Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 54: Lần theo dấu vết
Không khí bên trong này vậy mà lại trong lành hơn bên ngoài không ít, ngay cả sát khí cũng ít đi rất nhiều.
Càng đi xuống sâu, càng có cảm giác mát mẻ cùng với không khí trong lành.
Dương Hàn trong lòng lấy làm ngạc nhiên, bước chân lại không hề nhanh.
Hang động này diện tích càng đi xuống càng trở nên rộng rãi thoải mái.
Dương Hàn đi không bao lâu, liền nhìn thấy một cái ngã tư đường.
Đang phân vân không biết chọn đường nào, liền đột nhiên nghe thấy tiếng người nhỏ giọng trò chuyện.
“Mẹ nó, hôm nay thật chán ngắt, Trần sư huynh đem về chiến lợi phẩm, vậy mà ngay lúc chúng ta trực canh, thật xui xẻo!” Một giọng nói mang theo chút bực tức vang lên.
“Hừ, nghe các vị sư huynh nói lần này chúng ta có thu hoạch lớn, người người đều có thịt ăn, ngươi vội cái gì!” Một giọng nói khác vang lên.
“Hắc hắc, cũng là theo Trần ca tốt, ở lại cái nơi trại tập trung kia trước sau ta cũng phát điên.”
“Điều đó dĩ nhiên…”
Dương Hàn núp trong bóng tối, nghe tiếng người nói chuyện, trong lòng trầm xuống, cực lực đem bản thân khí tức giấu giếm, hướng về đường thông đạo khác đi tới.
Qua không bao lâu, thân ảnh Dương Hàn lần nữa quay lại gần ngã tư đường.
Sắc mặt của hắn lúc này không được tốt lắm.
Hai con đường này đều có người đứng âm thầm canh gác. Hẳn là con đường thứ ba cũng có.
Tuy nhiên, đây chỉ là suy đoán, cần phải trực tiếp tiến đến mới có thể đem dập tắt hi vọng.
Dương Hàn toàn lực triển khai thân pháp, lại dưới sự giúp sức của Đằng Phong Ngoa, tựa như lướt trên mặt đất, không để lại chút âm thanh nào.
Thông đạo này không khí có vẻ tĩnh mịch cùng lặng lẽ hơn cả hai thông đạo trước đó, trong không khí có mùi mốc meo cùng cũ kỹ, tựa như đã rất lâu chưa ai tiến vào nơi này.
Dương Hàn đi không biết qua bao lâu, cảm tưởng như đã trôi qua một thời gian rất dài, đột nhiên hắn chậm rãi dừng lại.
Nơi này đã không có đường để đi.
Bởi vì lối đi phía trước đã bị đất đá từ bên trên đổ sụp xuống, đem toàn bộ lối đi che lấp.
Tình huống này cực giống với trước đó Dương Hàn bị mắc kẹt trong hầm mỏ.
Chỉ có điều lúc này Dương Hàn hoàn toàn không biết phía sau đống đất đá này là thứ gì, đồng thời cũng không thể đem đống đất đá này cho dung luyện. Nếu như gây ra động tĩnh, chắc chắn kinh động tới đám người Trần Phương.
Lấy đức hạnh của đám người này, Dương Hàn chắc chắn không có kết quả tốt.
Cân nhắc một phen, cuối cùng quyết định đánh liều một phen.
Quyết đoán lấy từ trong ngực ra Độn Địa Phù, vỗ lên ngực, bắt đầu chậm rãi đi xuyên qua lớp đất đá dày chặn lối đi.
Biết được Độn Địa Phù không còn duy trì được bao nhiêu thời gian, Dương Hàn không có chút xíu nào chậm trễ, thân hình tận hết sức lực đi về phía trước, đồng thời linh giác cũng không ngừng cảm nhận chung quanh, tránh trường hợp đi nhầm hướng mãi không có lối thoát.
Hô!
Dương Hàn thân hình lóe lên, vượt ra khỏi vách đá, khom lưng thở dốc.
Cuối cùng cũng đem chướng ngại cho vượt qua.
Vừa lúc Độn Địa Phù cũng đã hóa thành điểm điểm tia sáng tan biến, hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Lần này ngươi đối với ta đã lập đại công, yên nghỉ đi Độn Địa Phù!
Dương Hàn trên mặt mang theo hai phần hư tình giả ý cảm thán, tám phần còn lại là tiếc của, dưới chân lại không chút nào chậm chạp bắt đầu quan sát tình huống chung quanh.
Lúc này, trước mắt Dương Hàn vậy mà lại lờ mờ có ánh sáng ở phía xa hiện lên.
Phải biết, hoàn cảnh nơi này cực kỳ tối tăm, cho dù có một chút xíu tia sáng cũng sẽ cực kỳ kích thích nhãn cầu, ngay lập tức có phản ứng.
Dương Hàn bị ánh sáng phía xa thu hút mà đến, cũng không dám làm ra động tĩnh.
Có trời mới biết ở nơi này vì sao có ánh sáng.
