gọi mọi người xúm lại xem xét tờ giấy, bên trên chỉ có năm chử" tốt nhất đừng trở về" cả đám lâm vào trầm mặt, nội dung quá ít không đủ để xác định điều gì, đại sư tỷ mau chóng ra lệnh:
"Tiếp tục tìm."
Mọi người đều mau chóng tản ra rất nhanh thì lại tìm thêm được một mảnh giấy nữa nhưng mặt chử này khác với tờ giấy trước, nội dung càng kỳ quái làm cho cả đám lọt vào mây mù, điều bọn hắn có thể xác định là kẻ ở đây khi trước vẫn còn sống, nhưng sau khi hắn đi thì lại có một người khác đến để lại một mảnh giấy nữa.
Đại sư tỷ nhìn về Chu Thiến Nguyệt hỏi:
"Có thể xác định đâu là chử viết của người mà muội quen sao?"
Chu Thiến Nguyệt thì lại lắc đầu, ký ức của nàng về người đó khá mơ hồ, điều mà khiến nàng nhớ về hắn xâu đậm nhất là hình ảnh thiếu niên dưới ánh đèn chậm gãi gọt kiếm gổ, chử viết của hắn nàng chưa từng thấy qua.
Đại sư tỷ thở dài một hơi, giờ phút này nàng không biết nói gì cho phải, sư muội rời đi chưa được bao lâu, nhưng lúc về nhà thì lại không có một bóng người, hầu như cả thôn đều bồi táng.
Chu Thiến Nguyệt không muốn mọi truyện chấm dứt như vậy nên nhanh chóng đi xung quanh thôn tìm kiếm đầu mối, khi nàng đi đến một bải đất chống thì đứng người tại chổ, một dãy mồ mã được sắp xếp ngay ngắn trước mặt nàng, nhìn cách làm có lẽ là do một người làm, các sư tỷ hớt hải chạy theo Chu Thiến Nguyệt khi thấy nàng thất thần nơi đó chỉ có thể đứng từ phía xa không dám lại gần.
Tứ sư tỷ định đi lên phía trước an ủi một chút tiểu sư muội thì bị đại sư tỷ dùng tay nắm lấy, tứ sư tỷ ngơ ngác nhìn về phía sư tỷ mình, chỉ thấy đối phương khe khẻ lắc đầu thì đành thôi không giám đi về phái trước.
Chu Thiến Nguyệt đi đến từng toà mồ một nhìn lấy những cái tên được khắc ghi, nhưng phần lớn ngôi mồ nơi đây không có tên, có lẽ lúc lập mộ người đó không biết tên nên đành để chống.
Nàng đi đến trước phần mộ của cha mình hai mắt rưng rưng, nhưng cố gắng kiềm chế bản thân không cho mình rơi nước mắt, trong làng chỉ có mình gia đình của nàng là họ Chu nên rất dễ nhận biết.
Dù đã rất muốn khống chế bản thân nhưng nàng lại không tự chủ được mà yên lặng thút thích, nàng theo sư phụ vào núi cầu tiên với hi vọng khi mình thành tiên sau này quay về phụng dưỡng cha, nhưng nàng mới đi không được bao lâu thì cha đã không còn vậy nàng cố gắng tu hành thì có nghĩa lý gì, nàng rất muốn tìm cho ra lẽ không muốn việc cha mình c·hết thế nào nàng cũng không biết, đáp án thì người lập mộ phần này biết rất gõ,nên nàng phải đi tìm hắn.
Chu Thiến Nguyệt dùng tay gạt đi nước mắt, rồi đi về hướng sư tỷ đang đứng, nàng khuôn mặt nghiêm túc nhìn về phía các sư tỷ:
"Mong các sư tỷ trở về tông môn báo với sư phụ, muội còn một số việc chưa giải quyết xong, khi nào êm xui hết thảy thì muội về."
Đại sư tỷ nơi nào không nhìn ra sư muội của mình hiện tại tinh thần rất không ổn định nên đứng ra nói:
"Tỷ đi với muội, những người khác có thể về trước bẩm báo sư phụ, truyện này ta hoàn toàn chịu trách nhiệm."
Những người khác thì nhau nhau lắc đầu, bọn họ không muốn hiện tại trở về sư môn mọi chuyện ở đây để đại sư tỷ và tiểu sư muội gánh vác, bọn hắn ít nhiều cũng muốn giúp một chút sức lực.
Đại sư tỷ thấy các sư muội của mình đều không chịu về muốn giúp một tay thì không làm nhiều khuyên nhủ, nàng quay sang tiểu sư muội ôn nhu hỏi:
"Muội tiếp theo định thế nào?"
Chu Thiến Nguyệt nhìn về phía các sư tỷ của mình, trong lòng dân lên một dòng nước ấm, nàng không biết phải dùng phương pháp nào để bài tỏ lòng biết ơn này, nên nàng bình thản nói:
"Trong hai năm nếu muội không tìm được tên kia thì cùng các sư tỷ phản hồi sư môn."
Đại sư tỷ ôn nhu gật đầu không nói gì thêm, nàng tôn trọng quyết định của sư muội mình.
Tứ sư tỷ cảm thấy thiếu thiếu gì đó nên nhìn về phía tiểu sư muội cười hỏi:
"Muội biết hắn hiện tại ở đâu sau, cứ vô định hướng mà tìm một người là rất khó khăn."
Chu Thiến Nguyệt suy nghĩ một chút rồi cho ra đáp án:
"Những gì muội biết thì hắn là một người không thích nơi náo nhiệt, tính cách có vẽ thích thanh tu nên khả năng cao hắn không ở các thành lớn mà là các thôn sớm nhỏ, cũng có khả năng hắn sống cô lập một mình ở rừng xâu."
Tứ sư tỷ giật giật khoé miệng, tìm một người như vậy rất khó, nhưng thôi bồi theo sư muội tìm vậy.
Đại sư tỷ nhanh chóng lấy ra bản đồ rồi khoanh vùng các làng xóm xung quanh rồi nhanh chóng chỉ ra thôn gần nhất:
"Nếu đi một đám như vậy thì tìm kiếm tung tích của người đó rất khó khăn, chi bằng chia ra đi, ta cùng tiểu sư muội, nhị và tam, tứ và ngũ như thế nào."
"Tốt."
Đại sư tỷ nhìn về phía tiểu sư muội cười dịu dàng nói:
"Muội lấy giấy phát hoạ hình ảnh của người đó ra đi, kèm theo tên nữa để các sư tỷ chia nhau ra tìm."
Chu Thiến Nguyệt gật đầu đồng ý, rồi lấy giấy bút ra bắt đầu vẽ rất nhanh sáu phần vẽ được hoàn thành.