Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6: Cái gì phải đến cuối cùng sẽ đến.
Trước mắt hắn đột hiện ra một bảng thống kê điện tử mờ mờ ảo ảo, bên góc còn có mô hình 3D.
Cô bé nhìn Ninh Kỳ, nói:
“Khách gì lại để cho con gái ra ngoài lúc trời mưa tầm tã chứ, lại còn ngay trong đám tang của chồng mình nữa?” Ninh Kỳ thoáng lộ vẻ nghi hoặc thầm nghĩ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tích tích.
Cha Ninh Chính cũng tại.
Hắn là người báo tin này cho Ninh Kỳ.
...
Một lần trao đổi chính là mấy tiếng đồng hồ.
Lúc này Ninh Kỳ là đứng tại bên trong một tiểu khu bên cạnh công viên, cách nhà tang lễ không xa.
Ngắn ngủi đến mức hắn còn chưa kịp lưu lại dấu ấn gì cho đời, ngắn đến mức mà sự tồn tại của hắn mơ hồ như một giấc mơ vậy.
Phát hiện phù hợp, hệ thống đang tiến thành kết nối.
Nhưng như người ta hay nói, vật cực tất phản, có thịnh ắt có suy, quy luật tự nhiên là vậy.
69%... 88%... 97%... 100%
Hắn nhìn xuống, trước mắt là một bé gái nhỏ xinh đẹp như búp bê, cô bé mặc một chiếc váy đen xoè cũ kĩ, gấu váy còn mờ hồ có vết vá lộ ra những điểm kệch cỡm, không hợp.
“Không có gì cả? Mẹ em đâu?”
Mặt trời trên cao giống như một q·uả c·ầu l·ửa, phả chiếu những tia nắng gắt, mơ hồ biến toàn thành Hà Nội trở thành một cái lò thiêu khổng lồ.
Một ngày mệt nhọc, cảm xúc lẫn lộn, hắn hiện tại chỉ muốn ngủ.
Ngay sau khi mang Ninh Kỳ về nhà, chiếc xe liền gặp tai nạn, cả hai người trên xe đều không qua khỏi.
Thật nực cười.
Nhìn gương mặt thanh xuân bóng bẩy của tên anh họ giờ chỉ còn được thấy trên di ảnh, một kẻ vô tâm như Ninh Kỳ cũng chợt thấy lòng mình thắt lại.
...
Rất rõ ràng một điều Ninh Chính còn quá trẻ, hắn còn chưa đến 20, vẫn còn quá nhiều thời gian phía trước để làm lại.
Ninh Kỳ hơi nghiêng nghiêng chiếc ô trên tay, che mưa cho cô bé này, mỉm cười xoa đầu nàng, nói:
“Không sao cả”
Lý do là mùa hè xác không thể để lâu.
Thông báo với người nhà một tiếng, hắn theo vị luật sư này đến một tiệm cafe cách đó không xa để nói chuyện.
Ninh Kỳ trợn mắt há mồm, nhất thời không thể tin được vào thứ mắt mình đang nhìn thấy?
Mỉm cười, bàn tay hắn xoa nhẹ đầu cô bé, Ninh Kỳ chậm rãi nói:
Chờ đã...
“Có nhất thiết phải phản ứng mạnh như vậy không?” Nàng nghĩ thầm.
Cô bé lắc đầu, hồn nhiên nói
Hiện tại gặp lại, ông ta để lại cho Ninh Kỳ ấn tượng khác biệt hoàn toàn, hình tượng nhân sĩ thành công biến mất, chỉ còn lại là hình ảnh của một người cha vừa mới mất con, cả người già đi chục tuổi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chợt cảm thấy dưới trên gối có gì đó cộm cộm, cầm lên thì hoá ra là một que kẹo mút vị dâu Tây.
Đột nhiên một đôi bàn tay thon mịn thò qua che lấy mắt hắn, tiếng nói nhu nhu mềm mềm từ bên tai phát ra:
Đột nhiên mây đen kéo tới chẳng hề báo trước, sấm chớp nổi lên đùng đùng, cơn mưa rào ập xuống tưới tắm cho vạn vật như thể là muốn bù đáp cho quãng thời gian nắng nóng đã qua.
Có điều gì sơ xuất.
“Mẹ có khách, bảo em ra ngoài chơi.”
