Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7: Hệ thống tạm bợ thì vẫn là hệ thống.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Hệ thống tạm bợ thì vẫn là hệ thống.


DragonFly... Quả không hổ là quốc hồn quốc tuý!!

Năm nhất học sinh chẳng mấy ai nhớ mặt một kẻ luôn trốn học như Ninh Chính, chỉ có vị Giáo Sư già này là để tâm.

Nguyện vọng số 8: Chăm chỉ học tập là nguyện vọng tuần hoàn, có thể thực hiện liên tục.

Là biết rằng người đến điểm danh cho Ninh Chính, theo học trên lớp suốt mấy ngày nay là một kẻ hoàn toàn khác.

Ký chủ: Ninh Chính.

Trong lúc đã đám đều chuẩn bị tinh thần xem cuộc vui, chờ đợi lão quỷ này hiện hình thì một âm thánh phát ra xoá bỏ đi hết thẩy mộng ảo của bọn hắn.

Kỹ năng: +3 (tự động ra tăng)

Mẹ kiếp! Hắn đâu thể sống thay phần đời, thực hiện theo nguyện vọng của người khác mãi được.

Không phải Ninh Kỳ không biết vị giáo sư kia đang nhìn hắn bằng ánh mắt như thế nào, hay đám học sinh trong lớp đang có cách nhìn về hắn ra sao.

Đám học sinh đôi khi cũng không nhịn nổi mà đưa mắt nhìn tên liều mạng này, có kẻ âm thầm che miệng cười trộm, có người còn lén lút hướng tên kia dâng tặng một cái ngón tay cái, thầm khen thằng này đủ gan dạ.

Nguyện vọng số 2: Rèn luyện thể chất là nguyện vọng tuần hoàn, có thể thực hiện liên tục.

Hòm quà: +1 ( Đang mở 70%)

Ghi chú:

Hắn cũng không sợ mọi người phát hiện ra, hắn không phải là Ninh Chính

Do vấn đề xử lý giấy tờ chậm chạp nên học tịch của Ninh Chính vấn chưa bị trường gạch bỏ, trên lý thuyết thì dù đ·ã c·hết nhưng hắn vẫn còn là sinh viên của trường. (đọc tại Qidian-VP.com)

Số lượng nguyện vọng đã hoàn thành: 3.

Thôi thì... hệ thống tạm bợ thì vẫn là hệ thống, méo mó nhưng có vẫn còn hơn không.

... (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hết mana sao?” Hắn cau mày thầm nghĩ.

Đơn giản là vì hắn không quan tâm!

Tài sản: 8752300vnd.

Tại Học Viện Văn Nghệ Điện Ảnh Hà Nội, những hạt mưa hung mãnh pha vào cửa sổ kính trên những dãy tầng lầu, phát ra nhưng thanh âm “lộp độp” dồn dập không ngớt, nghe loáng thoáng mơ hồ thì giống như tiếng trống thúc d·ụ·c người ta tỉnh lại.

Đứng trên bục của giảng đường, giáo sư Vương tóc đã hoa râm, một tay cầm thước gỗ, một tay thi thoảng chỉnh lại vị trí cho cái kính tròn gọng vàng trên khuôn mặt mình, miệng thao thao bất tuyệt giảng một khoá về bộ môn Lịch Sử điện ảnh cho đám học trò, ánh mắt đôi lúc đảo quanh một vòng xuống phía bên dưới, cuối cùng dừng lại tại một góc nhỏ.

Mái ấm gia đình?

Vì... con mẹ nó, Ninh Kỳ hắn mới là người xuyên việt có được không?

Nếu là bình thường hắn tất sẽ cho tên học trò hư đốn này một trận ra trò, nhưng mà hiện tại...

Gã nam sinh vốn đang nằm sấp trên bàn đột ngột bật dậy như thể phản xạ có điều kiện khi nghe thấy tiếng chuông, nhanh nhanh chóng chóng ném toàn bộ sách bút lại vào trong túi, chẳng nói chẳng rằng một mạch chạy ra khỏi phòng học.

Đầu của Ninh Kỳ bỗng nhói lên, ánh mắt liền nhoè đi, cả người lảo đảo. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mẹ kiếp! Ngươi ngủ gật thì cũng thôi đi, nhưng con mẹ nó tại sao lại dựng sách “Triết học đại cương” lên làm bình phong?

Bọn hắn sẽ không hiểu, hắn cũng chẳng muốn nói!

Reng! Reng!

Thanh niên hư đốn, ăn chơi lêu lổng.

Hạnh phúc trọn vẹn?

Giáo sư Vương còn chưa kịp dặn dò cả lớp đã thấy tên nam sinh đó chạy một mạch mất tăm, chỉ còn kịp đứng c·hết chân nhìn theo bóng lưng đang càng lúc càng thu nhỏ của gã trên hành lang học viện, vị giáo sư khẽ lắc đầu thầm nghĩ.

Đẳng cấp: lv 0 (3/5)

Không có mười phần nắm chắc nhưng hắn là có thể đoán được.

Phía trên bảng viết các thông số như sau.

Hắn chỉ cần làm việc hắn muốn làm là đủ.

Hệ thống gian hàng : Chưa đủ đẳng cấp để mở.

Bảng thông số của hắn cũng từ từ mờ ảo, rồi biến mất hoàn toàn.

Nguyện vọng số 10: Tu chỉnh nếp sống là nguyện vọng tuần hoàn, có thể thực hiện liên tục.

Hắn lúc này cảm thấy mình giống như cô bé bán diêm mỗi lần quẹt lên một tia lửa, là ước vọng lấy một điều ước.

