Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 57: Nghi Lâm, Gia Cát Nguyệt Thần
Nhị Cẩu Đản thân thể giữa không trung, chỉ cảm thấy dưới háng trời long đất lở, thiên địa đảo điên, âm dương nghịch chuyển, kinh đào hải lãng, đất trời oán hận, sinh linh đồ thán…
Là ai… dùng như thế đê hèn chiêu thức ám toán ta!
Đây là suy nghĩ trong đầu Nhị Cẩu Đản.
Hắn cố gắng vận công, nhưng loại cảm giác đau đớn từ bộ vị kia truyền đến để cho hắn đau đớn tận tâm can, dù chỉ là hít thở cũng cảm thấy đau đớn tột độ, không đề nổi nửa phần khí lực.
“C·h·ó Đói Gặp Kứt Khô!” lại là một thanh âm không chút cảm tình.
Nhị Cẩu Đản rùng mình.
Loại này hàm s·ú·c mà mỹ miều tên gọi chiêu thức, để cho gã có loại cảm giác không ổn.
Một luồng khí lạnh lan tràn từ hạ thân l·ên đ·ỉnh đầu.
Nhưng đây cũng chính là những suy nghĩ cuối cùng trong đầu Nhị Cẩu Đản.
Chỉ thấy thân ảnh của Dương Hàn vậy mà xuất hiện ở phía trên, chờ cho Nhị Cẩu Đản vừa bay lên tới nơi, liền vung tay ra tựa như giã gạo hướng về đầu y đấm xuống.
Uỳnh một tiếng vang lên, đầu của Nhị Cẩu Đản vỡ nát, thân thể không đầu như bị đóng đinh vào mặt đất, không nhúc nhích.
Máu tươi lúc này dường như còn chưa kịp phản ứng, vẫn cứ như thế mạnh mẽ phun ra như một đài phun nước nho nhỏ.
Dương Hàn thân ảnh nhẹ như lông hồng đáp xuống trước mặt Nghi Lâm sư tỷ còn đang kinh sợ, chậm rãi bước tới thu lấy túi trữ vật, đồng thời vung tay đem t·hi t·hể của Nhị Cẩu Đản vung đi luyện hóa.
Tiết kiệm là quốc sách, tươi mới như thế t·hi t·hể, không thể lãng phí!
「 Chúc mừng dung luyện t·hi t·hể Cảm Khí Cảnh Trung Kỳ tu sĩ Nhị Cẩu Đản thành công, nhận được Trung phẩm Nhân Ngẫu !」
「 Trung phẩm Nhân Ngẫu: Bảo vật ngẫu nhiên có được từ dung luyện t·hi t·hể địch nhân. Dung luyện trực tiếp có thể cường hóa chủ nhân thể chất, độ bền càng cao, tăng lên càng lớn. Độ bền còn lại: 100% 」
「 Kỹ năng 1: Chịu Đấm Ăn Xôi: Chuyển hóa sát thương chủ nhân gánh chịu thành kinh nghiệm. 」
「 Kỹ năng 2 : Tiễn Bạn Lên Đường: Kết nối khí tức sinh mệnh của địch trong phạm vi nhìn thấy, Nhân ngẫu cùng địch đồng sinh cộng tử. Ngẫu còn địch còn, ngẫu bạo địch vong. Trăm phần trăm tiễn địch đồng cấp lên đường, cao hơn một đại cảnh giới chỉ có thể làm b·ị t·hương, cao hơn hai đại cảnh giới sử dụng vô hiệu. 」
Oái, còn có niềm vui ngoài ý muốn!
Tiễn Bạn Lên Đường.
Cùng địch nhân đồng cấp đồng quy vu tận, cùng địch nhân cao hơn một đại cảnh giới trọng thương.
Đơn giản mà thô bạo.
Dương Hàn đáy mắt thoáng lên mừng rỡ vui thích. Gương mặt lại hết sức bình tĩnh nhìn Nghi Lâm cách đó không xa.
Theo bước chân Dương Hàn ngày càng tới gần, Nghi Lâm thân thể run rẩy càng lợi hại.
“Ngươi….ngươi là ai?” Nghi Lâm run giọng, nuốt nước miếng khan, dò hỏi.
Dương Hàn suy nghĩ một chút, lấy ra một cái lệnh bài quơ quơ.
