Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 45: Khô Xà Tuyền
Đoàn người tiến vào trong sương mù, chung quanh nhiệt độ giảm xuống đột ngột.
Cũng may bọn hắn dù thân hình gầy yếu, nhưng nói cho cùng vẫn là tu sĩ, dám đi ra tham gia săn thú thì trong người vẫn còn đó chút thực lực. Chút ẩm ướt cùng hàn khí này cũng không đến nỗi làm khó mọi người.
Sương mù che khuất tầm nhìn, linh thức cho dù thả ra cũng chỉ bao quanh trong phạm vi ngắn, không ai biết phía sau từng đoàn sương mù kia giấu giếm cái gì.
Đám người cũng không tự chủ được nhích lại gần với nhau, lầm lũi tiến về phía trước.
Trên đường, Đoan Mộc Duệ chậm rãi đem địa điểm đi săn hôm nay nói với mọi người.
Là Khô Xà Tuyền.
Theo lời giải thích, nơi đó rất lâu trước kia là một con suối, đầy ắp Huyết Sát Tích. Nhưng bị cái nào đó trời đánh thánh đâm cho đem Huyết Sát Tích cho bưng sạch, trở thành một đầu suối khô.
Khô Xà Tuyền nghe nói vị trí có chút xa xôi, lộ trình phải vượt qua không ít địa hình hiểm trở. Bởi vậy từ đầu tới cuối đoàn người vẫn bảo trì im lặng cùng tập trung, chỉ thỉnh thoảng có tiếng trò chuyện líu ríu như muỗi kêu.
Một vài người nhịn không được, muốn dùng trò chuyện tới xoa xịu chút không khí.
“Hầu ca, nghe nói ngươi còn ba giọt Huyết Sát Tích nữa là có thể mãn hạn chịu phạt?”
“Hắc hắc, ngươi cái tên này tin tức đúng là linh thông, cái tên Đại Nhĩ quả thật không sai.“
“Không dám không dám, nói đến quả thật bái phục Hầu ca thông minh, trực tiếp cố gắng hấp thụ sát khí, sau đó dùng tinh huyết bản thân đến tinh luyện Huyết Sát Tích. Một chiêu lấy đậu nấu đậu này quả thật làm ta mở rộng tầm mắt.”
“Hắc hắc… bình thường thôi. Chúng ta những người này thời gian chịu phạt ít, có thể dùng phương pháp rất nhiều, không như những người kia án phạt dài như sớ táo quân. Đại Nhĩ ngươi cũng chẳng phải đang làm như vậy hay sao? Lần này theo Duệ ca kiếm chút cháo, trở về duy trì thêm đoạn thời gian, liền cũng đạt thành ý nguyện, cần gì hâm mộ ta…Hắc hắc…”
“Hầu ca, ngươi không hắc hắc có được hay không? Ta nghe tâm phiền nha!”
“Không hắc hắc vậy ngươi gọi ta Câm tử được rồi, gọi cái gì Hầu tử?”
“Nói cũng có lý. Hầu ca, ngươi xem lần này có cái người mới đến, dáng vẻ có chút cao lạnh, nghe nói Duệ ca đối với người này có chút xem trọng, ngươi thấy thế nào?”
“…”
Đại Nhĩ cùng Hầu Tử hai người lén lén lút lút đi ở cuối hàng ngũ.
Đây là bọn hắn đã nghiên cứu thảo luận với nhau từ trước. Đại ý là để cho đám người phía trước mở đường, bọn hắn đi ở phía sau, làm tốt tư thế.
Chỉ cần có động tĩnh bất thường một chút, lập tức không nói hai lời bỏ chạy giữ mạng.
Nơi này là nơi dùng để trừng phạt đệ tử, không phải cái gì nghỉ dưỡng hoặc là đôi bạn cùng tiến hoạt động.
Đừng nhìn đám người này kết thành đoàn đội đi lên, thật xảy ra chuyện, ai cũng đều so với người khác chạy nhanh.
Đoàn kết cũng phải nhìn xem mạng ai còn sống, lợi ích về tay ai mới được.
Đại Nhĩ cùng Hầu Tử hai người cũng không phải lần đầu tham gia săn thú, tất nhiên có không ít kinh nghiệm, giờ phút này liền câu được câu không trò chuyện.
Đột nhiên, Hầu Tử sắc mặt có chút không đúng.
“Hầu ca, ngươi có chuyện gì? Làm sao sắc mặt lúc đỏ lúc trắng?” Đại Nhĩ quan tâm hỏi.
“Ta mẹ nó đau bụng muốn đi ỉa.” Hầu Tử gian nan nói.
“Hầu ca, tổ tông, ngươi đùa ta sao. Chúng ta thường ngày ăn còn không có ăn, ngươi nói cái gì ị? Không ăn lấy đâu ra kứt?” Đại Nhĩ nhăn nhó khó coi.
Đoàn người đang lúc mấu chốt, cũng không thể bắt cả đám người đứng canh cho ngươi ngồi ỉa a?
Mà lại, nếu như tự tiện tách đoàn, nói vậy một khi ngồi xuống, còn mạng đứng lên hay không cũng là vấn đề.
“Hôm trước tiểu Lý nhặt được một khối thịt, là ta mua lại của hắn để ăn giải thèm…” Hầu Tử sắc mặt càng lúc càng trắng, mồ hôi như hạt đậu gian nan giải thích.
