Ba ngày sau.
Dương Hàn ánh mắt hơi đăm chiêu, nhất thời hiện lên do dự.
Trước mắt là một ngã ba đường.
Trong bản đồ nhiệm vụ rõ ràng tiêu ký nơi này chỉ có một con đường đi đến Cổ Sơn Thôn. Làm sao hiện tại liền nhiều ra thêm một con đường.
Nhìn qua, này ngã ba đường dấu vết tàn phá, cũng không phải bị người mới tạo ra.
Dương Hàn đem bản đồ cất đi, dựa theo phương vị đại khái trong bản đồ, con đường bên trái hẳn là dẫn đến Cổ Sơn Thôn.
Cứ thế mà đi.
Đi được không bao lâu, Dương Hàn ngẩng đầu nhìn chung quanh.
Vừa rồi hắn cảm giác được nhiệt độ chung quanh có vẻ như lạnh hơn rất nhiều.
Làm tu sĩ, Dương Hàn đối với các loại cảm giác có độ n·hạy c·ảm vượt xa người thường, nhiệt độ cùng bầu không khí chuyển sang âm u lạnh lẽo, làm sao tránh thoát được cảm giác của hắn.
Thế nhưng dù có vấn đề, hôm nay cũng nhất quyết không thể lùi. Dù sao kỳ hạn thời gian nhiệm vụ hiện tại cũng không còn nhiều.
Đi đến nơi khám phá chẳng phải là sẽ biết. Làm người tu hành, suốt ngày sợ sệt lo nghĩ cũng không phải là loại hành động tốt.
Tiếp tục đi tới.
Mây đen trên đầu vần vũ, sương mù cũng chậm rãi dâng lên, đem con đường phía trước bao phủ trong mờ mờ ảo ảo.
Hiện tại mới khoảng ba giờ chiều, làm sao nơi này nhìn tới càng giống như chuẩn bị ban đêm đây.
Mà lại, chung quanh ngoài tiếng gió ra cũng không còn bất cứ âm thanh nào khác.
Phải biết, nơi này là hoang sơn dã lĩnh, các loại côn trùng chim chóc cùng động vật nhỏ là tùy thời có thể thấy.
Một ít tiếng động vật là bình thường lúc nào cũng có thể nghe thấy. Thế nhưng nơi này lại khắp nơi yên tĩnh đến quỷ dị.
Không nghĩ nhiều, cất bước đi tiếp.
Men theo đường mòn, không bao lâu, Dương Hàn liền nhìn thấy thấp thoáng một tiểu thôn nằm yên tĩnh phía sau một gốc cổ thụ.
Toàn bộ thôn trang lúc này chìm trong sương khói, khắp nơi không một bóng người.
Đi tiếp đến cửa thôn, liền thấy một tấm bảng gỗ xiêu vẹo đung đưa chuẩn bị rớt xuống đất, bên trên ghi mấy chữ “Cổ Sơn Thôn”.
Dương Hàn nhìn nhìn, nhấc chân đi vào trong thôn.
Dưới ánh mắt của hắn, nơi này nhà cửa cũng không phải không có người, mà là yên tĩnh nấp ở bên trong, yên lặng thông qua từng khe cửa hẹp nhìn ra.
“Gâu…gâu…”
Đột nhiên vang lên tiếng chó sủa, một con chó lông trắng không biết từ nơi nào chạy ra, hướng về phía Dương Hàn mà sủa lên liên hồi.
“Tiểu Bạch, mau vào trong.”
Một thiếu niên chừng mười tuổi thân hình gầy yếu, áo quần tả tơi chạy ra, ôm lây con chó tiểu Bạch, cảnh giác cùng sợ hãi nhìn về phía Dương Hàn.
Thiếu niên đưa mắt e ngại nhìn tới.
