Bất quá lần này thu hoạch cũng rất khả quan. Tỉ lệ luyện đan của Tạo Hóa Lô cũng rất tốt.
Dương Hàn sớm biết rõ, mười bộ tài liệu do Thông Thiên Trai cung cấp đều là hàng kém chất lượng.
Đồ khuyến mãi kèm theo, cũng không ai ngu dại gì đem hàng cao cấp đưa vào.
Thế nhưng dựa vào chút ít tài liệu hàng dạt này mà Tạo Hóa Lô đã luyện ra một nhóm đan dược cao cấp, khiến cho Dương Hàn cười đến không ngậm miệng lại được.
Nhất là lô đan dược cuối cùng vậy mà lại nổ hũ rơi ra một viên Cực phẩm Uẩn Khí Đan, làm cho Dương Hàn vui thích vô cùng.
「 Đing! Phát hiện một Cực phẩm Uẩn Khí Đan. Dung luyện nhận được 1.000 điểm kinh nghiệm. Cực phẩm đan dược thuộc tính ẩn: Tăng thêm một thành đột phá cảnh giới Khai Linh Cảnh. 」
Đem cực phẩm Uẩn Khí Đan nhẹ nhàng lấy ra, trong đầu liền truyền đến nhắc nhở.
Cực phẩm Uẩn Khí Đan chỉ bằng hạt đậu, toàn thân trong suốt, bên trong có một luồng khí như có sinh mệnh lưu động xoay tròn như có linh tính, cầm vào liền có cảm giác mát mẻ dễ chịu.
Hàng cao cấp cực phẩm dĩ nhiên khác xa với Hạ phẩm Uẩn Khí Đan.
Yêu thích không rời tay.
Dương Hàn vốn muốn đem nó nuốt lấy điểm kinh nghiệm, nhưng suy nghĩ một lát, cân nhắc đến thuộc tính ẩn kia, làm cho hắn nảy sinh ý tưởng khác. Tạm thời đem nó cất đi.
Lúc này, Dương Hàn kiểm tra lại lần này thu hoạch đan dược dung luyện được.
Cực phẩm Uẩn Khí Đan x1
Thượng phẩm Uẩn Khí Đan x21
Trung phẩm Uẩn Khí Đan x32 1600
Hạ phẩm Uẩn Khí Đan x17 170
Mỗi viên Uẩn Khí Đan hạ phẩm nhận được mười điểm kinh nghiệm, trung phẩm được năm mươi điểm, thượng phẩm hai trăm điểm.
Đem tất cả Uẩn Khí Đan từ thượng phẩm trở xuống toàn bộ dung luyện trực tiếp chuyển hóa thành điểm kinh nghiệm.
「 Chúc mừng dung luyện Thượng phẩm Uẩn Khí Đan x21 thành công, nhận được 4.200 điểm kinh nghiệm !」
「 Chúc mừng dung luyện Trung phẩm Uẩn Khí Đan x32 thành công, nhận được 1.600 điểm kinh nghiệm !」
「 Chúc mừng dung luyện Hạ phẩm Uẩn Khí Đan x17 thành công, nhận được 170 điểm kinh nghiệm !」
Xem xét bảng thuộc tính, điểm kinh nghiệm lúc này đã lên đến 7.052 điểm.
Dương Hàn lúc này lộ ra một cỗ do dự.
Đem tu vi hay là công pháp Sát Cẩu Vô Hối tăng lên?
Trước mắt Sát Cẩu Vô Hối đã đạt đến tiểu thành. Dương Hàn tạm thời cảm thấy tố chất thân thể chưa theo kịp, nếu là đem nó tăng lên, sợ rằng thân thể không đáp ứng được, điểm số này thuần túy chưa phát huy hết tác dụng.
Chi bằng đem tu vi trước tăng lên, dù là khi đối địch hay là làm việc khác đều sẽ có nắm chắc hơn.
Nghĩ đến đây, Dương Hàn tâm niệm hơi động, đem điểm kinh nghiệm tăng lên Tu vi.
「 Đing! Chúc mừng tiến giai Cảm Khí Cảnh Hậu Kỳ thành công. 」
「 Tính danh: Dương Hàn 」
「 Tu vi: Cảm Khí Cảnh Hậu kỳ 0/20.000 」
「 Công pháp: Cảm Khí Quyết, Sát Cẩu Vô Hối Tiểu thành (0/5.000) 」
「 Hành trang: Cực phẩm Uẩn Khí Đan, Hạ phẩm Nhân Ngẫu, Lệnh bài thân phận, … {Ấn để xem toàn bộ} 」
「 Điểm kinh nghiệm: 2.075 điểm 」
Nhìn lại điểm kinh nghiệm lúc này còn lại 2.075 điểm, tạm thời cũng không tăng lên được chút gì, Dương Hàn liền dứt khoát đem nó tạm thời tồn trữ.
Tu vi tăng lên, Dương Hàn liền cảm giác cả người tràn trề một cỗ sức lực.
Tĩnh tâm quan sát, liền cảm giác trong kinh mạch dường như càng thêm cứng cáp lớn mạnh, linh lực thoáng cái tăng lên mấy lần lúc trước.
Hiện tại nếu như gặp lại Hắc Thủy Xà, Dương Hàn cũng không cần phải dựa vào chân tay vận động nhiều, Hỏa Cầu Thuật bao nó ăn no.
Mà lại, Dương Hàn đối với linh khí bên ngoài càng thêm có độ mẫn cảm, các loại cảm giác cũng có chỗ tăng lên.
Khoảng cách Dương Hàn quan sát được tin tức người khác cũng có diện rộng thay đổi.
Việc này làm cho Dương Hàn cảm thấy vui vẻ.
