Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 49: Thì ra là cái người không có đầu óc
Ba giờ đầu tiên trôi qua rất nhanh.
“Dương sư đệ, thay ca.” Nữ tử mang theo trường thương sau lưng, nhìn Dương Hàn nói.
Dương Hàn nhìn nữ tử này liền nhận ra là ai, nhất thời mỉm cười gật đầu, không nói một lời giao vị trí lại cho nàng tiếp tục canh gác.
Dương Hàn vào bên trong, đến bên cạnh đống lửa ngồi xuống.
Đoan Mộc Duệ đưa đến một khối thịt Sát Lang Thú đã được nướng chín, mỡ chảy xì xèo.
“Tạ sư huynh.” Cầm lấy khẩu phần, Dương Hàn lần đầu tiên từ khi đến nơi này có thịt cho vào bụng.
Cảm giác bụng lấp đầy, đồng thời có một cỗ lực lượng chảy xuôi trong cơ thể.
Lực lượng này tựa như linh khí, nhưng lại mang theo một tia cuồng dã sát khí, dù rất nhỏ nhoi nhưng Dương Hàn cỡ nào n·hạy c·ảm, làm sao không phát hiện.
「 Đing! Phát hiện một tia huyết sát khí. 」
「 Dung luyện thất bại, nguyên liệu biến mất. 」
Liên tục hai âm thanh nhắc nhở vang lên.
Dương Hàn chậm rãi đem thức ăn nhấm nháp, dù sao thứ này thịt mặc dù được nướng chín, nhưng vị cũng không ngon lành gì, có một chút tanh nồng.
Nhớ lại thức ăn của huyết sát thú đa phần là các loại hành thi cùng huyết nhục, Dương Hàn cũng không cảm giác ngon miệng, đơn thuần là lấp đầy bụng đói mà thôi.
Thân ở nơi hoang dã, cũng không có quá nhiều lựa chọn.
Trong động lúc này có không ít người, hầu như đều tranh thủ nghỉ ngơi, cũng không có ai trò chuyện gì, bầu không khí có chút vắng lặng.
Chỉ có tiếng lửa cháy bập bùng.
Dương Hàn một bên nằm dựa vào vách đá nghỉ ngơi, một nửa tinh thần vẫn luôn mở ra linh giác cảm nhận chung quanh.
Thân ở nơi này, chỉ có bản thân mới đáng tin.
Lúc này trong động chỉ còn lại hai vị sư huynh ngụ tại hai căn khách sạn cách chỗ của Dương Hàn không xa, còn lại đa số người đều là người ở trại tập trung.
Hai người sư huynh kia còn đỡ, còn lại những người ở trại tập trung đều có sắc mặt tiều tụy. Mặc dù vừa mới bọn hắn cũng được phân một chút thịt nướng, nhưng dưới hoàn cảnh lâu ngày sa sút tinh thần, để bọn hắn khó lòng khôi phục trong thời gian ngắn.
Nghỉ ngơi được một thời gian, Đoan Mộc Duệ bên ngoài trở về, lại tiếp tục ra hiệu mọi người d·ập l·ửa.
Nghỉ ngơi thời gian kết thúc, tiếp tục làm việc.
Nơi này không phân ngày đêm, hoàn toàn là dùng cảm giác mà phán đoán.
Dương Hàn nhìn thấy Đại Nhĩ hành thi lúc này bị trói gô lại, do hai người một trước một sau mang lên.
Đoàn người di chuyển đến một địa điểm khác xa hơn.
Thử cảm nhận một chút, Dương Hàn liền phát hiện sát khí ngày càng nồng đậm.
Nếu lúc trước cách một chút thời gian Dương Hàn mới phải điều động linh lực xua tan hàn sát khí thì hiện tại hắn cứ cách chừng mười hơi thở lại phải điều động một tia linh lực chống cự một lần.
