Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 48: Thật tàn nhẫn thủ pháp

Chương 48: Thật tàn nhẫn thủ pháp


Dương Hàn đứng trên mặt đất, cảm nhận một cước vừa rồi mang theo đao khí chém bay đầu Nhất cấp Sát Lang Thú, hài lòng gật nhẹ đầu.

Nơi này người đi săn là đồng đội, Dương Hàn biết rõ dù là hắn ra tay chém g·iết Sát Lang Thú, nhưng đợi lát nữa cũng muốn luận công chia sẻ, hắn cũng không có khả năng một mình độc chiếm thành quả.

Bởi vậy Dương Hàn sau khi chém g·iết xong Sát Lang Thú cũng không có vội vã cử động, mà là chờ những người khác chạy đến thu thập.

Chỉ thấy từ phía xa, có mấy bóng người chạy ra khỏi chỗ ẩn núp, lịch bịch chạy đến.

Mặc dù những người này gầy gò như que củi, nhưng động tác trong tay thực nhanh, thoáng cái đã đem t·hi t·hể Sát Lang Thú phân ra thành từng khối, nhét vào trong túi trữ vật riêng biệt.

Những người này đều là người ở Trại tập trung, có chút sức khỏe, cũng giống như Đại Nhĩ cùng Hầu Tử, nhiệm vụ chính trong đoàn chính là thu thập chiến lợi phẩm, mang vác hoặc làm chút việc tay chân nặng nhọc, còn gọi là cu li.

Còn một số người có thực lực tốt hơn, tay chân nhanh nhạy hơn, thì được cử đi làm trinh sát giống như Dương Hàn vừa rồi.

Dĩ nhiên, nếu như gặp sự cố mà nói, trinh sát hay cu li đều chỉ làm pháo hôi giúp cho đám người ‘sư huynh’ tranh thủ thời gian chạy đi.

Đối với dạng này phân chia, Dương Hàn cũng không có ý kiến gì. Mỗi người có mục đích riêng mà thôi.

Người mà, trong bụng ai cũng đều có kứt, không thể tự cho mình thanh cao còn người khác đều là ngu ngốc được.

Cá ăn kiến kiến ăn cá, chính là đạo lý này.

“Dương sư đệ, không ngờ ngươi còn có thân này bản lĩnh, làm tốt lắm.” Đoan Mộc Duệ mỉm cười khen ngợi.

“Để sư huynh chê cười. Đều là mọi người đã đem nó vây lấy, ta chỉ thuận chân đem nó kết liễu mà thôi.” Dương Hàn nhẹ nhàng đáp. Thân ảnh nhanh chóng tại chỗ lóe lên sau đó trở về nơi trú ẩn.

“Tốt, tính Dương sư đệ một phần công. Mọi người tiếp tục ẩn nấp. Vừa rồi tiếng gào thét kia hẳn sẽ gây nên không ít động tĩnh, chú ý cẩn thận một chút.” Đoan Mộc Duệ phân phó.

Đi ra ngoài săn bắn, thứ liên kết duy nhất giữa bọn họ chính là chiến lợi phẩm. Thứ này cần có phân chia rõ ràng, cũng không thể không bỏ công sức liền trà trộn bu gió, đây là chuyện không thể nào xảy ra.

Lúc này, một vị nữ tử nấp cách đó không xa, ánh mắt âm thầm chú ý đến Dương Hàn phương hướng. Trường thương vừa rồi là do nàng ném ra, nhưng đến cuối cùng lại bị Sát Lang Thú tránh đi trong khoảnh khắc quyết định, dù vậy nàng vẫn là có đoạt đến huân công.

Trường thương này tên gọi Thiên Vũ Thương, là nàng bản mệnh pháp khí, theo nàng không biết bao nhiêu năm, lập qua vô số chiến công hiển hách, sớm đã có chút linh tính cùng nàng tâm linh tương thông.

Vậy mà vừa rồi khi Dương Hàn tiến đến gần, Thiên Vũ Thương lại truyền đến cảm giác hơi run rẩy, dường như là có chút sợ hãi đối với Dương Hàn, điều này làm cho nàng giật mình.

Đây cũng là lần đầu tiên Thiên Vũ Thương truyền lại cảm giác này, nó trên thân không biết uống bao nhiêu máu kẻ thù, lần này lại tỏ ra sợ sệt, khiến cho nàng đối với Dương Hàn nổi lên một tia hiếu kỳ cùng đề phòng.

Nghe nói vị Dương sư đệ này là mới bị đưa đến chịu phạt không bao lâu, cũng không có làm ra sự tình gì khác thường. Chẳng lẽ hắn thực sự đáng sợ đến vậy?

Hoặc là nói trên người vị này có loại nào đó bảo vật khiến cho Thiên Vũ Thương cũng kiêng kỵ?

Nhìn không ra, thật nhìn không ra.

Trên mỏm đá.

Dương Hàn nhìn dưới chân Đằng Phong Ngoa, ánh mắt cưng chiều.

Không dùng không biết thơm ngon, quả thật mang trong chân bảo vật này, Dương Hàn lúc tung cước cùng thi triển thân pháp càng trở nên nhẹ nhàng thông thuận.