Nghi Lâm nhìn thấy lệnh bài, sắc mặt liền xám ngoét.
Đệ tử Huyền Đạo Tông.
Nếu là như vậy, cơ hội sống của nàng thoáng cái giảm xuống hơn phân nửa.
Người này ngay trước mặt nàng đánh g·iết đồng môn, như thế tiêu sái phóng khoáng, tựa hồ cũng không lo sợ nàng nhìn thấy. Hiển nhiên đã có ý tứ diệt khẩu, coi nàng như người đ·ã c·hết, mới như thế thoải mái.
Bất quá người này làm sao như thế lạ lẫm. Chẳng lẽ là mới đến Huyết Sát Cốc sau này?
Nếu là như vậy, chẳng lẽ người trước mắt là vị kia biến thái đại ma đầu mà Nhị Cẩu Đản vừa mới nói tới.
Nghĩ đến đây, sắc mặt nàng vừa sợ hãi vừa lóe lên tia giận dữ, như muốn cùng Dương Hàn liều mạng.
“Nghi Lâm sư tỷ, ta mặc kệ ngươi nghĩ gì, trong vòng ba câu nói, cho ta một lý do để không g·iết ngươi.” Dương Hàn nhìn nhìn Nghi Lâm, sau đó xoay lưng, đi đến bên cạnh đống lửa, ngồi xuống.
Lần trước hắn g·iết Trương Tam là không người nhìn thấy, còn bị hãm hại đưa vào tận đây. Lần này là có người chứng kiến tận mắt, Dương Hàn cũng không muốn lần nữa đặt bản thân vào tay người khác.
Mặc dù bản thân của vị sư tỷ này đáng thương, nhưng đáng thương là đáng thương, một khi nàng bị ép buộc, người đầu tiên nàng bán nói không chừng chắc chắn là hắn.
Điểm này Dương Hàn hoàn toàn không dám đánh cược.
Nhất là sau lưng nàng cái vị kia thần bí sư phụ, mặc dù đem nàng giam vào nơi này, nhưng làm sao không có ý tứ bảo vệ mạng sống của nàng đây?
Dù sao ngẫm lại, tư thông với môn phái đối địch, là có thể tại chỗ bị diệt sát. Chưa biết chừng ngày nào đó vị kia sư phụ nàng có phương pháp đem nàng trở ra, khi đó Dương Hàn cũng không có tự tin đủ năng lực để chống lại cả Huyền Đạo Tông đại tông phái thủ đoạn.
“Ngươi….ngươi, ngươi là cái kia ma đầu? Dương Hàn?” Nghi Lâm run giọng.
“Còn hai câu.” Dương Hàn ngữ khí lạnh nhạt, đáy mắt lại là có chút giận dữ.
Nhị Cẩu Đản cái thằng này đem hắn bên ngoài thanh danh bôi tro trét trấu như vậy, xem ra có đến chín thành là do cẩu vật Trần Phương kia sai sử.
Thật muốn dùng Sát Cẩu Vô Hối đem nó đầu c·h·ó đánh nổ!
Dương Hàn lúc này không hề buông lỏng cảnh giác, bởi vì đỉnh đầu Nghi Lâm lúc này tình huống có chút để hắn trái tim đập loạn.
「 Gia Cát Nguyệt Thần 」
Cái này dòng họ ‘Gia Cát’ để cho Dương Hàn thật sâu ấn tượng.
Loại họ này, mặc dù thiên hạ rộng lớn, người như thế nhiều, trùng tên họ cũng không ít. Nhưng ở Huyền Đạo Tông, lại có như thế địa vị to lớn, họ Gia Cát, cho Dương Hàn cảm giác rất khác thường.
Nhất là ba người họ Gia Cát hắn từng gặp qua.
Gia Cát Nguyệt Đạo.
Gia Cát Nguyệt Tinh.
Gia Cát Nguyệt Thần.
Khoan đã?
Nếu nói ba người này mang ba cái họ tên như thế này lại không liên quan với nhau, đ·ánh c·hết Dương Hàn cũng sẽ không tin.
Chẳng lẽ ba người này là mẹ con? Vị trước mắt này là mẹ?