Dương Hàn ăn mặc thanh y, bộ dạng bình phàm, gương mặt ngũ quan đoan chính, trong mắt thiếu niên liền nhiều hơn chút thần thái, nhưng như cũ e ngại không giảm, vội nói:
“Đại nhân, tiểu Bạch không hiểu chuyện…xin…ngài bỏ qua…”
Thấy dáng vẻ thiếu niên hết sức gầy yếu, trong mắt Dương Hàn lóe lên một tia đau lòng, hỏi:
“Ngươi trong nhà phụ mẫu ở đâu?”
“C·hết rồi, đều đ·ã c·hết.” Thiếu niên do dự một chút, đáp.
Dương Hàn nhấc chân đi tới, muốn đem thiếu niên sờ sờ, an ủi một chút.
Nhưng cử chỉ này lại làm cho thiếu niên cảm thấy sợ hãi, rụt lại đầu, lui về sau mấy bước. Mà Tiểu Bạch thì cảm giác được thiếu niên sợ hãi, ngăn ở trước mặt, nhe răng gầm gừ.
Dương Hàn nhìn Tiểu Bạch, đột nhiên nở nụ cười, ngón tay cong lại, khẽ búng một cái.
Một tia linh lực từ trong ngón tay bay ra, lao thẳng về phía lục lạc nhỏ đeo trên cổ Tiểu Bạch.
Leng keng~~~
Lục lạc kêu lên ba tiếng.
Thiếu niên đột nhiên ánh mắt trừng to, không dám tin kêu lên.
“Tiên…tiên trưởng…ngài…thật sự xuất hiện..”
Lục lạc là từ cổ lão gia truyền bảo vật của nhà hắn, đời này q·ua đ·ời khác giữ gìn.
Lục lạc kêu một tiếng là tà ma, hai tiếng là yêu thú, ba tiếng là tiên nhân xuất hiện.
Đây là tổ tiên dặn dò.
“Tiên trưởng đại ca, xin ngài cứu lấy tiểu muội ta…” Thiếu niên ánh mắt bùng lên hi vọng, vội vàng chạy tới, van xin.
“Tiểu Ngưu, nói bậy bạ gì đó. Ngươi tiểu muội là được thần linh ban phước, mau trở về.” Một tiếng quát từ trong căn nhà gần đó vang lên.
“Thôn trưởng….ta…ta…” tiểu Ngưu nghe tiếng quát này, co lại cái cổ, vô cùng sợ hãi.
Một lão nhân râu tóc bạc phơ, hình thể mập mạp từ trong nhà bước ra, ánh mắt hung tợn liếc xéo tiểu Ngưu, sau đó hướng về Dương Hàn nói:
“Đạo hữu, ngươi đến đây làm gì?”
Dương Hàn liếc nhìn đỉnh đầu người này.
「 Phùng Tích Phạm 」
Tu sĩ ẩn cư làm thôn trưởng? Đây là tình huống gì?
“Ngươi là nơi này thôn trưởng?”
Phùng Tích Phạm nhíu mài, trong mắt có lửa giận. Nếu không phải nhìn không thấu người trước mắt, y cũng không muốn dông dài.
“Đúng vậy. Đạo hữu từ phương xa tới, nơi này không tiện nói chuyện, chi bằng đạo hữu đến nhà ta bên trong ngồi một chút.” Thôn trưởng nghĩ nghĩ, cười bồi nói.
Thái độ hơi hơi nhiệt tình.
Dương Hàn liếc nhìn tiểu Ngưu, sau đó gật đầu, đi vào trong nhà thôn trưởng.
Không nhìn ra, thôn trưởng nhà vậy mà bên trong thoáng mát rộng rãi như vậy. Lại còn có bếp lò sưởi ấm, đơn giản quá biết hưởng thụ.
Dương Hàn cầm lấy ly trà thơm trước mặt, ngửi ngửi, đưa vào miệng hớp một hớp.