Tựa như có một làn gió mát thời khắc nâng đỡ bàn chân của hắn, khiến cho mọi ý niệm dù là trong tích tắc khi chiến đấu, Dương Hàn đều có cảm giác có thể thực hiện, thậm chí còn được tăng phúc.

Cũng không biết là vị nào đem bảo vật này cho đổi, ngày sau trở về phải cùng La Thiên Vũ hỏi một chút, xem xem người bán ra đồ vật này trên thân còn đồ tốt nào hay không.

Tu sĩ tính cách chung thì Dương Hàn đều có biết, đó chính là cầu toàn. Nếu như đã luyện chế ra Đằng Phong Ngoa, nói không chừng còn có cái gì bao tay, ngọc bội, nón, áo… các thể loại khác không chừng.

Hoặc thậm chí chỉ cần phương pháp luyện chế, Dương Hàn cũng không ngại tự mình sử dụng luyện chế một phen, thiết kế ra riêng cho mình một bộ trang bị.

Khi đi ra ngoài hành tẩu cảm giác cũng tự tin hơn rất nhiều.

Bất quá bóng người núp ở xa xa kia làm sao dường như thời khắc đều hướng sự chú ý về phía bên này?

Cẩn thận ngẫm lại, Dương Hàn chợt nhớ người này dường như là người lúc trước phóng ra trường thương đem Sát Lang Thú cho trọng thương.

Nghĩ đến là vừa rồi mình hành động dường như gây nên sự chú ý của người này.

Dương Hàn nhún vai một cái.

Hắn không thích trở thành tâm điểm chú mục của mọi người, nhưng cũng không ngại v·a c·hạm.

Nơi này người ai không phải là cái người hung ác.

Vừa rồi Dương Hàn lộ ra chút bản lĩnh, cũng là có chút ý tứ cảnh cáo ý vị.

Ai có ý tưởng với ta, ta liền đánh nổ hắn đầu c·h·ó.

Chính là ý tứ này.

Âm phong thổi qua.

Cảnh vật lại yên tĩnh như cũ.

Đại Nhĩ hành thi lúc này không biết đã bị ai đó lột sạch giày dép quần áo trên người, chỉ chừa lại cái quần lót, thân hình bị Sát Lang Thú cắn qua một lần, cổ nghiêng qua một bên, vẫn lung la lung lay bò về phía trước.

Mỗi khi gặp chướng ngại vật, liền sẽ thay đổi phương hướng.

Thật tàn nhẫn thủ đoạn, lột đến như thế sạch sẽ tinh tươm.

Đại Nhĩ vốn đã gầy gò, giờ lại lung la lung tay đi trong gió, thân thể tím ngắt da bọc xương tựa như một con nhái bị lột da phơi khô, nhìn cay con mắt.

Khác với dự đoán trước đó, một tiếng gào của con Sát Lang Thú dường như cũng không có đưa tới bất cứ con thú nào khác.

Mấy người canh hồi lâu, cuối cùng cũng không thu hoạch được thêm gì, liền theo hiệu lệnh của Đoan Mộc Duệ, cùng nhau rút tới vị trí khác. Riêng Đại Nhĩ hành thi thì dứt khoát bị bọn hắn trói lại như bánh chưng, cử ra hai người đem hắn khiêng đi.

Dám không khiêng sao? Không khiêng đợi lát nữa cần thiết, chính bọn hắn sẽ tới thay thế vị này xấu số Đại Nhĩ làm mồi nhử.

Đám người đi một hồi, liền tìm được một cái động quật khá kín đáo, liền cử mấy người thay phiên nhau quan sát cảnh giới chung quanh, còn lại người tiến vào bên trong nghỉ ngơi.

Đem một tảng đá lớn che chắn lại động khẩu, nơi này thoáng cái trở thành một hầm trú ẩn rộng rãi an toàn.

Dương Hàn là được phân công canh gác ba giờ đầu tiên cùng với ba người khác, chia làm bốn hướng khác nhau.

Tìm một vị trí cách động khẩu không xa, âm thầm nép vào một vách đá.

Ở nơi này, cũng chỉ có lách mình vào khe đá nhỏ hẹp, mới có thể vừa có tác dụng chắn gió che sương, đồng thời phía sau lưng cũng tránh được việc bị tập kích bất ngờ.

Ba giờ rất nhanh trôi qua, chung quanh ngoài thỉnh thoảng có âm phong cùng sát khí lướt qua, liền không còn những thứ khác.

Dương Hàn cảm giác trong cơ thể vì chống chọi với sát khí mà linh lực tiêu hao gần một phần ba, liền đem một viên Trung phẩm Uẩn khí đan nuốt vào.

Thực ra sử dụng Hạ phẩm Uẩn Khí Đan, chậm rãi hấp thu cũng có thể đem linh lực bù vào, nhưng tình huống nơi này có thể biến đổi bất cứ lúc nào, Dương Hàn cũng không dám chủ quan, trong thời gian ngắn nhất đem linh lực kéo đầy mới có thể yên tâm.

Chương 48: Thật tàn nhẫn thủ pháp