Phường thị quả nhiên là nơi chốn dành riêng cho tu sĩ lui tới.
Thức ăn cùng rượu đều cao cấp hơn hẳn, ăn xong còn mơ hồ có một tia linh lực tăng trưởng, khiến cho Dương Hàn cảm thấy hài lòng.
Bất quá một bữa ăn liền tốn năm viên Hạ phẩm linh thạch, cũng làm cho hắn có chút ngạc nhiên.
Phải biết một vị tạp dịch đệ tử của Huyền Đạo Tông mỗi tháng chỉ được nhận một viên Hạ phẩm linh thạch là chu cấp.
Một bữa ăn liền đem gần nửa năm lương bổng quăng qua cửa sổ, cảm giác này…
Phê!
Ăn uống no nê xong đâu đó, Dương Hàn ợ một tiếng, khẽ vui thích đi về phía trung tâm phường thị.
Tùy tiện bên đường dùng mười viên Hạ phẩm linh thạch mua một đống hộp ngọc cùng bình ngọc trống rỗng dự phòng cất vào hành trang, thuận tiện đem Uẩn Khí Đan cho vào mấy cái bình, Dương Hàn liền hướng một cửa hàng có vẻ đồ sộ kiến trúc đi vào.
Ước chừng nửa giờ sau, một tiểu thư ăn vận hoa lệ, cười cười nói nói đưa tiễn Dương Hàn đi ra.
Trước khi Dương Hàn rời đi, nàng này còn nháy nháy mắt mấy cái, khiến cho Dương Hàn thầm hô một tiếng ‘yêu nữ’.
Một lần sang tay liền đem tất cả Uẩn Khí Đan vừa luyện được xuất ra ngoài.
Không phải Dương Hàn không muốn nuốt, mà là trước mắt hắn cần gom một lượng linh thạch để tiến hành mua sắm tài liệu. Vì vậy mà đành phải nhịn thèm đem nhóm đan dược này bán ra ngoài.
Trong túi còn tài liệu luyện đan, khi trở về môn phái sẽ chậm rãi nuốt, không cần quá nóng vội.
Dưới sự kiến nghị của vị yêu nữ vừa rồi, Dương Hàn đi loanh quanh qua mấy con hẻm, liền nhìn thấy một gian hàng có chút cổ lão.
Ngay cả bảng hiệu cũng không có, chỉ là bên trên chính giữa tùy ý vẽ một đồ hình quyển sách.
Dương Hàn nhìn thấy cửa mở, liền đi vào bên trong.
Vừa bước vào bên trong, liền nhìn thấy một lão đầu nằm trên ghế trúc, đeo kính phơi nắng, trong tay cầm một quyển sách ố vàng nhìn không ra chất liệu gì.
Lão đầu liếc sơ qua Dương Hàn, ánh mắt đột nhiên lóe lên một tia tinh quang.
Người để lão không nhìn thấu tu vi thật sự không nhiều.
Thế nhưng việc này cũng không gây nên nhiều sự hứng thú của lão, trong khoảnh khắc sự chú ý của lão lại dồn về phía quyển sách cũ kia.
Dường như trong sách kia có cái gì sự tình để lão hứng thú thật sâu, không thể nào dời mắt.
Dương Hàn liếc qua bìa sách, mơ hồ thấy có hình vẽ hai cơ thể người quan quấn lấy nhau, làm ra một loại tư thế khá cay con mắt, thế là không còn nhìn nhiều.
Lão đầu này, người già mà tâm không già, vẫn còn hừng hực hừng hực!
Đáng khâm phục!
Lúc này Dương Hàn mới chú ý tới nơi này, ngoài hai tủ gỗ đặt mấy cái ngọc giản thì cũng không còn vật gì khác.
“Khách quan, ngươi cần gì?” Một thiếu niên trên đỉnh đầu có ba chữ “Lý Bạch Thư” từ phía sau đang bận rộn giảng giải gì đó với một người khách khác. Khi nhìn thấy Dương Hàn liền đem người kia tạm thời buông ra, bước tới nhìn Dương Hàn hỏi.
“Luyện thể công pháp.” Dương Hàn trả lời, sau đó nghĩ nghĩ thêm, nói “Toàn diện một chút.”
Lý Bạch Thư nghe vậy thì tò mò đánh giá Dương Hàn một chút, cuối cùng gật đầu nói:
“Ngài sang bên kia ngồi chờ một chút.”
Nói xong chỉ về phía một chiếc ghế trúc gần đó.
Dương Hàn nghiêm trọng hoài nghi, nơi này không phải nơi bán thư tịch công pháp, mà là showroom ghế trúc thủ công mỹ nghệ trá hình.
Nói là nói vậy, nhưng cảm giác nằm vào vẫn thật dễ chịu.
Ân, sớm muộn hắn cũng sở hữu một cái, sau này đi ra dã ngoại nằm nghỉ ngắm sao trời cũng là một loại hưởng thụ.
Lý Bạch Thư cùng người khách kia tranh cãi vấn đề gì đó hồi lâu, cuối cùng vị khách đỏ mặt tía tai rời đi.
Bộ dáng hậm hực cũng không biết là chịu bao lớn ủy khuất.
Lý Bạch Thư sau khi tiếp đón xong người kia, liền suy nghĩ một chút, đi ra phía sau lục lọi một hồi.
