Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 46: Bắt đầu mai phục
Đoan Mộc Duệ cùng đám người bước lại, quan sát Đại Nhĩ một chút, liền lắc nhẹ đầu, sau đó kêu gọi đoàn người tiếp tục lên đường.
Vừa rồi bọn hắn đem Huyết Cẩu Thú thuần túy là dọa chạy chứ hoàn toàn không có ý tứ đuổi theo. Loại Huyết sát thú này cực kỳ hung ác tàn nhẫn, nhưng tính tình lại rất xảo quyệt, thường thường đều là canh lúc sơ hở cắn lén, đắc thủ liền sẽ nhanh chóng bỏ chạy. Cho dù chỉ là một con thuộc về Nhất cấp, nhưng tốc độ lại có thể so sánh với Nhị cấp thú.
Truy bắt vừa tốn công lại không có bao nhiêu tỷ lệ thành công. Không cần cùng với nó hao tổn.
Dương Hàn nhìn Đại Nhĩ t·ê l·iệt thẫn thờ đi theo đoàn người.
Người này trong mắt thần thái tiêu tan, rõ ràng đã bị dọa sợ vỡ mật. Giờ phút này chỉ là thuần túy đi theo đám người, không có một chút tác dụng.
Lấy tình huống trước mắt, không bị những người này đem ra làm mồi nhử Sát thú hoặc làm pháo hôi thế mạng cho bọn họ đã là tốt lắm.
Hình dạng như vầy còn muốn sống sót trở về, trừ khi hiện tại mọi người cùng nhau quay lại.
Nhưng điều này là không thể nào.
Có một lần bị tập kích kia, đoàn người bước chân cùng thái độ càng thêm cẩn thận, cũng không có để sát thú tiếp tục thừa cơ tập kích.
Dương Hàn một bên quan sát động tĩnh chung quanh, một bên đem đồ vật mà La Thiên Vũ thu thập được quan sát.
Đồ vật không nhiều, chỉ có ba món.
「 Nhất cấp Kim Ti Giáp: Tiểu giáp y do Kim ti mộc trăm năm rèn thành, bên trong phụ gia nhiều loại tài liệu khác, có lực phòng ngự khá tốt. 」
「 Nhị cấp Đằng Phong Ngoa: Dùng linh vũ của một trăm loài linh cầm, phối hợp với thượng phẩm tinh thiết liên kết rèn đúc, chế tạo mà thành. Mang vào chân chẳng những tăng cường thân pháp, ngày đi nghìn dặm mà còn tăng cường cước pháp uy lực, biến ảo khó lường. 」
「 Nhị cấp Huyền Minh Đao: Được chế tạo từ Huyền Thiết từ thiên ngoại vẫn thạch mà thành, lưỡi đao phủ một lớp Tinh Vẫn Thạch, chém sắt như chém bùn, uy lực nặng nề. 」
Ba món này, ngoại trừ Kim Ti Giáp là Nhất cấp, còn lại hai món đều là Nhị cấp. Chứng tỏ hiện tại nơi này, một ít Khai Linh Cảnh tu sĩ đều phải lột giày tháo đao để mưu sinh.
Nếu đặt ở bên ngoài, những thứ này đều là thượng đẳng bảo vật, nhìn giới thiệu cũng biết chủ nhân những đồ vật này tổn hao tâm sức như thế nào mới đem nó chế tạo thành.
Nhưng vào đây, dùng bốn viên Thượng phẩm Uẩn Khí Đan, mười viên trung phẩm Uẩn Khí Đan cùng hai mươi viên hạ phẩm Uẩn Khí Đan, liền đem ba món pháp khí này thu lại.
Quả thật là một cọc mua bán khiến cho Dương Hàn trái tim nhỏ phanh phanh đập rộn lên.
Về phần La Thiên Vũ, quả nhiên Dương Hàn không có đoán sai.
Người này hẳn sẽ biết chọn con đường nào mang lợi ích tối đa hơn.
Thực ra lúc suy nghĩ đem Uẩn Khí Đan đưa cho La Thiên Vũ, Dương Hàn trong lòng cũng có một chút thành phần đánh cược.
Nếu như La Thiên Vũ ôm lấy đan dược mà không làm việc, vậy thì coi như Dương Hàn nhìn sai người.
Đối với Dương Hàn, chút đan dược này quả thật đều là hắn từ đống dược liệu xấu nhất luyện chế ra, cho nên nếu bị La Thiên Vũ trở mặt, thiệt hại của Dương Hàn cũng sẽ không tính quá lớn.
Ngược lại, La Thiên Vũ một khi trở mặt, ôm lấy nhóm đan dược này, dĩ nhiên sẽ sung sướng nhất thời, nhưng bao nhiêu đó đan dược sẽ chẳng để y duy trì được lâu.
Dương Hàn cân nhắc rất lâu, mới đưa ra số lượng đan dược vừa đủ để chứng minh tài lực của mình, đồng thời cũng không quá lớn đến mức có thể khiến La Thiên Vũ bất chấp tất cả mà trở mặt.
Thú thật, nếu như Đoan Mộc Duệ chưa có tổ chức chuyến này nhóm đi săn, Dương Hàn phỏng chừng sẽ trước nhất gia nhập một đội chừng vài người, tìm hiểu tìm hiểu, hoặc là tìm cách thu thập sát khí, chậm rãi đem Huyết Sát Tích thử nghiệm dung luyện, chưa biết chừng cũng sẽ tìm ra cách khác.