Sao trên giường ta lại có vật này? (đọc tại Qidian-VP.com)
Cuối buổi lễ, mẹ hắn lúc này đã khóc mệt, đang năm nghỉ tại một góc, cô Bình, mẹ kế của Ninh Chính cũng đang tại đó an ủi, kết cục hai nữ nhân nhìn nhau một hồi, lại ôm nhau khóc.
“Anh ơi, sao anh lại cười?”
“Con mẹ nó, cả nhà là thật sự quên mất sự tồn tại của ta sao?”
Cha nàng họ Trương, kiếm sống bằng nghề lái taxi...
Nghe thì rất ngắn ngủi phải không?
Có thật là như vậy không thì Ninh Kỳ cũng không rõ ràng, nhưng cũng có gì quan trọng, tro bụi trở về với tro bụi, nhập thổ vì an, sớm ngày nào an tường ngày đó.
Thanh âm đáp lại hắn có chút lạnh nhạt.
Phản ứng của hắn quá mạnh khiến cô nàng đầu nấm cũng giật mình ngã ngửa theo.
Mùa hạ vẫn còn nhưng hắn tự nhiên cảm thấy xung quanh lạnh lẽo đến lạ.
Hiện tại tai của hắn đang khá ù, lại còn đang bị chưng dụng làm lâu la, chạy đôn chạy đáo nên rất khó để tập trung để nghe rõ ràng rành mạch câu chuyện.
Ninh Kỳ suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Khi Ninh Kỳ trở lại thì đám tang đã sắp hoàn thành, tiếng gào khóc như bản nhạc giao hưởng lại ngân lên cao trào, làm hắn giật nảy cả mình, hơi lui lui lại phía sau một chút, không tự chủ mà va vào một thân thể mềm mại ở phía sau.
Xin được lượng thứ...
Đương lúc bận bịu thì đột nhiên, một nam nhân mặc vest công sở, tuổi ngoài 30, bộ dạng trí thức chẳng hiểu từ đâu thình lình xuất hiện trước mặt hắn, nói bản thân là luật sư của Ninh Chính, có một số chuyện muốn trao đổi với Ninh Kỳ.
Tang lễ của Ninh Chính được tổ chức tương đối vội vàng, đơn giản.
“Không sao, đột nhiên anh không muốn hút nữa...”
Nhịn không nổi cái bầu không khí ảm đạm này, Ninh Kỳ mới trốn ra bên ngoài.
Ninh Kỳ mất đi người anh em.
Bắt xe về đến nhà thì đã tối muộn, Ninh Kỳ chẳng cần bật đèn, theo bản năng đi xuyên qua phòng khách, lên phòng mình, úp người lên giường.
Cô bé này thì mất đi cha mình.
Vậy đó, trái đất chớp mắt một cái, hạt mưa Ninh Chính liền chạm đất rồi!
Trong đầu không tự chủ hiện lên dòng slogan của mấy buổi tang lễ.
Nhưng chẳng hề gì, nó chẳng làm mờ đi những nét trong trẻo, đáng yêu của nàng.
Con mẹ nó!
Con mẹ nó!
Kết nối hoàn thành, kí chủ có thể kiểm tra hệ thống!
Chương 6: Cái gì phải đến cuối cùng sẽ đến.
Đột nhiên cảm thấy trái tim mình trống rỗng, giống như đã mất đi một thứ gì đó.
Nàng cũng là người số khổ, cha nàng là c·h·ế·t cùng với Ninh Chính.
“Đoán xem là ai nào?”
Theo phản xạ tự nhiên, Ninh Kỳ là quay đầu nói xin lỗi.
Nhưng Ninh Kỳ là quên mất, nhân sinh thọ mệnh là do trời, đâu phải ai cũng giống nhau.
Trong ấn tượng của Ninh Kỳ thì hắn là người rất bận rộn, bận đến mức không có thời gian dành cho gia đình, bận đến mức lần cuối cùng gặp con của mình là gần một tháng trước.
Ninh Kỳ nhớ kiếp trước hắn từng đọc một cuốn tiểu thuyết tiên hiệp, nội dung thì hắn quên sạch, chỉ nhớ trong đó có một câu đại loại như thế này.
