Có lần đầu tiên tìm kiếm thành công, những lần sau đó liền lộ ra dễ dàng hơn rất nhiều.
Dương Hàn rất nhanh chóng tìm thấy đầy đủ Kê Trảo Nấm, sau đó xác định phương hướng rồi bắt đầu xoay người rời khỏi nơi này.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng.
Chẳng mấy chốc Dương Hàn đã trở về Phàn Viêm Thành.
Tính toán thời gian, còn khoảng mười ngày nữa là hết hạn nhiệm vụ, phải trở về phục mệnh.
Tính từ lúc Dương Hàn rời khỏi Phàn Viêm Thành đi Cổ Sơn Thôn đến nay đã là bảy ngày, thời gian này đối với dằng dặc lịch sử lâu đời của Phàn Viêm Thành thì còn chưa được coi là cái chớp mắt.
Nhã Hạc Cư.
Tiểu nhị mấy hôm nay có chút bận rộn sắp hụt cả hơi, còn lão bản thì cười sắp nở hoa.
Sinh ý càng ngày càng tốt.
Người tứ bốn phương tám hướng dần dần hội họp đến Phàn Viêm Thành trú ngụ. Trong đó không ít là thương nhân phú hộ, tạm thời chưa tìm được chỗ cư ngự, liền đem khách sạn làm nơi tá túc tạm thời.
Bởi vậy dù hiện tại đang là buổi sáng, nhưng khách nhân dưới sảnh vẫn là tấp nập, người ra người vào liên tục hối hả.
Một thanh niên chừng hai mươi tuổi mặc thanh y, bộ dạng bình phàm nhưng gương mặt mang theo vài phần sương gió bước vào Nhã Hạc Cư.
Tiểu nhị đang lau bàn, thấy vậy theo bản năng vắt cái khăn lên vai, chạy đến theo thói quen chào đón:
“Khách quan….ngài….đại nhân, là ngài!”
“Thế nào?” Dương Hàn mỉm cười. Đối với vị tiểu nhị có cá tính này, hắn là có ấn tượng.
“Đại nhân, bên trong còn phòng, xin mời theo tiểu…” tiểu nhị vừa muốn nói gì đó, đột nhiên chưởng quỹ từ xa đi tới.
Lão bản trên đầu trôi nổi hai chữ 「 Giang Bảo 」 thân hình mập lùn, chòm râu dê rung rinh chắp tay nói:
“Khách quan xin thông cảm, nơi này phòng đã hết, còn mời khách quan tìm nơi khác ở lại.”
Tiểu nhị cùng Dương Hàn nghe vậy, đều một mặt ngạc nhiên.
Lão bản ho khan một tiếng, nhìn tiểu nhị quát:
“Nhìn cái gì, mau ra sau bếp lau chùi dọn dẹp.”
Tiểu nhị rất muốn nói cho lão bản biết, vị đại nhân này có chút thâm sâu, đắc tội liền sẽ hơi nhức đầu. Nhưng y tự biết thấp cổ bé họng, liền mang theo ánh mắt áy náy nhìn Dương Hàn, rời đi.
Lão bản quay sang Dương Hàn cười làm lành nói: “Khách quan, không giấu gì ngài, vốn nơi này còn phòng, nhưng vừa rồi đã có một vị quý nhân bao toàn bộ phòng. Còn mong khách quan thông cảm.”
Dương Hàn nghe vậy, nhíu nhíu mài, nhưng cũng gật đầu nói: “Tốt, đa tạ ông chủ cáo tri.”
Nói xong quay người muốn rời khỏi.
Vừa đi đến cửa, liền nhìn thấy một thanh niên gầy gò, ăn mặc hoa lệ, bên cạnh là một vị cô nương dáng vẻ ngại ngùng cùng với mấy tên đầy tớ đi theo sau.
“Lão bản, chẳng phải ta đã dặn dò đem phòng tất cả đều bao hết. Làm sao còn có a miêu a cẩu đi tới đi lui?” Hầu Đại Trụ vừa đi vào, khóe mắt nhìn thấy người nơi này đi tới đi lui đông đúc, liền nhăn mặt hướng về lão bản trách móc.
“Hầu công tử, ngài yên tâm, hiện tại nơi này còn lại gian phòng đều đã ngừng tiếp khách, đều là dành lại cho công tử.” Lão bản khúm núm chạy tới, chắp tay giải thích.
“Tiểu Ngọc, nơi này ta đã bao xuống hết, lát nữa ngươi có thể mang gia đình đến đây tạm thời trú ngụ. Về phần đình viện lâu dài, ta đã cho người đi sắp xếp, phỏng chừng qua một hai ngày sẽ có tin tức.” Hầu Đại Trụ cười cười, hướng về phía cô gái bên cạnh nói ra.
Đương khi nói, còn làm như vô tình cầm lấy bàn tay của nàng.
Cô gái này định giật tay ra, nơi này là chốn đông người, con hàng này làm cái quái gì thế?
Thế nhưng vừa định giật tay ra, nàng đột nhiên nghĩ đến gì đó, ánh mắt ảm đạm, cũng để yên chịu trận.
Hầu Đại Trụ ánh mắt độc ác, phản ứng của nàng đều nằm trong mắt gã, nhất thời trong bụng đắc ý vô cùng.