「 Đing! Phát hiện một ngụm trà mang theo công hiệu tan rã Linh lực dược tính. 」
「 Dung luyện thất bại, nguyên liệu biến mất. 」
Tổng thể tới nói, chất lượng nước trà vẫn tính là ngon, vị thơm vừa miệng. Đáng tiếc bên trong có độc, không thể không đem nó cho Tạo Hóa Lô hưởng dụng.
Dương Hàn cười nhạt, đem chén trà đặt xuống.
Thôn trưởng nhìn thấy Dương Hàn một hơi đem chén trà uống hết, ánh mắt mang theo ẩn giấu đắc ý.
Tiểu tử, ngươi vẫn là quá non.
Quản ngươi che che lấp lấp tu vi gì, lát nữa đều là ta.
“Tại hạ Trương Tam. Đi ngang qua nơi này chợt nhớ có chút đặc sản, muốn ghé qua hỏi mua một ít. Nếu có quấy rầy, còn xin thôn trưởng bỏ qua cho.” Dương Hàn nhẹ nhàng nói.
“Thì ra là Trương tiểu hữu, hạnh ngộ hạnh ngộ. Nơi này sơn dã hoang thôn, không biết có đặc sản gì làm Trương tiểu hữu nhớ mãi không quên như vậy?” Phùng Tích Phạm vuốt chòm râu bạc, mỉm cười hỏi.
Bất động thanh sắc đem ‘Đạo hữu’ biến thành ‘tiểu hữu’ địa vị nghiêm trọng thụt lùi.
Nếu là đợi lát nữa thuốc ngấm, hai chữ ‘tiểu hữu’ này chưa chắc còn giữ được.
Hặc hặc…
“Vật kia mọc ở trong núi gần nơi này, trưởng thành cao chừng nửa gang tay, hình dạng giống như một cái bàn chân gà.”
“Trương tiểu hữu, ngươi nói ngươi muốn tìm Kê Trảo Nấm?”
“Đúng vậy, không biết thôn trưởng nơi này có chăng? Tại hạ nguyện ý thu mua hoặc dùng vật trao đổi.” Dương Hàn mỉm cười.
“Ài, thật đáng tiếc. Loại này nấm mấy năm về trước có là có, nhưng vài năm gần đây thời tiết quái dị, chúng ta nơi này cũng không có thu hoạch được. Trương tiểu hữu có thể đi đến Hạnh Hoa Trấn bên kia sườn núi, nói không chừng có thu hoạch.”
“Thôn trưởng, ta ngả bài. Tại hạ đối với phong thủy có chút tâm đắc. Bản thôn sương mù bao phủ, chướng khí mù mịt, e rằng có chuyện chẳng lành. Chi bằng thôn trưởng trợ giúp ta tìm Kê Trảo Nấm, ta giúp ngươi dọn sạch đám này chướng khí, thế nào?”
Nghe Dương Hàn nói, Phùng thôn trưởng nụ cười dần thu liễm. Chút khách khí ban đầu cũng dần dần tan biến.
Cổ tay khẽ đảo, trên bàn nhiều hơn một cái hộp.
Làm ra loại thủ đoạn này, hiển nhiên cũng muốn cho cái này họ Trương biết lão cũng là tu sĩ.
Hộp gỗ phủ vải đỏ, bên trên có mười cái Kim Nguyên Bảo xinh đẹp động lòng.
“Trương tiểu hữu, sự tình của thôn chúng ta cũng không cần ngươi nhọc lòng quan tâm. Đây là chút lộ phí, tiểu hữu có thể đi sang bên cạnh thôn trấn hỏi thăm một chút, biết đâu có thu hoạch.”
Phùng Tích Phạm ý tứ rõ ràng rành mạch, cầm lên tiền vàng rồi cút đi.
Nếu không phải không nhìn ra sâu cạn của ngươi, ở đâu ra nói nhảm nhiều như vậy.
Bất quá Phế Linh Tán này làm sao còn chưa phát tác, mẹ nó, chẳng lẽ phía trên đưa xuống là hàng giả?
Hố cha đi.