Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 13: Vai diễn đầu tiên?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Vai diễn đầu tiên?


Ách. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lão Kim có chút sửng sốt, nhìn Ninh Kỳ từ trên xuống dưới, nghi ngờ hỏi:

Vòng 3 không tệ!

Thư Kỳ là nữ chính, vai người chị gái, có thể nói toàn bộ bộ phim này đều là xoay quanh nàng ta.

“Thế nào, ta không có lừa cậu chứ? Vai diễn rất đơn giản, nếu quay liên tục thì chỉ cần 1 tuần liền xong, cát xê là 5000d, nghĩ xem, tuổi học sinh có cái việc gì kiếm tiền dễ hơn thế này?” Kim Quý cười tủm tỉm, ngon ngọt chiêu dụ.

Thư Kỳ năm đó là một trong những nữ diễn viên yêu thích của hắn, hiện tại có cơ hội cùng nàng đóng chung một bộ phim, dù chỉ là nho nhỏ một vai phụ thôi thế nhưng Ninh Kỳ là thật hứng thú.

Lúc này lão mới sực nhớ Ninh Kỳ là người lạ, có chút thất thố, ngại ngùng nói:

“Thật là phải giảm một bậc sao?” Lão giống như gặp khó, miệng lẩm nhẩm, theo thói quen rút từ trong túi áo ra bao thuốc, cầm bật lửa định châm lên.

Dẫu biết cái thế giới này là đổi, nhiều điều khác lạ so với những gì hắn biết nhưng gặp Thư Kỳ ở đây vẫn để cho Ninh Kỳ cảm giác có đôi chút khác lạ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ninh Kỳ sắc mặt bất biến, gật đầu cái rụp, thẳng thắn đáp: (đọc tại Qidian-VP.com)

Thư Kỳ tiễn hắn ra tận cửa, chỉ là trước lúc rời đi, hắn nghe thấy từ miệng nàng phát ra những thanh âm rất nhỏ như muỗi kêu, chất giọng khàn khàn đặc trưng

“Chàng trai, ta nhìn người xưa nay chưa từng sai, cậu là phải làm diễn viên.”

Kiếp trước hắn cũng từng có thời gian lăn lộn qua cái ngành này, nhưng không phải thuộc diện hưởng thụ ánh sáng, công việc của hắn nằm trong phần hậu kỳ của bộ phim.

Chính là cái loại mà khi diễn viên, đạo diễn đứng trên bục nhận thưởng chỉ là kể trung trung chứ không có điểm mặt gọi tên đi ra...

Tại bên trong phòng khách... uhm, tạm gọi là văn phòng của “Xưởng phim Kim Quý” đi.

“Cái loại cảm giác này... chẳng có lẽ.” Hắn cau mày thầm nghĩ, sau đó liền gọi thử :”Hệ thống?”

Ninh Kỳ nhìn lại cái vòng bùng binh trong căn phòng này, ngoài trừ bản thân hơi trẻ tuổi một chút nhưng cùng Kim Quý và Thư Kỳ thì vừa vặn 3 người.

Hai người nhìn nhau, ăn ý cười một tiếng rồi đồng loạt châm lửa, mặc cho thiếu nữ bên cạnh nhăn nhó mặt mày, ra hiệu “đừng có hút”.

Ba người giống như chơi trò bùng binh ngồi quanh cái ghế sô pha nhìn nhau, lão nhân nhìn thiếu niên, thiếu niên nhìn thiếu nữ, thiếu nữ thì nhìn 4 hộp cơm ở dưới mặt bàn thủy tinh, thỉnh thoảng lại đưa mắt liếc lên chỗ của lão nhân, khuôn mặt như thể muốn nói “lão Kim, ta lúc nào có thể ăn?”

Ninh Kỳ thấy lão nhiệt tình, bản thân cũng có chút tò mò, ngẫm nghĩ một hồi liền gật đầu.

Kim Quý không để tâm đến việc Ninh Kỳ đối với lão cảnh giác, thoải mái cười nói:

Quả thật là hiếm có khó tìm.