Lúc ngẩng đầu lên nhìn trời thì đã sẩm tối, Ninh Kỳ trợn mắt há mồm, vội vã quay trở lại thì nhà tang lễ đã không còn bóng người.
Sau thì nở ra một nụ cười vô lực, lắc nhẹ cái đầu, gạt đi những suy nghĩ vẩn vơ trong lòng, Ninh Kỳ tập trung trở lại vào buổi lễ, tiễn người anh em của mình một chặng đường cuối.
Không khí nóng bức đến ngột ngạt mang lại cho người ta cảm giác đường xá cũng như đang bị nung chảy ra vậy.
Nếu so sánh vòng đời của một con người đối với tuổi thọ trái đất thì nó còn ngắn ngủi hơn thế rất nhiều, không bằng một cái chớp mắt.
Trong lúc tang gia bối rối
Nàng ôm một con gấu nhồi bông cũ kỹ trước ngực, dùng đôi mắt long lanh ngơ ngác đứng nhìn hắn.
“Cô nàng này... gặp ở đâu rồi nhỉ?”
Ninh Kỳ mặt nghệch ra, một thân một mình đứng tại nhà tang lễ.
Mùi hương thoang thoảng lướt qua, tiếng giày cao gót nện trên nền xi măng phát ra âm thanh lộp cộp, một thiếu nữ dáng người thanh mảnh, tóc búi cao cứ thế bước vội đi qua, chỉ để lại cho Ninh Kỳ một cái bóng lưng mơ hồ.
Đột nhiên bên tai của Ninh Kỳ vang lên thanh âm lanh lảnh của một bé gái hoà với tiếng mưa rơi.
“Để anh đưa em trở về.”
Mùa hè năm 2008 nóng quá mức bình thường.
Ngoài trời hạt mưa vẫn tí tách rơi.
Hai đám tang được tổ chức cùng ngày.
Liếc mắt nhìn lại, hắn có thể thoáng thấy ở nơi đó mẹ hắn đang vịn vào người cha hắn, khóc như hoa lê đái vũ, cảm tưởng như sắp khóc đến lả người, ngất đến nơi rồi.
Ha ha (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh cứ hút đi, em không sao cả, cha cũng hay tránh em để đi hút thuốc!”
Con người giống như hạt mưa, sinh ra ở trên trời, c·h·ế·t đi khi chạm đất, quá trình rơi chính là nhân sinh.
Cô bé này cùng Ninh Kỳ cũng chẳng thân thiết bao nhiêu cả, hai người cũng mới biết nhau được vài ngày.
Ấn tượng rất quen thuộc nhưng hắn nhất thời nhớ không ra đã gặp đối phương ở đâu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng vừa bước ra đến cửa liền một đám vệ sĩ không hiểu từ đâu xuất hiện, tiền hô hậu ủng giơ ô che chắn cho nàng lên xe.
Tựa như trong tiểu thuyết hay viết, tẩy trắng liền yếu đi gấp 3, Ninh Chính lãng tử quay đầu, mới chớm tẩy trắng liền vong mệnh...
Ninh Kỳ nhíu mày, có đôi chút nghi hoặc.
Cha hắn đứng tại đó xoa lưng an ủi, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng thở dài.
Mới đêm hôm trước thôi, Ninh Kỳ còn có cảm giác thằng cha này hắn là tỉnh ngộ rồi, miệng thì trêu trọc hắn nhưng Ninh Kỳ thật tin hắn có thể thay đổi.
Một âm thanh vang vọng trong đầu Ninh Kỳ.
Ninh Kỳ cũng thấy cha hắn cùng cha Ninh Chính nói với nhau cái gì đó, loáng thoảng nghe thấy nội dung thì liên quan đến việc truy tra ra hung thủ gây tai nạn bỏ chạy.
Không sai, chính là người đàn ông tài xế đã chở Ninh Chính cũng Ninh Kỳ trở về đêm hôm trước.
Đôi mắt tròn to nhìn hắn...
Thở dài một tiếng, Ninh Kỳ theo thói quen rút ra điếu thuốc đặt lên miệng, lại thấy cô bé này nhìn hắn chằm chằm, cười khổ một tiếng rồi lại phải nhổ ra.
Thật buồn cười.
Ai chưa từng chứng kiến một nam nhân suy sụp cùng cực thì khó mà tưởng tượng được ra khuôn mặt của ông ấy lúc này.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.