Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 53: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ sau lưng

Chương 53: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ sau lưng


Yên tĩnh.

Không có tiếng đáp lại.

Trần Phương lúc này mới thở ra một hơi.

Lúc trước hắn thông qua linh giác cảm nhận như có như không một tia thần thức quan sát đến trên người hắn, mặc dù cực kỳ nhỏ bé, nhưng thân là Khai Linh Cảnh Trung kỳ tu sĩ đã gần tiếp cận đột phá cảnh giới hậu kỳ, Trần Phương đối với các loại thần thức dò xét có một độ n·hạy c·ảm cực kỳ cao.

Bởi vậy mới liên tục dò xét nơi này.

Phải biết hôm nay đem nơi này dẫn dụ bầy Huyết Sát Thú kia đã khiến cho Trần Phương đắc tội không ít người, nếu để lọt ra ngoài, nhóm của y xem như tội càng thêm tội, có thể bị U trưởng lão mang đi bất cứ lúc nào.

Bởi vậy chuyện này càng ít người biết càng tốt.

Tốt nhất là chỉ một mình y nắm giữ bí mật này mới là thật an toàn.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Trần Phương hiện lên vẻ sắc lạnh, quay người rời đi.

Bên trong bọng cây, cách đó không xa, Dương Hàn phong bế hơi thở, sau lưng có mồ hôi lạnh chảy xuống.

Mẹ nó, cái thằng khứa Trần Phương này chẳng những tâm ngoan thủ lạt, còn tâm tư cẩn mật như vậy.

Vừa rồi nếu như Dương Hàn để lộ một tơ một hào dị động, vậy thì hôm nay dù có chui vào lòng đất thì Trần Phương hẳn cũng sẽ không buông tha cho hắn.

Bất quá những lời Trần Phương nói Dương Hàn đều có chỗ nghe thấy.

Dường như bọn họ có loại phương pháp nào đó có thể dẫn dụ Huyết Sát Thú cấp cao tới một nơi nhất định.

Đồng thời đám người này còn có căn cứ riêng ở bên ngoài?

Nghĩ đến đây, trái tim Dương Hàn phanh phanh đập rộn lên, khóe miệng chậm rãi giương lên.

Dương Hàn ở bên trong bọng cây yên tĩnh chờ đợi.

Ước chừng mấy giờ sau, khi cảm thấy nơi này đã thật sự an toàn, không còn bị người dòm ngó để ý, Dương Hàn mới chậm rãi đứng dậy, nhấc chân từng chút một leo lên trên, chuẩn bị chui ra ngoài.

Đều đã đợi lâu như vậy, nếu như Trần Phương vẫn còn ở nơi này ôm cây đợi thỏ, Dương Hàn cũng coi như chấp nhận ngã xuống, mẹ nó, ngươi là có bệnh sao, quá kiên trì.

Dương Hàn nhảy ra ngoài, tiến đến hiện trường quan sát.

Đột nhiên, Dương Hàn ánh mắt sáng lên.

“Quả nhiên là thế!”

Hắn mừng rỡ lẩm bẩm.

Trên mặt đất đá, kéo dài về một hướng nào đó, có từng vệt máu nhỏ xuống.

Dựa theo suy nghĩ trước đó của Dương Hàn, Huyết Sát Thú hình thể quá to lớn, không gian túi trữ vật thông thường là có hạn. Nếu muốn đem chứa vào, cũng cần lọc lấy thịt, như hôm trước đám người của Đoan Mộc Duệ xử lý.

Còn nếu không, buộc lòng phải sử dụng sức mạnh cơ thể, đem chúng nó trực tiếp cõng hoặc khiêng trở về.

Lần trước Dương Hàn nhìn thấy đám người Vương Bân săn g·iết một đầu Dị Ngạc Ngư chính là dùng phương pháp trực tiếp vác về.

Mà phương pháp này, duy nhất chỗ tai hại chính là để lại v·ết m·áu.

Dương Hàn lúc này quan sát, càng thêm chứng thực suy nghĩ của mình.

Nơi này mặc dù vết dấu chân cùng chiến đấu, v·ết m·áu loang lổ, sớm đã loạn thành một đoàn.

Nhưng Tam cấp Hắc Sát Tê Ngưu hình thể lớn như vậy, lại thêm trước đó Dương Hàn mơ hồ nghe được hướng đi của đám người Trần Phương, lúc này liền dựa theo phương hướng đó đi theo.

Quả nhiên đi ngược về phía thượng nguồn, Dương Hàn cứ cách mỗi một đoạn liền sẽ thấy một chút v·ết m·áu lớn nhỏ không đồng nhất, vương vãi trên đất đá.

Linh giác của Dương Hàn lúc này hoạt động hết công suất, cũng không dám giữ lại chút nào.

Trong linh giác của hắn, từng v·ết m·áu hiện lên màu trắng bạc, nhưng càng ngày càng mờ nhạt. Có lẽ là do đầu Tê Ngưu kia t·ử v·ong đã qua một đoạn thời gian, khí tức trong huyết dịch cũng càng ngày càng phai nhạt, bị sát khí của Huyết Sát Cốc dần dần hòa tan.