Mấy tên đầy tớ đứng phía sau cũng cười gian.
Công tử tính nết bọn chúng rất hiểu. Dạo gần đây liền thích chơi dạng này tình cảm theo đuổi trò chơi.
Lấy bọn hắn dự đoán, đêm nay công tử lại phải làm tôm chân mềm, rã rượi một phen.
Mà lấy công tử hào phóng tính cách, bọn hắn là có thể có cơ hội húp nước nhì.
Dù sao cũng không phải lần đầu.
Mùi vị kia…tốt kích thích.
Ngẫm lại đều có chút cưng cửng.
Hặc hặc…
Đám người đều riêng phần mình phấn khởi.
Dương Hàn lúc này đã bước ra khỏi Nhã Hạc Cư, vừa rồi lời của Hầu Đại Trụ hắn cũng có nghe thấy.
Vốn định quay lại cùng vị này Hầu công tử tâm sự chút chuyện nhân sinh. Nhưng khi quét qua cô nương đi bên cạnh gã, khóe miệng Dương Hàn lại chợt nổi lên vệt cười bí hiểm.
Đối với loại người không biết mình sắp đại nạn lâm đầu, Dương Hàn cũng không thừa hơi đôi co.
Vốn muốn tìm khách sạn ở lại, hiện tại hắn thay đổi ý định, trực tiếp đi đến phường thị.
Bên trong phường thị, vẫn như trước đây một bộ dáng người đến người đi.
Dương Hàn lần này cũng như lần trước, đi thẳng đến Thông Thiên Trai.
Sau khi đi vào, liền trùng hợp gặp được Chung Hân tiếp đón đến trong phòng.
“Trương đại nhân, Viên Giám Sư có việc rời khỏi ít hôm. Do đó hôm nay sẽ có người khác vì đại nhân phục vụ.” Chung Hân nhỏ giọng nói xong liền lui ra ngoài.
Người đến gặp Dương Hàn vậy mà là một người khác. Để cho Dương Hàn hơi bất ngờ.
Bất quá chuyện này cũng không thành vấn đề.
Người đến là một lão nhân bộ dáng khỏe mạnh, da dẻ hồng hào, tiên phong đạo cốt họ Phạm.
Phạm lão vừa nhìn thấy Dương Hàn xuất ra Cực phẩm Uẩn Khí Đan liền rất sảng khoái báo giá ba trăm hai mươi Hạ phẩm linh thạch.
Dương Hàn suy nghĩ một lát, cũng rất nhanh đạt thành giao dịch.
Giá tiền này tuy hơi kém hơn suy nghĩ của hắn một chút, nhưng cũng trong tầm chấp nhận được.
Dù sao Uẩn Khí Đan dù có lợi hại, vẫn chỉ là đan dược dành cho tu sĩ cấp thấp. Mà giá tiền này đôi khi đã là cả đời tích góp của một tu sĩ Cảm Khí Cảnh nếu như cơ duyên không tốt.
Sau khi chỉ chừa lại hai mươi linh thạch dằn túi, còn lại đem ba trăm Hạ phẩm linh thạch mua sắm lấy hai mươi phần tài liệu luyện chế Uẩn Khí Đan cùng với một cái Tín vật ra vào phường thị hoàn toàn mới, Dương Hàn liền dưới ánh mắt hữu hảo của Phạm lão nghênh ngang rời đi.
“Ngày sau nếu như vị này có đến chúng ta cửa hàng, ngươi trực tiếp đi gọi ta.” Phạm lão gọi lại Chung Hân, dặn dò một câu.
Chung Hân cung kính vâng dạ, trong lòng hơi có chút hiếu kỳ. Không biết vị đại nhân kia là thần thánh phương nào mà mỗi lần đến đây rồi rời đi đều để cho hai vị Quản Sự của cửa hàng đều chú ý tới.
Dương Hàn giờ phút này tìm một gian tửu lâu.
Nơi này chung quy là phường thị, nhưng vẫn có chút địa điểm dừng chân nghỉ ngơi ăn uống.
Dương Hàn bước vào bên trong, điểm một chút thức nhắm cùng một bình rượu liền một bên tự thưởng thức, một bên bắt đầu lấy tài liệu Uẩn Khí Đan luyện chế.
「 Chúc mừng dung luyện tài liệu Uẩn Khí Đan thành công, nhận được Cực phẩm Uẩn Khí Đan x2 Thượng phẩm Uẩn Khí Đan x3 Trung phẩm Uẩn Khí Đan x3 !」
Nhắc nhở vang lên trong đầu.
Dương Hàn ánh mắt không có quá nhiều ba động.
Một lần khai lò này, vậy mà lại xuất hiện hai viên Cực phẩm Uẩn Khí Đan, đồng thời Thượng phẩm và Trung phẩm Uẩn Khí Đan cũng có.
Quả nhiên như hắn suy nghĩ, chất lượng tài liệu càng tốt, hiệu quả luyện đan cũng càng tốt.
Tinh tế kiểm tra một phen, Dương Hàn liền n·hạy c·ảm phát hiện quả thật tinh thần lực vừa vặn tiêu hao một phần mười.
Điều này làm cho hắn ung dung gật đầu, hài lòng thưởng thức món ăn.