Thời gian quay trở lại một vài khoảng Rus trước, khi mà hội bàn tròn của giáo hội Mathuljia vừa kết thúc.
Cuộc họp kết thúc, chín vị Rkh đội mũ trùm lên và đi theo chín lối đi riêng giành cho từng người.
Bóng dáng nhỏ nhắn có tên Hea đi ra bằng một cửa vòm nhỏ có kí tự của riêng cô ‘hea’ viết bằng thứ ngôn ngữ kì lạ.
Đi đến cuối đường nhỏ xuất hiện mười hai bóng người đang quỳ gối đợi cô ở đó.
“Thưa Rkh-Hea đại nhân, cuộc họp vừa rồi là sao ạ”.một trong số bảy tên cả người mặc áo choàng chùm đầu màu đen đi theo sau Hea lấy can đảm đi lên hỏi.
“Không có gì đặc biệt, nhưng giáo chủ đã lệnh đốc thúc chúng ta phải nhanh chóng tìm được vật tế trước chính giữa khoảng Rus cuối của chu kì ảm đạm này”.Áo choàng đen viền đỏ có dáng người nhỏ nhắn có tên là Hea nói với giọng không cảm xúc.
“Nhưng thưa Rkh-Hea đại nhân,chúng ta được giao cho vật tế có số tuổi nhất định là mười sáu và mười bảy chu kì, dân chúng quanh đây vốn thưa thớt, chúng ta thực sự không thể kiếm được ai hơn cả”.
“Giáo chủ đã có lệnh nếu không tìm được thì mệnh của các ngươi cũng mất, vì vậy cố mà tìm cho ta.Ta biết ‘Hea’ giáo đoàn mới thành lập, chúng ta thua xa những giáo đoàn còn lại cả về chất lượng lẫn số lượng, vì thế ta muốn chúng ta chia nhau ra tìm kiếm, mục tiêu là tìm một tên có mười bảy chu kì”.
“Thưa đức Rkh-Hea, còn một vật tế mười sáu chu kì nữa thì sao ạ?”.
“Vật tế đó tự ta sẽ có cách, không cần các ngươi phải lo”.Hea nói với giọng không cho ai chất vấn.
“Vâng,tôn kính Rkh, ngài là ánh sáng soi sáng chúng bầy tôi,mệnh lệnh của ngài là lý do sống của chúng bầy tôi.Sinh mệnh này là giành để Rkh-hea đại nhân sử dụng”.Nghe thấy Hea nói sang giọng nghiêm khắc, bảy tên áo đen vội quỳ xuống đồng thanh nói.
“Được rồi,chúng ta chia làm ba nhóm tìm kiếm, bốn người một nhóm, một nhóm đi theo ta xuống phía nam, hai nhóm còn lại hãy chia nhau ra tìm kiếm xung quanh các làng quanh đây, nên tránh những nơi aqa ra, hiểu chứ”.
Nói đoạn, Hea lấy từ trong túi ra ba chiếc mề đay bằng đồng có in kí hiệu của ‘hea’ bằng cổ tự . “đây là mề đay liên lạc, mỗi nhóm cầm một chiếc, muốn liên lạc thì chỉ cần kêu gọi tên của ta ‘Hea’. Mề đay có thể giúp chúng liên lạc với nhau từ khoảng cách hàng vạn cây số để đề phòng bất chắc”.
“Các ngươi nên nhớ mình là đang làm một việc hết sức thiêng liêng cao cả, các ngươi nếu có mất mạng trong nhiệm vụ này thì cũng không sao cả, đấng Akhno-Mathuja sẽ nhìn thấy sự cố gắng của các ngươi và linh hồn các ngươi sẽ được ngài đưa trở lại thần quốc, quay trở lại vòng tay ôm ấp của ngài sau khi các ngươi chết.Chính vì thế các ngươi phải dùng cả tính mạng để chứng minh đức tin của bản thân.Rõ chưa”.
“Vâng chúng bầy tôi nguyện dâng hiến cả tính mạng và linh hồn mình cho đấng Akhno-Mathuja, nguyện đi theo Rkh-Hea đại nhân đến khi linh hồn thiêu đốt hết”.Mười hai tên áo đen quỳ rạp xuống đồng thanh nói.
“Giải tán, lưu một nhóm bốn người ở lại cùng ta”.
“Rõ”.Mười hai âm thanh đồng thanh.