Duy nhất tiếc nuối chính là ra vào Phường thị kia vậy mà cũng không phải là tùy tiện ra vào mà là mỗi lần ra vào đều tốn phí.
Một viên ngọc bội tín vật thông hành đáng giá một trăm điểm cống hiến, tương đương một trăm viên Hạ phẩm linh thạch. Mà lại chỉ có thể ra vào đúng một trăm lần.
Nói như vậy, mỗi lần đi vào rồi đi ra, dù chỉ là vào trong đánh rắm một cái, cũng mất liền một viên Hạ phẩm linh thạch.
Vé vào cửa này không thể nói không cao.
Dương Hàn còn nhớ rất rõ ràng, tình cảnh bên trong Phường thị, người ra người vào như trẩy hội, hiển nhiên chỉ riêng tính tiền vào cổng thì mỗi ngày phường thị này đã húp một con số khổng lồ linh thạch.
Nghĩ lại cũng phải, phường thị có trận pháp bảo vệ che chắn, lại thêm có tu sĩ đại năng trông coi bảo đảm an toàn cho mọi người. Việc thu vé vào cổng cũng là chuyện bình thường.
Chỉ có điều vì thu vé mà cổng mà hiện tại mỗi lần muốn đi vào đi ra phường thị, Dương Hàn đều cần cân nhắc trước.
Lấy tình huống trước mắt, Dương Hàn trước tiên cần đem viên Cực phẩm Uẩn Khí Đan này thăm dò thị trường một hồi, xem thị trường như thế nào, sau đó tiếp tục làm một hồi công tác, luân chuyển trong tay đồng vốn, đem mua sắm một số dược tài đầy đủ hắn luyện chế thêm mấy lò Uẩn Khí Đan.
Trong mấy ngày này, Dương Hàn cũng muốn đem nhiệm vụ môn phái cho hoàn thành.
Dù nhiệm vụ này trước đó chỉ là cái cớ để hắn đến Phàn Viêm Thành, nhưng dù sao cũng phải đem nó cho hoàn thành mới được.
Tính toán thời gian, trong vòng mấy ngày tới hẳn là Dương Hàn sẽ phải bận rộn chạy tới chạy lui một hồi.
Sáng hôm sau, tiểu nhị một mặt hồ hởi đem Dương Hàn tiễn đưa.
Nhìn sắc mặt đại nhân hồng hào, hẳn là trứng gà ta phát huy tác dụng.
Tiểu nhị cầm trong tay hai lượng bạc Dương Hàn thưởng riêng, cảm giác trong lòng vui thích.
Dương Hàn rời khỏi khách sạn, liền ra khỏi thành hướng về phía đông mà đi.
Nguyên bản hắn định bụng quay trở lại phường thị, đem Cực phẩm Uẩn khí đan sang tay.
Thế nhưng suy đi nghĩ lại.
Mình hôm trước vừa đem đan phương thu vào. Hôm sau lại đem Cực phẩm đan dược đến giao dịch.
Cái này nếu không bị phát hiện thì không sao, nhưng nếu để cho một chút người có tâm nhìn thấy, Dương Hàn còn không b·ị b·ắt lấy mổ xẻ nghiên cứu sao?
Cuối cùng, lấy an toàn làm chủ, Dương Hàn quyết định trước tiên âm thầm rời khỏi nơi này, đem nhiệm vụ môn phái bên kia hoàn thành, sau đó mới trở về Phường thị tìm cách đem Cực phẩm Uẩn Khí Đan rời tay đi.
Dạng này đi tới đi lui, cũng sẽ tránh được sự chú ý của kẻ khác.
Dương Hàn vừa rời khỏi thành, liền hướng về phía tây đi tới.
Trên đường đi, trên nét mặt Dương Hàn cũng dần dần có cảm giác nặng nề.
Bởi vì trên đường, hắn nhìn thấy rất nhiều nạn dân đang dìu dắt nhau chạy nạn.
Nhìn phương hướng, là tiến về Phàn Viêm Thành.
Hiện tại thời thế hỗn loạn, một ít thôn làng b·ị c·ướp bóc hoặc là bị yêu vật t·ấn c·ông cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.
Thế nhưng nhìn đoàn người rách dưới chạy nạn kéo dài như thế này, Dương Hàn trong lòng đối với nhiệm vụ trước đó mình đã nhận lấy còn cảm thấy dễ dàng, hiện tại liền mơ hồ cảm giác được không ổn.
Nhưng đây cũng chỉ là mơ hồ cảm giác.
Nhiệm vụ của hắn chỉ là đến một vùng núi đặc biệt, tìm kiếm và thu thập một chút hạt giống của một loại nấm, bình thường được người dân dùng làm thức ăn.
Nhưng bên cạnh làm thức ăn, thứ này cũng là một loại dược tài. Cũng không phải cái gì quá quý hiếm, thế nhưng địa điểm cùng thời gian sinh trưởng lại có chút yêu cầu đặc biệt.
Nghe nói ở cạnh địa phương kia có một cái thôn xóm, mấy đời thôn dân đều chuyên thu hái loại nấm này. Cũng chỉ có họ mới biết rõ địa điểm thu hái tốt nhất.
Đa số sư huynh đệ trong tông khi làm nhiệm vụ này, đều sẽ tìm đến thôn xóm kia bỏ ra chút ngân lượng mua một ít là nhẹ nhõm hoàn thành nhiệm vụ.
Cũng vì lý do này mà Dương Hàn đối với nhiệm vụ này trong lòng sinh ra chút chủ quan.
Giờ phút này nhìn tình huống trước mắt, hắn lại ẩn ẩn cảm thấy lo lắng, liền dưới chân phát lực, đi đường càng thêm nhanh chóng.