Ước chừng nửa giờ sau, hắn từ phía sau đi lên, trong tay cầm theo một khay gỗ, bên trên có mười mấy viên ngọc giản, xanh hồng trắng vàng, mới cũ nứt nẻ sứt họng gãy gọng, cái gì cần có đều có…
“Đây đều là công pháp luyện thể của bản tiệm, khách quan từ từ chọn lựa.”
Lý Bạch Thư tùy ý đem khay công pháp đặt lên bàn, sau đó cầm lấy khăn tiếp tục lau chùi tủ gỗ.
Lão nhân thì từ đầu tới cuối ở một bên yên tĩnh đọc lấy sách.
Không khí trong cửa hàng có loại kỳ quái.
Nhưng Dương Hàn cũng không thèm để ý, ngược lại hắn cũng không mang ý đồ gì xấu, trực tiếp cầm lên một cái ngọc giản ngẫu nhiên, đặt lên trán xem xét.
Rất nhanh, hắn bất động thanh sắc buông xuống, đem ngọc giản khác cầm lên.
Theo ban đầu công pháp Dương Hàn xem xét rất nhanh, dần dần tốc độ của hắn càng ngày càng chậm lại.
Thậm chí đến phía sau, có ngọc giản còn làm cho hắn xem xét thật lâu, trong mắt cũng xuất hiện thần thái khác thường, sau đó thở dài một tiếng, đem nó đặt sang một bên.
Lúc này, trước mặt Dương Hàn cũng chỉ còn lại hai cái ngọc giản cuối cùng.
Hai cái này đều đóng đầy tro bụi, hiển nhiên là đặt ở đây thật lâu chưa ai xem qua.
Dương Hàn cầm lấy một viên, hít thở sâu một hơi, bắt đầu tiến hành đối với môn này công pháp xem xét.
Nội dung bên trong chỉ có giới thiệu sơ lược, chỉ khi mua sắm, mới được giải khai phong ấn bên trong, hiểu được chân chính nội dung.
Tên bộ công pháp bên trong gọi là「 Linh Bảo Hoán Cốt Công 」
Nội dung ban đầu giới thiệu cũng không có gì mới mẻ, đều là nêu tầm quan trọng của việc rèn luyện thể chất. Con đường luyện thể bên trong cũng là tiến hành từ ngoài vào trong, đem Da, Thịt, Gân, Xương theo thứ tự rèn luyện.
Dương Hàn đọc đến đây, trong lòng cảm thấy có chút ít thất vọng.
Bởi vì những thứ này đều đã được những công pháp trước đó nói rất nhiều, thậm chí nhiều môn công pháp còn có đặc biệt kiến giải, khiến cho hắn trong lòng cũng có chút tâm động.
Nhưng càng đọc về sau, Dương Hàn càng cảm thấy kinh động, cũng dần hiểu ra vì sao nó bị vứt xó không ai nhòm ngó đến.
Bởi vì chính người sáng tạo ra bộ công pháp này, cũng chưa từng đi luyện nó. Mà chỉ đơn giản là đem một chút ý nghĩ của mình, tự mình sáng tạo ra thêm mắm dặm muối, thậm chí nội dung bên trong lời lẽ mặc dù kinh người, nhưng cũng chưa ai chứng thực có thể thực hiện được hay không.
Mà cho dù có thực hiện được, cũng là độ khó bằng trời.
Bởi vì người này ý tưởng, chính là tập hợp thiên tài địa bảo đầy đủ các loại, trực tiếp đem cơ thể người tu luyện cho rèn đúc lại từng bước.
Đem cứng nhất kim thiết tài liệu rèn da, đem quý nhất linh khí tinh hoa rèn thịt, đem gân của dẻo dai nhất yêu thú rèn gân, đem pháp bảo rèn xương, tập hợp thiên địa tinh hoa vào một thân.
Trong đó độ khó càng theo đi sâu vào bên trong cơ thể càng trở nên khó khăn phức tạp. Nhất là xương cốt, càng là tỉ mỉ đem tất cả xương cốt trên cơ thể trên người đều trực tiếp dùng linh binh pháp bảo cho thay thế rèn đúc.
Cơ thể người trưởng thành có tổng cộng hai trăm linh sáu khối xương cốt. Tất cả đều đem từng bước rèn luyện.
Một khi đem Da, Thịt, Gân cùng với hai trăm linh sáu khối xương cốt mỗi một cái bộ phận nhỏ đều có uy năng tương đương Pháp bảo Nhất cấp, cũng tương đương với Cảm Khí Cảnh tu sĩ pháp bảo, mới được xưng là Tiểu thành Nhất Tầng!
Theo tấn thăng đến Khai Linh Cảnh tu sĩ, đem toàn bộ Da Thịt Gân Xương trên cơ thể đều nâng cấp lên uy năng tương đương Pháp bảo Nhị Cấp, tương đương pháp bảo cấp Khai Linh Cảnh, mới được xưng là Tiểu thành Nhị Tầng!
Cứ như thế, trên lý thuyết, bộ công pháp Linh Bảo Hoán Cốt Công này là không bao giờ có Đại thành cảnh giới.
Tu luyện lại hướng lên trên, cũng chưa bao giờ nghe nói có tầng thứ cuối cùng.