Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 58: Dương Hàn, ngươi đây là đuổi ăn mày sao

Chương 58: Dương Hàn, ngươi đây là đuổi ăn mày sao


Đối với loại lão quái vật mơ mơ hồ hồ tu vi bị phong ấn này, Dương Hàn là không dám nương tay, ra tay liền vận dụng toàn bộ công lực, muốn nhất kích tất sát.

Cái gì thương hoa tiếc ngọc, hắn cũng không muốn nghĩ tới.

Mà Nguyệt Thần dù tu vi không còn, nhưng nhãn lực còn đó, vừa thấy Đại đao tràn ngập hỏa diễm này xuất hiện, cả người lông tơ dựng đứng lên, một cảm giác sinh tử lập tức tràn ngập trong mắt.

Không ổn!

Hắn là làm thật!

Tim nàng đập thình thịch như muốn nhảy tung ra khỏi lồng ngực, trong tay mơ hồ muốn bấm một thủ ấn kỳ quái nào đó, nhưng đột nhiên nàng suy nghĩ tới chuyện gì, vội vàng hô lớn:

“Dương sư huynh, ta có nhất pháp có thể để ngươi hài lòng!”

Ầm! Uỳnh~~~

Mặt đất chấn động, đao khí mang theo toàn lực của Dương Hàn đem mặt đất chém ra một rãnh chừng mấy trượng, bên trong vẫn còn hỏa diễm b·ốc c·háy nghi ngút.

Vừa rồi Dương Hàn trong lúc tối hậu nghiêng đao khí sang một bên, khiến cho tóc tai của Nguyệt Thần cùng với một bên quần áo bị ảnh hưởng cháy sém.

Lúc này Nguyệt Thần lộ ra vô cùng chật vật, thậm chí da thịt của nàng còn có vết bỏng rát, bắt đầu phồng rộp lên.

Dương Hàn nhíu mài, chẳng lẽ suy đoán của mình là sai lầm, nàng này cũng không phải cái gì lão quái vật?

Trong lúc suy nghĩ, trên người hắn khí thế cũng chưa có thu lại, tựa như chỉ cần câu nói của Nguyệt Thần không làm cho hắn hài lòng, liền có thể tiếp tục xuất thủ thêm lần nữa.

“Dương sư huynh, ta lúc trước có tìm hiểu qua một bộ tâm pháp tu luyện. Thân thể tu sĩ là có ba hồn bảy phách. Ta có thể dùng tâm pháp này tách ra một phách giao cho sư huynh giữ làm tin. Ngày sau nếu như Nguyệt Thần có đem sư huynh tình huống lộ ra nửa lời, liền sẽ tổn thương hồn phách, thậm chí là ngơ ngơ ngác ngác.” Nguyệt Thần chậm rãi nói.

“Làm thế nào ta có thể xác định lời ngươi nói là thật. Cũng đừng đem thề thốt ra nói với ta, ta người này ít đọc sách, sẽ không tin loại kia thề thốt.” Dương Hàn ngẫm nghĩ một chút, đáp.

“Sư huynh yên tâm, ta có thể đọc một phần khẩu quyết tâm pháp cho sư huynh tham ngộ trước. Lấy sư huynh tài trí, chắc hẳn có thể nhìn ra trong đó thật giả. Nguyệt Thần tuyệt không dám gian dối nửa lời.” Nguyệt Thần thấy Dương Hàn dường như đã động tâm, trong lòng thở phào một hơi, đột nhiên nhoẻn miệng cười nói.

“Như vậy tốt nhất.” Dương Hàn gật đầu.

Nguyệt Thần thấy vậy, cũng không chần chừ, bắt đầu tinh tế phẩm đọc một đoạn khẩu quyết tối nghĩa.

Dương Hàn tập trung lắng nghe, không dám lơ là nửa phần.