Ninh Kỳ một mặt chính nghĩa ngôn từ đáp: (đọc tại Qidian-VP.com)

Ninh Kỳ nhìn thấy lão rút thuốc lại thèm, cũng lấy ra bao thuốc rẻ tiền của mình, cười nói:

Lão Kim giống như gặp khó, con mắt đảo loạn liên tục, nhìn sang Thư Kỳ thì thấy nàng vẫn giống như bình hoa, ngồi ở đây thuần tuý là để trang trí căn phòng cho nó đẹp, hoàn toàn không có ý định tham gia vào câu chuyện này, tiêu cự của đôi mắt nàng từ đầu đến đuôi vẫn là nhìn chằm chằm vào mấy hộp cơm trên bàn.

“Ta là cần suy nghĩ...”

“Đúng, “em” chưa 18, tuổi trẻ vị thành niên chính hiệu, nên tốt nhất lão không nên có ý đồ gì với ta, sẽ đi rất lâu đấy.”

Cùng bình thường, không có vấn đề gì, chỉ là nhận kịch bản từ một lão nhân khuôn dung giống như Tokuda khiến cho mùi vị của cái kịch bản này có chút biến đổi.

“Thật ngại quá, thói quen, cậu không phiền chứ?”

Uhm, nội dung không phải kịch bản của A Muse, có chút thất vọng nhẹ, nhưng Ninh Kỳ vẫn là chuyên trú đọc tiếp.

Cảm thấy đã ngồi lại tại nơi này quá lâu, Ninh Kỳ đứng dậy, xin phép ra về.

“Không vội không vội, cứ về nhà suy nghĩ kỹ thử xem rồi gọi lại cho lão.” Kim Quý dúi tấm card visit của mình vào tay Ninh Kỳ, bày ra khuôn mặt hoàn toàn thông cảm nói:

Trong thơ, Hàn Mặc Tử từng viết : Ở đây sương khói mờ nhân ảnh, ai biết tình ai có đậm đà...

Lần đầu tiên trong một ngày hắn có thể gọi ra hệ thống đến hai lần, Ninh Kỳ âm thầm suy đoán do lv của hắn tăng lên nên lượng mana cũng hồi phục nhanh hơn bình thường.

Một mực miên man suy nghĩ, Ninh Kỳ cũng không nhớ rõ bản thân là trở về nhà từ lúc nào.

Chán nản rời đi, chán nản trở lại, trên tay nàng mang theo một bộ kịch bản ném cho Ninh Kỳ.

Giản lược nội dung khá đơn giản: Bộ phim kể về hai người chị em sống dựa vào nhau, gia cảnh nghèo khổ, người em mắc bệnh, cần tiền cứu trị, người chị gái phải hi sinh thân mình, lấy tiền cho người để cứu chữa cho người em... nhưng tất cả đều chỉ là một cái bẫy.

Đọc đọc một hồi sơ lược.

...

Sau thì bỏ lại Ninh Kỳ với khuôn mặt mộng bức ở lại bên ngoài, nàng lững thững bước trở vào bên trong.

Chương 13: Vai diễn đầu tiên?

Ép lại ngờ vực trong lòng, Ninh Kỳ mở ra phần vai diễn, hắn là diễn người em trai, phần diễn không có nhiều, đa phần là nằm trên giường bệnh, lúc tỉnh lại thì cũng chỉ ngơ ngác, thoại không nhiều.

“Chàng trai, bộ phim này tốn rất ít thời gian của cậu, xem qua kịch bản rồi từ chối cũng không muộn mà?”

“Đừng nhận vai...”

...

Cảm tạ một tiếng, hắn liếc mặt nhìn vào tờ kịch bản mỏng dính trên tay, ngoài bìa phía trên có hai chữ tiêu đề “Nàng thơ.”

Đang mải ngắm nhìn Mỹ nhân, đột nhiên Ninh Kỳ thấy toàn thân ớn lạnh, liếc liếc mắt nhìn sang cạnh bên thì thấy lão hói này vẫn đang nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt xâm thực như thể muốn ăn tươi nuốt sống khiến Ninh Kỳ chột dạ, cả người hơi nhích nhích sang bên cạnh một chút.

Thư Kỳ đang đứng hóng gió liền bị lão sai khiến, lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại nhưng vẫn là ngoan ngoãn đi làm.

“Ông bác à, ta còn nhỏ, vẫn là nên đi học, thế này đi, đợi đến khi nào ta tốt nghiệp đại học rồi chúng ta bàn lại, thế nào?”