Lúc này, một số ít người có thực lực trạng thái tốt thì không sao, những người có sức khỏe yếu thì sắc mặt càng thêm tiều tụy, có loại hít thở không thông.
Cũng may Đoan Mộc Duệ cũng biết điều này, sau khi đến một địa điểm liền ra hiệu đoàn người dừng lại.
Nơi này địa hình còn phức tạp hơn chỗ lúc trước mấy lần, mặt đất tràn ngập hố cùng vết nứt lồi lõm.
Bên dưới những hố cùng vết nứt này có một chút khí tức sát khí hòa quyện lại cùng nhau.
Đoan Mộc Duệ thấy cảnh này, sắc mặt mừng rỡ, tiến lên xem xét, liền thất vọng lắc đầu:
“Còn kém chút hỏa hầu.”
“Sư huynh, thứ này là…” một người thắc mắc.
“Thứ này là Huyết Sát Sương, nếu lại cô đọng thêm nữa, hẳn là có thể hình thành Huyết Sát Tích. Chỉ đáng tiếc chúng ta lần này đến sớm.” Đoan Mộc Duệ giải thích một chút, trong mắt có tiếc nuối mãi không dời mắt nhìn những hố có chứa Huyết Sát Sương này.
“Sư huynh, nếu vậy lần sau chúng ta lại đến thu hoạch, không có gì phải lo lắng.”
“Huyết Sát Tích một khi hình thành, rất dễ thu hút đến Huyết Sát Thú đến thu hoạch trong thời gian ngắn. Lần sau lại đến, phỏng chừng cái rắm cũng không còn.” Đoan Mộc Duệ thở dài, lắc đầu.
Có loại cảm giác cám treo mà heo nhịn đói.
Đáng tiếc Huyết Sát Sương cũng là một dạng khí thể, không cách nào thu lấy. Nếu không y cũng không tiếc đem Huyết Sát Sương nơi này toàn bộ thu hoạch.
Từng có người thử qua dùng vật kín chứa lấy Huyết Sát Sương, nhưng sau đó khi trở về đến nơi, một khi mở ra liền bị tan biến hòa vào không khí.
Dường như cũng chỉ có những nơi có nồng độ sát khí đậm đặc như nơi này, Huyết Sát Sương mới không bị bay hơi, thậm chí còn lắng đọng, có cơ may tích tụ thành Huyết Sát Tích.
“Mọi người tản ra, dựa theo phương hướng tương tự như lúc trước bắt đầu quan sát chung quanh. Hai người, mang ‘mồi nhử’ đến vị trí này, tháo dây ra.” Đoan Mộc Duệ rất nhanh xốc lại tinh thần, bắt đầu phân phó.
Nơi này sát khí nồng đậm, hiện tại lại thêm có hành thi làm mồi nhử, nếu may mắn thu hoạch được khá một chút cũng có thể đem tiếc nuối Huyết Sát Sương cho bù đắp.
Dương Hàn tìm được vị trí ẩn nấp.
Là trên một ngọn cây khô.
Cây khô này không biết vì lý do gì c·hết đi, nhưng bên ngoài lớp gỗ xù xì cứng như sắt thép. Chính giữa lại rỗng ruột, tựa như một cái ống khói kéo dài từ ngọn xuống mặt đất, tạo thành một nơi trú ẩn hết sức lý tưởng.
Cũng không biết rốt cuộc Huyết Sát Cốc này rộng lớn tới mức nào, vậy mà lại dần dần có thể nhìn thấy cả thực vật.
Mặc dù chỉ là những thân cây trơ trọi, không biết c·hết khô đã bao nhiêu niên đại, nhưng chỉ nhìn hình thể khổng lồ cùng chất gỗ như đã hóa thạch cũng biết nó đã sừng sững ở nơi này không biết bao nhiêu năm tháng.
「 Đing! Phát hiện một Hóa thạch Lim Sa Tùng. 」
「 Vật phẩm đặc thù, tinh thần lực không đủ tiêu hao dung luyện. 」
Dương Hàn có chút thất vọng.