Đại Nhĩ nghe vậy, đáy mắt thoáng qua một tia nộ khí.
Uổng công ngày thường xưng huynh gọi đệ, có ăn thì tách lẻ, có kứt thì tìm y.
Đại Nhĩ y là tinh thông thu thập tin tức, cũng không phải cái gì bảo mẫu, mắc ỉa liền tìm hắn giải quyết.
Hầu Tử mặc dù đau bụng cuồn cuộn, nhưng là n·hạy c·ảm phát hiện Đại Nhĩ có dấu hiệu cách xa mình một chút, liền tâm tình bồn chồn lo lắng, đột nhiên cắn răng nói:
“Đại Nhĩ ca, ngươi giúp ta một chút, chúng ta đâu lưng lại với nhau, ngươi ta dùng dây thắt lưng cột lại, ngươi trợ ta đi đường, ta cởi quần….tiểu tiện một chút…giảm bớt chút áp lực.” Hầu Tử nhăn nhó, xưng hô cũng ngay lập tức thay đổi.
Bọn hắn nơi này xưng hô, chính là như thế trực tiếp ngay thẳng. Ai chiếm thượng phong, liền đến làm ca.
Đại Nhĩ nghe vậy, sắc mặt nhìn không ra vui buồn, cũng chưa có đáp lời.
Cảm giác có đồ vật đang muốn thoát ly khống chế lao ra khỏi hậu môn, Hầu Tử sắc mặt dần chuyển sang màu tím, rít qua kẽ răng:
“Đại Nhĩ Ca, một giọt bán thành phẩm Huyết Sát Tích. Ngươi nói có được hay không?”
“Ba giọt.” Đại Nhĩ sắc mặt thoáng hòa hoãn xuống, làm như cực kỳ gian nan nói.
“Thành giao.” Hầu Tử lúc này đã sắp đến biên giới bùng nổ.
Hắn nhớ từng đọc qua trong quyển cổ thư nào đó có nói, mọi việc đều trở nên bớt quan trọng khi mày mắc ỉa.
Giờ phút này ngẫm lại, quả thật là chân lý áo nghĩa, người có thể đúc kết ra loại này đạo lý, hẳn đối với đi ỉa một đường đã có lý giải cực sâu, khó ai sánh kịp.
Đạt được Đại Nhĩ đồng ý, Hầu Tử không nói hai lời cởi ra thắt lưng, buộc vào thắt lưng của Đại Nhĩ, bắt đầu chậm rãi tiểu tiện theo hướng ngược lại.
Tục gọi vừa đi vừa đái.
“Hầu Tử, ngươi cũng không được ỉa nha. Ta thân là ngươi sư huynh, ta người này đối với kứt rất mẫn cảm. Ngươi nếu là ỉa, không có ba mươi giọt bán thành phẩm Huyết Sát Tích là không nói xong.”
Đại Nhĩ nhận được chỗ tốt, cũng hơi thả chậm lại bước chân, cố tình lưu cho Hầu Tử khoảng trống để cho y xả bớt áp lực một chút.
Đột nhiên, lỗ mũi Đại Nhĩ nhúc nhích, một mùi h·ôi t·hối thum thủm đột ngột truyền tới, kèm theo đó là tiếng đánh rắm cùng tiếng lẹp bẹp.
Có vật gì đó ươn ướt rơi trên mặt đất.
“Hầu Tử, ngươi cái tên khốn kiếp, nói xong không ỉa đâu, ngươi nuốt lời, mẹ nó…” Đại Nhĩ nghe mùi thối um, liền biết có chuyện gì xảy ra, cũng bất chấp cái gì cay con mắt hình ảnh, xoay người lại muốn đem Hầu Tử đầu c·h·ó…không, là đầu khỉ cho mắng xối xả.
Thế nhưng vừa khi quay lại, lập tức Đại Nhĩ hai mắt trợn lên, đồng tử giãn ra, kinh hoàng rống cổ la một tiếng: “Á~~~~”
Trước mặt Đại Nhĩ lúc này là một cái miệng rộng như chậu máu, răng nanh lởm chởm đang ngấu nghiến nhai lấy nửa người trên của Hầu Tử.
Nó răng hàm đung đưa nhai qua nhai lại mấy lần, ngửa cổ lên nuốt xuống ‘Ực’ một tiếng, lập tức đem Hầu Tử đã mềm oặt nuốt xuống, lưỡi liếm qua một bên dường như còn chưa đã nghiền.
Nhất là có gia vị gì đó có mùi rất nồng nàn đặc biệt, làm cho con quái thú này càng thêm phấn khích.
Nhưng đột nhiên, một cơn mưa đá sỏi bay tới, đem con quái thú này thoáng cái ập xuống một trận mưa đá.
Nó còn chưa kịp làm ra phản ứng, đã nghe trên mặt nóng bỏng, đau đớn “Cẳng” lên một tiếng đau đớn, xoay người trong chớp mắt bỏ chạy.
Lúc bấy giờ mới lộ ra thân hình của một con Nhất cấp Huyết Cẩu Thú to lớn.
Đại Nhĩ ngồi bệch xuống đất, thân hình run lên bần bật, vẻ hoảng sợ trong mắt nồng đậm.