「 Đing! Phát hiện Tâm pháp Huyền Đạo Kinh Tàn quyết. Không đủ trọn vẹn, không thể tiến hành học tập.」

「 Huyền Đạo Kinh: Tâm pháp trấn phái của Huyền Đạo Tông. Do Huyền Thiên Lão Tổ dựa vào tàn phiến chứa một chữ bên trong Thiên Đạo Kinh mà sáng tạo ra. Luyện đến tối cường có thể đạt đến Tam Hoa Tụ Đỉnh cảnh giới, thành tựu Pháp Thân chi cảnh.」

Nghe tiếng nhắc nhở, đáy mắt Dương Hàn hiện ra một tia kinh nghi.

Quả nhiên trước đó suy đoán của hắn là đúng, vị Nguyệt Thần này chỉ sợ thân phận không đơn giản.

Trong lòng Dương Hàn chậm rãi nổi lên một chút suy đoán.

“Sư huynh, ngươi thấy thế nào?” Nguyệt Thần đọc xong khẩu quyết, ở một bên chăm chú quan sát trạng thái của Dương Hàn, dò hỏi.

“Công pháp này tên gì?” Dương Hàn không trả lời nàng, hỏi ngược lại.

“Nguyên Hồn Quyết.” Nguyệt Thần không chút do dự đáp.

Dương Hàn nghe vậy thì trong lòng bật cười, đem Huyền Đạo Kinh đổi thành Nguyên Hồn Quyết, khó cho ngươi nghĩ ra được.

“Tốt, ta tin tưởng sư tỷ.” Dương Hàn gật đầu, sau đó nói thêm. ”Ta muốn một phần tâm pháp tu luyện trọn vẹn từ Tinh Nguyên Cảnh trở xuống, cùng với một hồn một phách.”

“Cái gì, Dương Hàn, ngươi…Tâm pháp tu luyện có thể, nhưng một phách trước đó chẳng phải đã nói xong rồi hay sao? Ngươi lật lọng?” Nguyệt Thần thoáng cái sắc mặt thay đổi, cũng không thèm gọi cái gì sư huynh.

Nàng thân chuyên tu thần hồn, dĩ nhiên biết nó tầm quan trọng. Hồn phách tách ra, không phải chỉ nói đơn giản nhẹ nhàng như vậy là có thể đưa ra.

Người này âm hiểm lật lọng, nàng thật cũng đã động tâm niệm giải phong tu vi đem hắn chém c·hết t·ại c·hỗ này.

“Nguyệt Thần sư tỷ, người có tam hồn thất phách, ngươi đưa cho ta một phách, cũng không phải quá coi nhẹ mình đi. Ai biết được ngươi có cái gì thủ đoạn đem phách này bù đắp, một hồn một phách, ta xem cũng không ảnh hưởng bao nhiêu. Dù sao sư tỷ hiện tại cũng không còn tu vi, ít một chút hồn phách, dù ảnh hưởng đến một chút thần hồn bên ngoài, cũng không có gì ảnh hưởng đi.” Dương Hàn bâng quơ nói.

“Không ảnh hưởng? Dương Hàn, ngươi đừng ép người quá đáng. Hôm nay nếu như ta c·hết ở đây, Trần Phương kia một khi quay trở lại, chắc chắn không bỏ qua cho ngươi.” Nguyệt Thần sắc mặt lạnh lẽo.

“Trần Phương? Sư tỷ, ngươi cũng đánh giá hắn cao quá đi. Với người không còn tu vi như ngươi thì hắn còn có chút đáng sợ, còn đối với ta, hắc hắc…không nói nữa, nếu ngươi cảm thấy giao dịch là không được, vậy chúng ta không còn gì để nói.” Dương Hàn khí thế trên người lại lần nữa dâng lên.