Nói hắn không có động tâm là giả.

A Muse hay là Nàng Thơ mà một bộ phim điện ảnh của Hàn Quốc dựa theo cuốn tiểu thuyết cùng tên, bộ phim này cũng từng đoạt 3 giải thưởng của Hàn Quốc, nội dung chính là xoay quanh mối quan hệ lằng nhằng của ba người bao gồm một lão nhân, một thiếu nữ và một người đàn ông trẻ tuổi.

Đối với kiếp trước, Ninh Kỳ đã từng biết đến một bộ phim có tiêu đề tương tự.

Hắn lao thẳng lên phòng, nằm trên giường lăn lộn, một lần năm chính là đến tối muộn, đầu óc nó không ngừng suy nghĩ đến chuyện ban chiều.

“Nói như vậy, nếu cấp độ của ta một mực tăng lên, thì sẽ có cơ hội sử dụng hệ thống liên tục, tựa giống như các loại hệ thống bình thường trong tiểu thuyết hay sao?” Ninh Kỳ xoa xoa cái cằm, ánh mắt chăm chú nhìn về phía biểu đồ, rồi từ từ chuyển dịch xuống biểu tượng “hòm quà” bên dưới.

Ách.

Các nhân vật khác đều được bỏ ngỏ.

“Bác cũng không phiền chứ?”

Sao tự nhiên lại lạnh gáy thế này.

“Cậu... chưa 18?”

Thời gian có hạn không cho phép hắn suy nghĩ quá lâu, Ninh Kỳ thuận tay ấn xuống.

Nàng so với ấn tượng kiếp trước của Ninh Kỳ thì trẻ trung hơn rất nhiều, nhưng cơ bản là đồng dạng đẹp đẽ, một nét đẹp rất lạ, ngũ quan hài hoà, nét đẹp hoang dại, phóng khoáng cùng một đầu tóc đen r·ối l·oạn, năm đó Ninh Kỳ là thấy nàng tựa như Angelina Jolie phiên bản phương Đông vậy.

Ninh Kỳ kiếp này vốn không muốn dính dáng đến cái ngành này nữa, chỉ là hôm nay Kim Quý cùng Thư Kỳ xuất hiện khiến nội tâm của hắn có chút lung lay.

Để xem hệ thống mang lại cái kinh hỉ gì nào!

Ninh Kỳ nhìn thấy cái tên này thì có chút sửng sốt, cau mày thầm nghĩ “chẳng lẽ nào?”

Ninh Kỳ là thật muốn tỏ ra thô lỗ, nhưng Kim Quý lại cảm thấy hai người rất ăn khớp với nhau, lão cười nói:

Có đôi khi tình huống ở thôn Vĩ Dạ năm đó cũng chẳng khác nơi này là mấy, có mấy tên nam nhân vô duyên lúc nào cũng phì phèo điếu thuốc, chẳng thèm quan tâm cảm giác của người xung quanh.

Ninh Kỳ đóng lại kịch bản, liếc nhìn Thư Kỳ sắc mặt không chút biểu tình, rồi nhìn lại bộ dạng gian thương của Kim Quý, quệt miệng đáp:

Quả nhiên không ngoài dự đoán, hệ thống lại một lần nữa hiển thị ra trước mắt Ninh Kỳ.

Dáng người nàng cũng cực tốt, 3 vòng hoàn hảo, thân cao 1m68, đến cả cái loại quần áo quê mùa được Thư Kỳ mặc lên cũng tạo ra được cảm giác thời thượng.

Già trẻ hai người bỗng nhiên đồng loạt biến thành hai cái bát hương nghi ngút, khiến cái văn phòng nhỏ này cũng theo đó mà mờ mịt khói toả. Thư Kỳ nhịn không nổi, chạy ra ngoài mở toang cửa sổ.

Lắc lắc cái đầu như thể rũ bỏ phiền muộn, Ninh Kỳ đột nhiên cảm thấy đầu óc tương đối minh mẫn, mana đủ đầy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nội tâm hắn khẽ động, thấy Kim Quý cười cười hắt cằm ra hiệu, Ninh Kỳ liền khẽ mở ra xem.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Vai diễn đầu tiên?