Ninh Kỳ chép miệng thở dài, bản thân lại rút ra thêm một điếu thuốc thứ hai, ánh mắt ngước lên, vọng thiên mà nhìn.

“Hệ thống.”

Chẳng lẽ trong trường này còn có kẻ không biết Giáo Sư Vương cùng Giáo Sư Triết Học là có mối thù c·ướp vợ không đội trời chung hay hay sao?

Hắn đột nhiên có cảm giác mình giống như là con ghẻ của thiên đạo, thế giới thật bất công với hắn.

Sau một đợt nắng nóng kéo dài thì lại là một quãng thời gian mưa liên miên không dứt.

Ninh Kỳ mặc dù không thích nhưng cũng không quá ngại khi phải đối diện với những ánh mắt soi mói, tò mò hay ngờ vực.

Thậm chí đến cả lúc chính chủ c·hết đi rồi, hắn là người được thừa hưởng hệ thống, thì cái hệ thống này vẫn là hoạt động dựa trên nguyện vọng khi còn sống của Ninh Chính.

Đám học sinh trong lớp đều im lặng nghe giảng, dù là gắng sức hay là yêu thích thật lòng thì ai nấy cũng đều ngồi dựng thẳng người, cố tỏ ra thật là tập trung. Chỉ duy có một gã nam sinh đang trốn tại một góc nhỏ kia thì đang dựng lên khuôn sách nhỏ làm bình phong che chắn, bản thân thì nằm sấp trên bàn ngủ như c·hết, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy những tiếng ngáy nhỏ từ gã.

Ninh Kỳ một tay sờ lên cằm, vuốt ve mấy sợi lông tơ trên khuôn mặt non choẹt.

Hắn nhắm mắt, tập trung tinh thần, miệng khẽ hô:

Hắn muốn làm cái gì, ta lại phải bắt chước làm theo mới có thể hoàn thành nhiệm vụ... đó là cái quy luật quỷ quái gì vây?

Hắn cúi đầu để hai tay vịn gối, cả người thở hổn hển, sau thì thò tay vào bên trong túi quần, rút ra một bao thuốc lá hiệu “DragonFly” tự châm một điếu, tự thưởng cho bản thân mình không vì lý do gì cả.

Giáo sư già một bên thu dọn giáo án, một bên thở dài.

Tại sao?

Lúc này cũng vậy, cả người Ninh Kỳ như thể bị hút hết sức lực, không tự chủ được bản thân mà ngửa hết cỡ ra phía sau, khiến hắn phải dùng lưng dựa vào tường ngăn cho bản thân không đổ.

Thôi bỏ đi.

Thế tại sao cuối cùng Ninh Chính mới là kẻ có hệ thống?

Ninh Chính!

Ấn tượng của hắn về cái tên này không mấy tốt đẹp, vì hắn chúa ghét những kẻ đi cửa sau vào học viện, mà Ninh Chính là một kẻ như vậy.

Ngôi nhà ấm cúng?

Chương 7: Hệ thống tạm bợ thì vẫn là hệ thống.

Một giây sau, cảnh tượng xung quanh hắn có chút biến dị, kì thật vẫn không có gì thay đổi cả, chỉ là trước mắt hắn xuất hiện một cái bảng tư liệu, bên cạnh còn có một mô hình 3d tí hon mang hình dạng của hắn.

Hít sâu một hơi thuốc, cảm giác bản thân lâng lâng như đang ở trên tiên cảnh, đột ngột mới nhớ ra lý do tại sao mình lại trốn ra ngoài này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hậu quả của việc hết mana thì chính là đau đầu uể oải, giống như say rượu.

“Chúa phù hộ ngươi! Chúa phù hộ ngươi, ha ha!” Đám học sinh chắc mẩm một kết cục, trong lòng thầm nghĩ.

Bao nhiêu thể loại sách không chọn, cứ phải là triết học mới chịu là như thế nào?

Nhân sinh mà, nếu cứ mải miết để tâm đến ánh mắt của người khác thì kết cục cuộc đời của ngươi sẽ chẳng thể chọn vẹn nổi.

Phía bên ngoài mưa rào cũng đã tạnh, Ninh Kỳ một đường vội vàng chạy, xuyên qua qua hành lang rồi lao ra khỏi khuôn viên trường học, rất nhanh liền chạy tới một góc xó xỉnh nào đó tại bên trong khu vườn học viện.

“Mà thôi, bỏ đi!”

Tiếng chuông báo hiệu vang lên, đồng nghĩa với việc buổi học kết thúc.

Không khen sao được, vì...

Nhiều lúc tự ái, Ninh Kỳ chẳng thèm quan tâm đến cái hệ thống tạm bợ này nữa, nhưng khi nhìn lại các thông số được cộng thêm, Ninh Kỳ hắn đột nhiên mới hiểu thế nào gọi là thật là thơm.

Tuổi: 19. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dựa vào tiền của gia đình mà vào học viện, thực lực thì không đáng một xu.

Người cũng đ·ã c·hết như đèn đã tắt, mọi thứ đều hoá thành không!

Ước vọng Ninh Kỳ lúc này chỉ có một, đó là quên đi hết muộn phiền.

Điều này khiến Ninh Kỳ nhiều lúc muốn phát điên.

Châm lửa rít lấy một hơi thật sâu.

Hoặc có lẽ bản thân nàng lúc đó chỉ đơn giản là ước mình có một điếu thuốc lá mà thôi!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Hệ thống tạm bợ thì vẫn là hệ thống.