Ngẫm kỹ lại, không thể nào, nếu là mẹ con, làm sao trước đó thấy bộ dáng Gia Cát Nguyệt Đạo vẫn nhởn nhơ đi khắp nơi, thậm chí còn đi đến khu tạp dịch rãnh rỗi ngồi giảng đạo thuyết pháp?
Mà lại, vị kia Gia Cát Nguyệt Đạo kia tu vi đã đạt tới Đạo Cơ Cảnh. Vậy Gia Cát Nguyệt Tinh cùng Gia Cát Nguyệt Thần lại có tu vi gì?
Làm sao như thế nặng nề bí ẩn thân phận, lại tiến vào đến nơi này?
Lại còn dùng tên giả để nói chuyện?
Tư thông ma đạo như thế cẩu huyết sự tình, chẳng lẽ cũng chỉ là bên ngoài ngụy trang?
Ngẫm sơ qua, cũng khiến cho Dương Hàn không rét mà run, cảm giác bản thân dường như đang dấn thân vào một cái kinh thiên đại bí mật nào đó.
Nếu như hắn suy đoán là đúng, cái nàng này cũng nào đâu phải cái gì Tinh Nguyên Cảnh gà con, mà thật là một cái lão quái vật Đạo Cơ Cảnh hàng thật giá thật.
Không biết phía trên làm ăn kiểu gì, đem một tên Đạo Cơ Cảnh tống vào nơi này, đây là muốn làm gì?
Đây còn muốn thế nào chơi?
Giả heo ăn thịt hổ cũng không cần thiết làm như thế đi?
Nguyệt Thần nhìn thấy sắc mặt Dương Hàn biến ảo, ánh mắt dần lạnh xuống, bên ngoài lại là tỏ vẻ run rẩy sợ hãi.
“Ta có pháp quyết tu luyện từ Tinh Nguyên Cảnh trở xuống. Nguyện vì Dương sư huynh truyền pháp. Chỉ cần cho ta cơ hội đoàn tụ với tiểu Nguyệt.” Nguyệt Thần hít sâu, liên tiếp nói ra một hơi.
Dương Hàn nghe vậy, sắc mặt hơi ngưng lại, ngẫm nghĩ một chút, lại lắc nhẹ đầu:
“Sư tỷ, chưa đủ.” Dương Hàn nói.
Mẹ nó, nếu không phải con mụ này liên lụy quá lớn, chưa biết chừng tối hậu sinh tử sẽ xuất ra thủ đoạn nào đó giải phong tu vi bảo mệnh, Dương Hàn là sẽ không muốn nói nhảm nhiều như vậy.
Cho nàng ba câu nói, chính là muốn ép khô giá trị trên người nàng mà thôi.
Dương Hàn đứng dậy, nhìn về phía Nguyệt Thần.
Nguyệt Thần lùi lại phía sau mấy bước, tròng mắt loạn chuyển.
Trên người nàng còn có chút thủ đoạn. Nhưng đây là dùng đối phó Trần Phương. Chưa đến lúc tối hậu quan đầu, nàng dù thế nào cũng không thể sử dụng.
Nhìn bộ dáng người này khí thế lăng lệ, vừa rồi ra tay như thế tàn nhẫn độc ác, tuyệt không phải hạng người hời hợt mà nàng có thể dùng vài ba câu nói để qua chuyện kéo dài thời gian.
Dương Hàn thấy nàng ngậm miệng không nói, sắc mặt phát lạnh, thân ảnh bước tới một bước, lập tức tiêu thất.
“Sư tỷ, nếu không muốn nói cũng không cần nói nữa. Yên tâm, sư đệ sẽ chiếu cố tiểu Nguyệt, ngươi có thể ra đi thanh thản.”
Khi xuất hiện, đã là ở gần trước mặt Nguyệt Thần, trong tay đao khí kết hợp với hỏa diễm tạo thành một hư ảnh Hỏa diễm đại đao hơn hai mét, chính là học theo chiêu số của Đoan Mộc Duệ ngày hôm đó.
Đại đao hỏa diễm này chứa Dương Hàn mười thành thực lực, mang theo hơi nóng hừng hực, tựa như muốn đốt cháy hết không khí chung quanh nơi nó đi qua, hướng về đỉnh đầu Nguyệt Thần chém xuống.
Động tác quyết đoán, không chút do dự!