Dương Hàn dựa theo v·ết m·áu kia đi thật lâu, quanh co vòng vèo qua nhiều đoạn đường nhỏ hẹp khó đi, thậm chí có nơi còn nhém chút nữa làm cho hắn rơi xuống một cái khe vực sâu, phải dùng thân pháp nhảy qua.

Cũng không biết đám người Trần Phương làm thế nào mà phát hiện được căn cứ kia.

Dương Hàn một đường truy theo dấu vết, không biết qua bao lâu, đột nhiên một trận gió lớn kéo tới.

Dương Hàn không dám tùy tiện đối đầu với loại này cỡ lớn sát khí âm phong, liền tìm một hốc đá nép người đi vào.

Âm phong mang theo sát khí như mơ hồ có tiếng kêu rên âm u ào ào lướt qua, như một c·ơn l·ốc x·oáy, cuốn phăng đất đá, đem đất đá v·a c·hạm rầm rầm với nhau nghe đinh tai nhức óc.

Cũng may trận âm phong này đến nhanh đi cũng nhanh, không bao lâu sau liền rời khỏi vị trí Dương Hàn đang ẩn nấp.

Dương Hàn nhăn nhó, lúc này nếu là có ánh sáng, sẽ nhìn thấy gương mặt hắn đã bị bụi mù che lấp chỉ còn nhìn thấy một đôi mắt chớp động.

Lúc này, đôi mắt của Dương Hàn nhìn con đường phía trước, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Bởi vì trận âm phong kia đã đem tất cả dấu vết trên đường toàn bộ biến mất.

Điều này thoáng cái làm cho Dương Hàn lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Hiện giờ quay lại không được, tiến tới không xong.

Nếu là lớ ngớ ở nơi hoang vu này quá lâu, cũng không biết Dương Hàn hắn sẽ gặp phải thứ gì.

Nhìn tình huống, nơi này sớm đã cách xa con suối cạn Khô Xà Tuyền kia không biết bao nhiêu quãng đường, cũng không thể dựa theo con suối kia mà trở về địa điểm cũ.

Dương Hàn cân nhắc một chút, lật tay lấy ra một viên đan dược, nhai ngấu nghiến, đồng thời đem linh lực hộ thân mở lên hết công suất, bắt đầu dựa vào cảm giác mò mẫm tiến lên phía trước.

Dù biết phương pháp này cực kỳ ngu ngốc, nhưng Dương Hàn trước mắt chỉ có lựa chọn tiến về phía trước mà thôi.

Dùng đan dược tiếp sức, liều mạng đem linh giác thúc giục càng thêm mạnh mẽ, Dương Hàn cứ như vậy hướng thẳng về phía trước mò mẫm.

Đột nhiên, Dương Hàn thân hình ngưng lại, lập tức nằm xuống, lăn về một viên cự thạch gần đó nằm im.

Có tiếng bước chân đi trên sỏi làm phát ra âm thanh lạo xạo.

Trong linh giác của Dương Hàn hiện lên một vật nhỏ xíu như là thằn lằn, kích thước bằng cổ chân người lớn, bò về một viên sỏi bên đường, đưa lưỡi liếm láp say sưa ngon lành.

Bởi vì khoảng cách quá xa, Dương Hàn cũng không có nhìn ra nó đang ăn cái gì.

Nhưng tròng mắt Dương Hàn đột nhiên xoay chuyển, thân ảnh quỷ mị ngồi dậy, toàn thân bắp thịt căng cứng, vận lực toàn thân, đột nhiên lao về phía trước, không chút khách khí đem con thằn lằn vỗ xuống một chưởng.

Một chiêu “Vỗ Đầu Nựng Khuyển” thi triển vô cùng thuần thục, đem thằn lằn đ·ánh c·hết tươi tại chỗ.

Ánh mắt Dương Hàn quét tới, liền vô cùng mừng rỡ.

Bởi vì trên hòn sỏi kia quả thật còn có một tia khí tức của Hắc Sát Tê Ngưu.

Nói như vậy, hắn là đi đúng đường.

Lật tay một cái, đem t·hi t·hể thằn lằn cho luyện hóa, Dương Hàn liền nhanh chóng đi về phía trước.

「 Dung luyện thất bại, nguyên liệu biến mất. 」

Cái rắm cũng không luyện ra, xui xẻo.

Dương Hàn trong đầu truyền đến thanh âm, con thằn lằn cống hiến bỗng chốc hóa thành hư vô, làm cho hắn có chút thất vọng.

Không bao lâu sau, Dương Hàn đứng trước một đống đá lớn b·ị đ·ánh sụp, hai tảng đá vụn chồng chéo lên nhau, để lộ ra một lối đi hình tam giác, đen xì như một miệng hang xuyên xéo xuống lòng đất không biết dẫn đến nơi nào.

Trước miệng hang là chút dấu vết của con Hắc Sát Tê Ngưu còn mờ nhạt, có thể bị gió bụi lau đi bất cứ lúc nào.

Dương Hàn thúc giục linh giác tràn vào bên trong hang.

Không cảm nhận được bất cứ sinh linh nào, chỉ nhìn thấy một lối đi dẫn thẳng xuống lòng đất.

Dương Hàn thở nhẹ, nhấc chân đi vào bên trong.

Chương 53: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ sau lưng