Cũng may, Dương Hàn đặt cược lần này thành công.
La Thiên Vũ quả thật cũng không có để hắn thất vọng.
Nhìn bộ dáng của La Thiên Vũ lúc đó, Dương Hàn trong lòng cười nhạt.
Xem ra người này cũng có không ít cân nhắc đấu tranh lương tâm a.
Người mà, đến với nhau hay rời xa nhau đều có lợi ích lý do. Chỉ cần ngày nào Dương Hàn còn bộc lộ đủ lợi ích cùng tài lực, La Thiên Vũ người này chắc chắn vẫn sẽ một câu Dương sư huynh, hai câu Dương sư huynh.
Nhưng nếu như Dương Hàn không làm nên chuyện, vậy chưa biết chừng, La Thiên Vũ này sẽ là người đầu tiên bán Dương Hàn.
Đem chuyện này trước đặt sang một bên, Dương Hàn tạm thời đem Kim Ti Giáp cùng Đằng Phong Ngoa giữ lại.
Những vật phẩm này tạm thời Dương Hàn định bụng sẽ nhân cơ hội tìm một chỗ vắng vẻ đem nó trang bị lên người.
Dù sao hiện tại nếu đem nó Cường thể, tác dụng vẫn chưa lớn bằng trực tiếp mang lên người.
Ở nơi này hiện tại thêm một ít thủ đoạn phòng ngự bản thân cũng tốt hơn so với dùng thân thể huyết nhục rất nhiều.
Còn lại thành Huyền Minh Đao, Dương Hàn không nói hai lời liền đem nó cho tiến hành hòa tan cường thể.
Chỉ nghe phụ trợ vang lên một tiếng nhắc nhở, lập tức một cỗ khí lưu nóng ran chạy dọc theo cơ thể đến đôi bàn tay, đem xương cánh tay hắn dần dần cải biến cường hóa.
Dương Hàn có một cảm giác xung động, tựa như chỉ cần hắn tâm niệm khẽ động liền có thể đánh ra kiếm khí mỏng manh sắc bén, hoặc là đao khí dày nặng sát lực, đều là trong một ý niệm.
Khí tức trên người Dương Hàn cũng có chút dao động nhưng rất nhanh lại thu liễm.
Cũng may, không có ai phát giác được tia dao động này.
Chỉ có Đoan Mộc Duệ là đáy mắt hơi đổi, rất kín đáo liếc nhìn về Dương Hàn một chút, sau đó thu hồi ánh mắt.
Vừa rồi y n·hạy c·ảm phát giác trên người Dương Hàn tiết ra chút khí tức dày nặng nhưng rất nhanh biến mất.
Điều này làm cho trong lòng đánh giá của y đối với Dương Hàn có chút thần bí này tăng thêm một chút.
Nhưng chỉ là một chút mà thôi.
Dù sao, đã lăn lộn nơi này, ai không có một chút thủ đoạn ép rương.
Chưa tới thời khắc sinh tử, sẽ không tùy tiện lộ ra trước mặt mọi người.
Dường như một kích kia khiến cho con Nhất cấp Cẩu thú không dám bén mảng rình mò nữa, đoàn người thuận lợi đi về phía trước.
“Dương Hàn, ngươi cầm theo Truyền Âm Ngọc này đi lên đầu nguồn hướng bắc, tìm vị trí ẩn nấp, nếu có động tĩnh lập tức thông tri cho chúng ta.” Đoan Mộc Duệ vừa nói vừa đưa cho Dương Hàn một viên ngọc hình khối chữ nhật bằng hai ngón tay, màu sắc nửa trắng nửa đen, hình dạng có chút giống quân cờ mạt chược.
Đoàn người sau khi đến một bãi loạn thạch lổm chổm rất nhiều đá vụn cùng chướng ngại vật lớn nhỏ không đồng nhất, liền quây quần lại với nhau, bắt đầu phân công công việc.
Nơi này địa hình hiểm trở, chung quanh lõm xuống, mặt đất đen sì sì nứt nẻ khô cạn, mơ hồ còn có thể nhìn thấy nhiều loại dấu chân lớn nhỏ không đồng nhất, nhưng nhỏ nhất cũng gấp hai lần bàn chân người trưởng thành.
Dương Hàn cầm theo Truyền Âm Ngọc, thử đưa linh lực kích hoạt, đồng thời truyền âm: “Ô la.”
Chỉ thấy Đoan Mộc Duệ đang phân phó một vài người làm gì đó đột nhiên đưa tay lấy từ trong ngực ra một khối ngọc bộ dáng tương tự viên Truyền Âm Ngọc của Dương Hàn, nhưng kích cỡ to gấp đôi.
“Dương Hàn, có chuyện gì?” Dương Hàn nghe được âm thanh của Đoan Mộc Duệ truyền lại trên Truyền Âm Ngọc bằng thần niệm, ko gây ra bất cứ sự chú ý của kẻ nào, âm thầm cảm giác kỳ lạ.
“Không có gì, thử nghiệm một chút.” Dương Hàn trả lời Đoan Mộc Duệ, sau đó cũng mặc kệ phản ứng của y là gì, cẩn thận bước nhanh theo phương hướng mà Đoan Mộc Duệ vừa chỉ.