Nguyệt Thần sắc mặt khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dương Hàn…tốt, ta đáp ứng. Đem tâm pháp tu luyện từ Tinh Nguyên Cảnh trở xuống giao ra, đồng thời cũng sẽ giao ra một hồn một phách. Nhưng ngươi ta đều phải lấy tâm ma phát thệ, cùng ta giải quyết đám người Trần Phương, đồng thời giúp ta trở về Trại tập trung đoàn tụ với tiểu Nguyệt. Chuyện này giải quyết xong, trong vòng trăm năm, ngươi phải đem đầy đủ hồn phách trả lại cho ta. Nếu như có trái lời, vạn ma cắn xé, vĩnh không siêu sinh.”

Nói xong, nàng trước tiên đưa tay lên phát thệ, bộ dáng nghiêm túc.

“Trăm năm?... tốt, ta đáp ứng.Ta Dương Hàn tại đây hướng tâm ma phát thệ, cùng Nguyệt Thần giải quyết đám người Trần Phương, giúp nàng trở về Trại tập trung, ngày nào đó ân oán giữa ta và Nguyệt Thần sư tỷ giải quyết xong tất cả thì trong vòng trăm năm ta sẽ trả lại hồn phách cho nàng. Nếu như có trái lời, tất chịu tâm ma trừng phạt.” Dương Hàn rất thoải mái hướng tâm ma phát thệ.

Nguyệt Thần nghe xong, nhíu mài, nội dung lời thề của Dương Hàn dường như không đúng lắm, nhưng trên cơ bản cũng không có xung đột, cũng coi như là chấp nhận được.

“Dương sư đệ, tâm ma phát thệ nếu như trái lời, đời này ngươi cũng đừng mong yên ổn. Mong rằng sư đệ chớ có thất ngôn.” Nguyệt Thần lúc này trên mặt đột nhiên phục hồi thần thái thong dong.

Dương Hàn cảm nhận được trên nàng có loại khí chất cao ngạo tự tin, khác xa so với trước đó.

Xem ra hắn không có đoán sai, vị này Gia Cát Nguyệt Thần là cố tình ẩn giấu. Xem ra không cùng nàng ta tranh đấu là lựa chọn chính xác.

Dương Hàn thầm nghĩ, đồng thời độ cảnh giác với Nguyệt Thần cũng tăng lên.

“Dương sư đệ, ngươi có đan dược chữa thương hồi phục linh lực hoặc là Thượng phẩm linh thạch hay không? Trung phẩm linh thạch cũng được.” Nguyệt Thần hỏi.

“Để làm gì?”

“Ta cần hấp thu chút ít linh lực, dùng làm vật dẫn để tiến hành câu thông truyền pháp cho sư đệ.” Nguyệt Thần nghi hoặc, người này làm sao chút ít thường thức này cũng không biết.

“Trung phẩm Uẩn Khí Đan, đủ chứ?” Dương Hàn hỏi dò.

“Ngươi đuổi ăn mày sao? Ít nhất cũng phải là Thượng phẩm mới miễn cưỡng, nếu có Cực phẩm Uẩn Khí Đan là tốt nhất.” Nguyệt Thần có chút gắt gỏng, nói tiếp.” Dương sư đệ, chúng ta đã đạt thành quan hệ hợp tác, ngươi đường đường một nam nhân đại tu sĩ, keo kiệt lo lắng đề phòng ta một nữ tử mất hết tu vi như thế để làm gì? Còn có thân phận một cao giai tu sĩ sao?”

Nguyệt Thần trong lòng bực tức. Nàng hoàn toàn không nhìn ra tu vi của Dương Hàn này, nhưng nhìn cách xử sự cáo già, ra tay quyết đoán, không ngại dùng thủ đoạn đê tiện thì tu vi chắc chắn không thể nào thấp.

Người như hắn, lúc này lại nhỏ nhen đến mức không dám cho nàng cao giai đan dược, chỉ dám đưa Uẩn Khí Đan loại này thấp giai đan dược, chẳng khác nào sỉ nhục nàng.

Chương 58: Dương Hàn, ngươi đây là đuổi ăn mày sao