Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12: Song Kỳ tương hội.
Không lẽ tại thế giới này Tokuda lão nhân là biến thái, không thích cháu gái, thích cháu trai sao?
Lập Tuệ nhíu mày, đánh giá lão Kim từ trên xuống dưới một vòng, bản thân nàng cũng tự có đáp án.
Nhìn bộ dạng lão nhân đầu hói lấm la lấm lét, mắt ti hí đảo liến thoắng, hàm răng vàng với nụ cười khả ố, muốn bao nhiêu đáng khinh cũng có.
Vừa thấy Ninh Kỳ xuống nhà, Ninh Thành đứng ở trong bếp lập tức cao giọng nói vọng ra.
“Kỳ! Có hàng khách đặt, chuẩn bị mang đồ cho khách đi con!!”
Người ta nhận hàng là một thiếu nữ trẻ tuổi, nhìn thấy gã đưa cơm cứ nhìn mình trân trối liền lấy làm lạ, nhìn ngược trở lại.
Công không bằng cái tiệm cơm nhà hắn nữa.
Chương 12: Song Kỳ tương hội.
Ninh Kỳ cũng cảm thấy hẳn là mình nhầm, ngượng ngùng cười.
“Chật thế này đi kiểu gì?”
Sao lão già này sao cùng ở đây?
Cái nhà bé bằng cái mắt muỗi này mà là xưởng phim.
Vương Tổ Hiền nghe xong thì nhăn nhó mặt mày, đầu nấm đảo đảo nhìn sang hai bên thấy không có người thì nàng tiến lên, bộ dạng là định chui vào thật.
Thuốc mê, thôi miên, bùa chú...
“Nhà bán cơm còn bắt ta đi ăn bánh mì?”
Lão Kim không trách Ninh Kỳ, chỉ là lão cứ sắc mị mị đánh giá hắn trừ trên xuống dưới khiến Ninh Kỳ không khỏi lạnh toát sống lưng, hậu môn tự động có thắt lại, cả người hơi lui lại phía sau, dùng ánh mắt nghi ngờ đáp trả lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đây là nhiệm vụ chính bản thân Ninh Kỳ ban bố, mỗi ngày đều làm không biết mệt.
Nếu không phải trở ngại hợp đồng, bản thân bà đây cũng muốn chạy.
Mẹ kiếp.
“Mất rồi thì thôi, chúng ta đi tìm người khác không phải là được sao?”
Nhìn đâu cũng không thấy đáng sợ à!
Mẹ kiếp.
Ninh Kỳ nội tâm liền hoảng, cảm thấy trinh tiết của mình lần thứ hai bị đe doạ.
Nhìn xuống bản thân chân đi tông lào, quần cộc áo hoa...
Kết cục bị Ninh Kỳ đạm nhẹ một cái vào mông rồi cười ha hả phóng xe chạy đi mất.
Tắm rửa, ăn uống, giặt giũ dọn dẹp phòng ốc nhà cửa... tất cả đều được Ninh Kỳ xử lý trong buổi sáng.
Ninh Kỳ chán chẳng muốn nói gì thêm, càng khẳng định bản thân chính là nhặt được.
Nhưng chuyện này rất nhanh bị hắn ném ra sau gáy, sinh hoạt bình thường vẫn là phải tiếp tục.
“Đi!” Nàng gật đầu ngay tắp lự, xong khi nhìn thấy chiếc xe cub nhỏ yên đã hết chỗ ngồi mặt liền nghệt ra hỏi ngược:
Khi thấy Hệ Thống thông báo nhiệm tu chỉnh nếp sống của hắn đã hoàn thành, tiền về tài khoản, Ninh Kỳ liền cười cười chuyển sang nhiệm vụ hằng ngày cuối cùng.
Cố kìm nén cái cảm giác nhổ nước bọt khinh bỉ, sợ bản thân xui xẻo gặp phải đám chủ tịch giả danh thì bỏ mẹ...
Ai biết được đối phương có thần thông gì?!
Vừa nói, hắn vừa chủ đồng rời đi, không phải nhìn mặt mà bắt hình dong nhưng Ninh Kỳ thật là không có hứng thú cùng đối phương đàm chuyện.
Ninh Kỳ híp mắt lại, nữ nhân trước mặt hắn đối với hắn rất quen thuộc...
“Chàng trai, đứng lại...” Lão nhân cố gắng gọi với theo nhưng đã không kịp.
May mà lúc này bên cạnh không có người, nếu không hẳn là sẽ không ít kẻ lầm tưởng Ninh Kỳ là trộm cắp cướp giật của người già mất.
Đương lúc lão nhân đang nghệch mặt tự đánh giá bản thân thì một giọng nữ nhân trầm khàn truyền đến, lão hói quay đầu thì thấy một cô gái trẻ trung bước tới, bộ dạng nàng có chút thôn quê, nhìn lão nhân khuôn mặt buồn bức, năng liền nhấp nháy đôi mắt, tỏ vẻ không hiểu nhìn lão, nói:
Nam nhân tốt thì không cùng cha đấu, đặc biệt là khi cha hắn đang cầm đao chặt thịt, Ninh Kỳ vẫn là ngoan ngoãn cầm theo chút tiền lẻ cùng mấy hộp cơm văn phòng lên đường.