Không bao lâu, theo khoảng cách càng ngày càng gần, cuối cùng Dương Hàn nhìn thấy một miệng hang.
Miệng hang nhìn từ bên trong ra bị một đám cỏ khô che chắn lối đi, chỉ để lộ một khe hẹp ở phía bên trên.
Dương Hàn theo khe hẹp cẩn thận ghé mắt qua nhìn.
Vừa nhìn, liền sửng sốt.
Vị trí của hắn lúc này là từ trên cao nhìn xuống, giống như đứng trên sườn đồi nhìn xuống chân đồi.
Ở dưới chân đồi có một khoảng đất trống, đang có một nhóm người quây quanh một đống lửa lớn, đang cười nói ăn uống.
Đa số đều có gương mặt xa lạ, nhưng một người trong đó Dương Hàn có chút ấn tượng, chính là Trần Phương.
Chỉ thấy Trần Phương lúc này đang cầm một miếng thịt lớn, từng ngụm từng ngụm nhai nuốt, thỉnh thoảng đắc ý uống một hớp rượu. Phía sau lưng còn có một vị nữ tử thân hình tiều tụy, đang chậm rãi bóp vai cho y.
Cũng không biết đám người chung quanh nói gì, thỉnh thoảng cả đám lại phá lên cười hô hố.
Dương Hàn trong lòng trầm xuống.
Cũng may miệng hang này có một tảng đá cực kỳ xảo diệu che lấp khiến nhìn từ bên dưới nhìn lên sẽ không thể nhìn thấy miệng hang, nếu không lấy tình cách của Trần Phương vững như lão cẩu, tuyệt đối sẽ đem lối đi này bịt lại hoặc là cho người canh gác.
Dương Hàn cũng không dám nhìn nhiều.
Đám này người mặc dù nhìn sơ qua giống như một lũ giang hồ ô hợp, nhưng đều là tu sĩ hàng thật giá thật.
Nhất là Trần Phương, tu vi lại hơn Dương Hàn mấy cái cảnh giới.
Địch người đông thế mạnh, ta nhất quyết khúm núm co rút không ra.
Địch bằng vai phải lứa, tươi cười đối xử.
Địch dưới màu, trọng quyền xuất kích, tuyệt không chùn tay.
Đây đều là Dương Hàn tự mình trải qua ngày đêm khổ não suy tư mà đúc kết ra.
Tuyệt đối là tinh hoa đối nhân xử thế.
Dương Hàn có cảm giác như dũng sĩ một mình vào hang cọp. Một đám lão hổ bên dưới, còn hắn ở trên này chờ đợi thời cơ.
Những người này cũng không phải luôn luôn ở đây. Bọn hắn cũng có mộng tưởng, cũng có hi vọng rời khỏi Huyết Sát Cốc.
Chỉ sợ các ngươi không có mộng tưởng, có liền tốt.
Dương Hàn khóe miệng nở nụ cười nghiền ngẫm.
Hắn cũng không có rãnh rỗi, bắt đầu tĩnh tọa tại chỗ.
Đừng hiểu lầm, Dương Hàn cũng không có tu luyện cái gì, ngược lại một mực lặng yên như một pho tượng.
Thân còn ở trong hang cọp, nhất quyết không thể khinh suất, càng không thể để lộ ra bất cứ tia linh lực ba động nào.
Nếu không là sẽ m·ất m·ạng đấy!
Trong lúc rãnh rỗi, Dương Hàn bắt đầu dựa trên thời khóa biểu hàng ngày, đem tài liệu luyện đan tiếp tục cho luyện.
Làm một cái cầu tiến người, nhất quyết sinh hoạt không được lơ là, đến giờ luyện đan liền phải đi luyện đan, không có nửa câu nói nhảm.
Cùng lúc đó, ở phía bên dưới chân đồi, đám người vẫn như trước ăn uống nói cười vui sướng.
“Trần sư huynh, tiểu Nguyệt con ta tình huống như thế nào… nàng…có được sống tử tế hay không?” Nàng thân là nội môn đệ tử của Huyền Đạo Tông, lúc này lại chẳng khác nào một phàm nhân nữ tử yếu đuối bình thường rụt rè.
“Nghi Lâm sư muội yên tâm. Tiểu Nguyệt trạng thái bên kia rất tốt, ăn no uống đủ. Chỉ cần ngươi chịu đem công pháp Tinh Nguyên Cảnh Pháp quyết giao ra, ta có thể cam đoan cho ngươi cùng Tiểu Nguyệt đoàn tụ với nhau. Thế nào?” Trần Phương ngữ khí cười cợt nói.
Nghe nói con mụ này gian díu cùng một vị thiên kiêu ma đạo, hiện giờ còn tỏ vẻ thanh cao gì. Nếu không phải cần ngươi đem Tinh Nguyên Công Pháp tu luyện khai ra, còn để ngươi sống tới bây giờ hay sao?
Chờ một ngày đem ngươi đè xuống ma sát, ngày đó xem ta làm sao h·ành h·ạ ngươi.
Trần Phương ánh mắt lộ ra thần thái d·â·m tiện.