Đâu đó trong kì ảm đạm này có một chiếc xe Jiol được lái bằng một tên áo đen lao nhanh trong màn đêm lạnh lẽo.
Trong khoang xe là bốn người đang ngồi, ba trong số đó mặc áo chùm đen ngồi cùng một hàng ghế,đối diện là một cô gái có mái tóc màu lúa chín,khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ mặc một bộ vày đỏ xen trắng mang hơi hướng gothic.
Tuy rằng do việc phải di chuyển nhiều nên cô có chút bui bặm nhưng từng đó vẫn không thể ngăn nổi vẻ đẹp kiêu xa của một tiểu thư quý tộc.
“Rkh-Hea đại nhân,thứ lỗi cho bầy tôi mạo muội, vì sao ngài lại mặc như thế này ạ”.Một trong số ba tên áo đen đánh liều hỏi.
Tạm thời rời mắt khỏi cuốn sách đang đọc dở, cô gái tóc vàng Hea liếc mắt “Ta làm việc, không cần các ngươi phải nghi vấn, ghi nhớ điều ấy cho ta”.
“Xin thứ lỗi thưa đức Rkh”.Tên đó lập tức định quỳ xuống thì Hea đưa tay ra cản.
“Không cần thiết lúc nào cũng quỳ lạy như vậy, ta không nhỏ nhen tới vậy.Còn chiếc áo choàng đen do nó quá xấu, ta là con gái, mặc đẹp một chút là sai sao?giáo hội cũng đâu có quy định nhất thiết phải mặc giáo phục?”.
“Còn nữa, chúng ta đi kiếm vật tế, như là đi săn vậy.Thợ săn giỏi nhất luôn luôn lấy hình dáng của con mồi xuất hiện.Ta xuất hiện giống như là cô gái yếu ớt giữa kì ảm đạm tối tăm, lạnh lẽo này thì đại đa số người sẽ đem lòng cảm thông mong muốn giúp đỡ”.
“Biết đâu sẽ có một tên đàn ông nào đó không kiềm lại được mà say đắm làm theo lời ta răm rắp, ha ha chắc không có tên nào ngu ngốc tới vậy đâu ha”.
“Đức Rkh quả nhiên suy nghĩ chu đáo, bầy tôi được phục vụ ngài quả là may mắn lớn nhất trong đời này.Sắc đẹp của ngài có thể mê đắm cả quỷ thần, thiết nghĩ lũ vật tế sẽ không thể chống lại được”.
“Chống lại cũng được, không thể cũng được.Một lũ phế vật giống đực mà thôi, một lũ sinh vật suy nghĩ bằng nửa dưới, nghĩ đến việc bọn chúng dám thèm muốn làm ta buồn nôn rồi.Cuộc đời của ta chỉ sống để dâng hiến cho đấng sáng tạo Akh-ma-ja”.Cô gái tóc vàng nhăn mặt nói như gặp phải thứ gì đó kinh tởm, cô phải ngay lập tức chắp tay lại thanh tẩy tâm hồn.
Chiếc xe jiol cứ thế băng qua những con đường, băng qua những ngôi làng không ánh sáng, những thi thể thối rữa được lũ zakji gặm ăn.
Di chuyển trong kì ảm đạm này không phải đơn giản, nó rất đáng sợ.Nhưng cũng không thực sự đáng sợ đến tuyệt vọng.
Bởi những thứ đáng sợ làm những kẻ tầm thường tuyệt vọng thì bọn chúng chả cần thiết phải tốn sức đuổi theo những tên tầm thường như vậy làm gì.
Ngay cả làm con mồi cũng không đáng.
Thứ phải lưu ý là bức xạ của màn đêm và lũ phế phẩm zakji.
Nhưng việc di chuyển quá xa so với tế đàn của giáo hội cũng không thể.Thời gian không cho phép.
Ngay lúc đang định quay về để chọn đi theo hướng khác,thì sấm chớp ầm lên, theo đó không lâu là cơn mưa như chút nước đổ xuống làm cho tầm nhìn vốn đã có hạn trở lên càng có hạn.
Phương hướng xác định cũng là cả một vấn đề.
Cũng may cho họ là đi đến trước môt đoạn đường nữa là thấy được sự hiện diện của vài ngôi nhà bằng gỗ tồi tàn.
Cũng không ôm theo hi vọng là bao, vốn họ cũng chỉ định lượn quanh ngôi làng một chút rồi đợi mưa ngớt họ sẽ quay trở lại, không ngờ rằng tại một ngôi nhà hơi ‘đẹp’ hơn các nhà khác với khoảng sân khá rộng và một cây cổ thụ có tán rộng nếu nó còn lá được trồng bên cạnh.