“Lập Tuệ, cơm tới rồi sao.”
Và 90% những thứ nằm trong danh sách này đều là những bài học trên lớp... (đọc tại Qidian-VP.com)
“Người đẹp, đi không?”
Lão Kim giống như trẻ con, lắc đầu phụng phịu, nhăn nhó nói:
Lão Kim trợn tròn con mắt nhìn con mồi mất hình mất dạng, tay lão vẫn giơ trên không trung, lòng thầm nghĩ
Ninh Kỳ một mạch chạy về đến nhà, xoa xoa bộ ngực, cảm thấy thế giới này thật là nguy hiểm đối với một an tĩnh mỹ nam như hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ách!”
Ninh Kỳ cố gắng gạt đi cảm giác ghét bỏ, khuôn mặt không chút biểu tình, nhàn nhạt đáp:
Tuyệt không cho đối phương có cơ hội trang bức vả mặt mình, Ninh Kỳ cố nặn ra khuôn mặt tươi cười, bấm chuông gọi cửa.
“Vai diễn này chính là sinh ra dành cho hắn!!!”
Không nói nhiều, quay đầu liền chạy, bản lĩnh chạy bộ Ninh Kỳ rèn luyện mấy ngày nay cũng không phải là để không.
Ninh Kỳ thấy vậy thì tiến lên chặn phía trước mặt, hếch hếch cái cằm, đối với cô nàng này nháy mắt:
Nhưng nàng tự nhiên không có nói ra, bên ngoài vẫn một dạng tươi cười đáp:
“Cầm tiền trên bàn, mua tạm cái bánh mỳ ăn tạm đi!” Ninh Thành tuyệt tình đáp lại:
“Ông chủ Kim!”
“Lập Tuệ đấy à!” Lão nhân đối với thiếu nữ gật gù, sau thì thở dài nói:
Kiếp trước của hắn nàng hẳn được gọi là Thư Kỳ đi.
Vứt lại nhỏ bạn thân gào hét chửi rủa lại phía sau.
Nhưng ít nhất một điều, khi được đúc lại một lần nữa, kiến thức cơ bản của Ninh Kỳ rất vững trãi, thành thử tuy vắt óc rất mệt nhưng cũng không làm khó được hắn, rất nhanh Ninh Kỳ hoàn thành xong khối lượng bài tập cần phải làm ngày hôm nay.
Ninh Kỳ trong lòng lúc này đã có khẳng định, tự nhiên không cho lão cơ hội tiếp xúc.
Một lão già lưu manh khom khẹm lại càng không!
“Đây là cơm của quý khách đặt hằng, quý khách vui lòng....” Ninh Kỳ bày ra một khuôn mặt niềm nở, chỉ là mới nói được nửa chừng thì khựng lại, nghệt ra như một thằng ngu.
Ha ha!!
Cũng đồng thời lĩnh nốt được tiền thưởng nhiệm vụ cuối cùng.
Nàng bên ngoài vẫn nói cười, xoa dịu lão nhân, trong lòng thì nỗi bão.
Biết lão nhân này không phải phường tử tế, nhưng đến mức cả nam nhân cũng không có ý buông tha thì có phải là quá cầm thú rồi không?!
Ách.
“Chúng ta đang cần một người trẻ tuổi đóng vai người bị bệnh Down, thiểu năng trí tuệ...”
“Tô Kiến Đạt?” Ông lão thấy Ninh Kỳ thất thố buột miệng cũng mộng bức, nhưng cũng rất nhanh lắc đầu đính chính
Trước mặt hắn là một căn nhà trong ngõ được chưng dụng trở thành văn phòng cỡ nhỏ, nhìn qua thì tương đối đơn sơ như vừa mới được chuyển đến chưa được bao lâu, phía trên chỉ có vọng vẹn một cái biển quảng cáo, ghi “Xưởng Phim Kim Quý!”
Chuyển cơm tự nhiên không thể đi xe đạp, Ninh Kỳ thuần thục leo lên chiếc Cub 50 trong bãi đậu xe, hộp cơm thì được nhét hết vào chiếc hộp được thiết kế ở yên sau.
...
Thấy Ninh Kỳ chủ động lui nhẹ, lão nhân cũng nhận thấy mình thất lễ liền ho khan, cố làm ra khuôn mặt tử tế nhất có thể, cười nói:
“Ta vừa gặp một kẻ rất phù hợp, đáng tiếc lại để hắn chạy mất rồi.”
Quán cơm nhà hắn đã mở, khách khứa cũng đã ngồi đầy bàn, tiếng nồi niêu xoong chảo leng keng, tiếng xào nấu cùng mùi thức ăn thơm nức mũi từ trong bếp phát ra cũng đánh động cái dạ dày của Ninh Kỳ.