Hắn có cảm giác, nếu như có thể đem thứ này dung luyện, nói không chừng hắn có thể khám phá ra chút gì đó.
Ngẫm nghĩ, càng thấy ý tưởng này đáng giá thử nghiệm.
Dương Hàn thân hình nhoáng lên hướng về trên ngọn cây, vung tay chém ra.
Kiếm khí lóe lên.
Keng!
.
Âm thanh kim loại ma sát với nhau vang lên.
Trên thân cây vậy mà chỉ để lại một vết kiếm khí lờ mờ, nhìn kỹ, kiếm khí vừa rồi Dương Hàn đã chém ra năm thành thực lực, nhưng chỉ chém sâu vào được một vệt như sợi tóc.
Đủ hiểu loại Hóa Thạch Lim Sa Tùng này cứng chắc như thế nào.
Suy nghĩ lại, tạm thời Dương Hàn cũng không tiếp tục dây dưa với thứ này.
Chờ ngày sau thực lực có chỗ tăng lên, lại tìm tới cũng không muộn. Thứ này quá cứng cáp, nếu làm ra động tĩnh gì quá lớn, được không bù mất, mà còn chưa chắc có thể thu hoạch được gì.
Không đáng giá.
Nghĩ vậy, Dương Hàn thân ảnh lặng lẽ lùi về trên hốc cây, chậm rãi yên tĩnh quan sát chung quanh.
Không bao lâu sau, từ trong sát khí sương mù, có mấy bóng đen chậm rãi đi tới.
Nhìn kỹ, là một bầy hươu hết thảy bảy con.
Những con hươu này toàn thân đen nhánh, lông lá tua tủa như gai nhọn mọc ra chung quanh, ánh mắt đỏ rực hiện lên vẻ khát máu. Hoàn toàn không có dáng vẻ đáng yêu của hươu thông thường.
“Xuất hiện Hắc Sát Lộc, bảy con, hai con trưởng thành Nhị Cấp, ta cùng Như Sương mỗi người một con, còn năm con non Nhất cấp, Dương Hàn, La Khương, Đại Tráng, ba người các ngươi tùy thuộc bọn chúng chạy hướng nào, liền tự lo liệu xử lý.” Đoan Mộc Duệ truyền âm chỉ huy.
Dương Hàn nhận được truyền âm của Đoan Mộc Duệ, âm thầm quan sát chờ thời cơ.
Đám Hắc Sát Lộc bước chân chậm rãi đi tới.
Nhìn mục tiêu, chính là những hố nhỏ có Huyết Sát Sương tích tụ đem bọn chúng thu hút.
Đi tới, cúi đầu, lè lưỡi đen kịt ra bắt đầu liếm láp lấy Huyết Sát Sương.
“Hành động.” Đoan Mộc Duệ nhìn thấy bảo bối của mình bị liếm láp ngay trước mặt, ánh mắt có chút phẫn nộ, lập tức ra lệnh.
Phốc, Vù, Xoạt…
Lập tức đủ loại công kích bay tới.
Dương Hàn cũng nhận được tín hiệu, nhưng mà không có vội vã ra tay, ngược lại tập trung nhìn tới.
Quả nhiên có một đầu Hắc Sát Lộc con non trong lúc sợ hãi, quay đầu chạy hướng bên này.
Dương Hàn không nói hai lời, thân hình cũng không có nhúc nhích mà là ngồi một chỗ, bàn tay hình thành chưởng ấn hướng về đầu Hắc Sát Lộc vỗ tới.
Chưởng lực vô hình, trong chớp mắt liền phanh một tiếng v·a c·hạm vào phần đầu của Hắc Sát Lộc, khiến đầu nó tựa như dưa hấu, nổ tung tóe.
Cách đó không xa, đám người cũng thi triển phần mình chiêu thức, đem Hắc Sát Lộc thành công đánh g·iết.