Ai nói từ tương lai trở lại thì việc học tập trở nên dễ dàng?
“Đơn giản, ngồi lên đùi tôi không phải là được sao?” Ninh Kỳ vỗ vỗ cái đùi, bày ra cái vẻ mặt d·â·m đãng, liếm môi nói:
Nhưng khi vừa ra đến bên ngoài, nhìn thấy Ninh Kỳ đứng đó, khuôn mặt lão liền hớn hở kêu lên:
Quả nhiên ngươi là muốn mưu đồ ta!
“Chàng trai từ từ, nghe lão nói chuyện...”
Vậy nên Ninh Kỳ dù có là người trọng sinh thì mọi thứ cũng đều phải làm lại từ đầu, ra sức học tập cũng không thể khiến hắn trở thành học bá top đầu được.
Không nói việc thế giới thay đổi, Ninh Kỳ là phải học lại từ đầu, chỉ nói riêng đến việc não bộ con người là có hạn, trí nhớ cũng vậy, những thứ lưu trữ không thường xuyên được mang ra ứng dụng thì sẽ đều bị não bộ tự động gạt bỏ bằng hình thức “quên đi”
Ninh Kỳ từ nhiên không tin.
Chẳng mấy chốc hắn đã để lại cho lão nhân một cái cái bóng lưng cao ngạo và một trận khói bụi mịt mờ.
“Sao vậy ông chủ Kim? Sao lại đứng như trời trồng ở đây thế này? Chúng ta không phải là đi tìm diễn viên sao?”
Mẹ kiếp, chỉ là tìm một người diễn một vai thiểu năng thôi, ngươi cần phải tốn sức như vậy sao?
Chỉ là hắn vừa quay đầu thì lão nhân đã gọi vọng tới:
Đang lúc hai người đôi mắt bất phân thắng bại, từ bên trong nhà một lão nhân quần cộc áo hoa bộ dạng lười biếng phát ra tiếng cằn nhằn.
“Mẹ nó, ta thật đáng sợ như vậy sao?”
Đang chuẩn bị nổ máy phóng đi thì thấy một khỏa đầu nấm áo phông quần sooc đang lon ton chạy sang nhà hắn ăn cơm, bộ mặt ăn hàng hi ha hi hửng.
“Ta đã tìm mấy ngày trời rồi, chỉ có duy hắn là phù hợp với cái vai diễn này!”
Nhìn lão già này người ta không chạy mới là lạ!
Con mẹ nó, ngươi nói ngươi không có thì là thật không có sao?
“Lập Tuệ, cô là không thấy cái bộ dạng của hắn lúc nãy khi ngồi trên ghế đá, mặt thì nghẹt ra, đôi mắt vô định, đối với không khí chỉ chỉ chỏ chỏ, lúc thì hí hửng, lúc thì phẫn nộ, lúc thì u sầu ủ rũ, lúc thì ngu xuẩn không chịu nổi, tất cả các biểu lộ đó biến chuyển trong chưa đầy vài phút, lần đầu tiên ta thấy một kẻ như vậy!”
Hoàn thành đồng thời cả 3 nhiệm vụ trong vòng một buổi sáng, Ninh Kỳ bộ dạng khoan khái, mỹ mãn bước xuống nhà.
“Chàng trai, chớ sợ, lão là không có xấu...” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chàng trai, suy nghĩ lại rồi sao? Vai diễn này lão vẫn để lại cho cậu đấy.”
Cô nàng Lập Tuệ nhìn lão nhân vẻ mặt tiếc hận, thao thao bất tuyệt, nước bọt còn bắt lên mặt mình thì khẽ khẽ lui lại.
Hằng ngày trêu trọc thanh mai trúc mã không phải là nhiệm vụ hệ thống ban ra.
Chẳng mất bao lâu, chiếc xe cub liền đưa Ninh Kỳ tới nơi.
Rất nhanh cửa xếp được kéo lên, người nhận hàng cũng từ bên trong ló đầu ra ngoài.
“Lão họ Kim, không phải họ Tô, chàng trai chớ nhầm!”
Hai người cứ thế đứng đối mặt trừng mắt nhìn nhau, không ai nói câu gì.
Bảo ta tin ngươi?
“Nếu không có chuyện gì thì cháu xin phép...”
Hiện tại Ninh Kỳ bản thân đang trong giai đoạn nhỏ yếu hèn mọn phát d·ụ·c, tất nhiên sẽ không để cho kẻ khác quấy nhiễu bản thân tu hành. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thế giới khác, còn người khác, tự nhiên không thể đánh đồng được.
“Nhưng con còn chưa ăn trưa mà!!!” Ninh Kỳ đang. toan lấy một bát cơm, nghe thấy vậy thì mắt trợn ngược, bàng hoàng nói:
Mang đồng bài tập hè ra làm, đây mới thứ khiến hắn đau đầu mệt mỏi nhất.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.