Cũng không có gì đặc biết nếu ngôi nhà này nhìn có vẻ khang trang hơn chỗ khác một chút, điều đặc biệt là có bốn nấm mồ được đắp ngay tại sân.
Không, là ba nấm mồ rưỡi.Bởi vì một nấm mồ không biết vì lí do gì đó bị bới tan hoang, là bị động vật hay lũ zakji gặm khi ngửi được mùi người chăng.
Tuyệt vời hơn cả với họ là ngôi nhà này lại có ánh sáng vàng mờ mờ phát ra từ cửa sổ của một căn phòng.
Tên áo đen điều khiển xe thông báo với những người trong khoang xe, ngay lập tức có một tên áo đen nhận việc vào trong nhà thăm dò.
Khi đi ra tên này nói “ Thưa đức Rkh-Hea, Bên trong là một tên nam tính trẻ tuổi đang thiếp đi trên giường, nhìn qua xung quanh không thấy người khác”.
“Vậy sao,để ta vào xem thử”. Vén rèm cửa cô làng Hea đạp gót sen của mình vào một tên áo đen đang quỳ rạp xuống đất để đi xuống xe và được một tên khác che ô vào đi vào nhà,đến cửa cô nói. “các ngươi hãy đi tìm kiếm xung quanh đây xem có gì nguy hiểm hay không báo lại ta”.
“Tuân lệnh thưa Rkh”.
Khi vào trong căn phòng có ánh sáng, Hea nhìn thấy nơi chiếc giường trong góc có một cậu bé tóc trắng chạc tuổi cô mặc quần áo chắp vá từ thứ da không biết đang ngủ thiếp.
Dù cho cậu bé có ngoại hình rất sáng sủa thậm chí có thể nói là đẹp nhưng cô cũng không giấu nổi sự chán ghét hiện trên nét mặt,cũng may cậu ta còn trẻ và khá đẹp trai nếu không thì gai ốc của cô còn nổi ghê gớm hơn nữa.
Ngay khi đang định gọi cho lũ bầy tôi vào bắt cậu, thì đôi mắt cậu trai mở lớn ra và ngồi dậy và hét “mẹ”.
Cô giật phắt mình hơi sờ sợ nói “gì …gì tôi không phải mẹ cậu.. thậm chí tuổi của tôi còn chưa chắc đã lớn hơn cậu ấy chứ”.
“Cô là ai, tôi đang ở đâu”.cậu trai ngồi trên giường với tay xoa đôi mắt lèm nhèm nước nói trong mê man.
“Tôi phải hỏi cậu mới đúng,cậu làm sao mà ra nông nỗi này mà cậu tên gì?”. Hea hơi sợ sợ, cô không ngừng dùng mề đay báo động lũ bầy tôi phải ngay lập tức quay trở lại, đồng thời cũng cố gắng cho mình tự nhiên và tỏ ra vui tươi nhất có thể.
Sau đó là cậu trai như điên khùng lầm bầm một tràng dài cô nghe không rõ làm cô hơi cuống, cô bắt đầu hơi to giọng:
-Nói linh tinh cái gì vậy, cậu còn không trả lời tôi là cậu tên gì đó?.
Nghe vậy cậu trai ngẩng đầu và nhìn chằm chằm vào cô làm cho cô nổi da gà, rồi nói:
- Thật sự rất xin lỗi, tôi đang mải nghĩ một số chuyện không được vui, cảm ơn cô vì đã giúp tôi, tôi tên là Yakor, rất hân hạnh được gặp mặt.
“cứu? đúng vậy fufufu, không cần cảm ơn,đối với mỹ nữ tốt bụng như ta thì giúp đỡ người khác là chuyện bình thượng”. cố gắng nghiêng đầu sang một bên giả vờ ngây thơ,cô làm một giọng cười và nói theo kiểu tự tin nhất có thể diễn.
Tiếp theo là một chuỗi tự thoại của cậu trai trước mặt.
“Tôi nói là tôi cũng hân hạnh vì gặp mặt, tôi tên là Hrekha”. Hea cố dùng nụ cười tươi nhất có thể để cười với tên đang nhìn cô say đắm trước mặt,cô báo ra một cái tên.
Đúng ‘Rhk-hea’ hay ‘Hrekha’.
“Và hơn hết là, cảm ơn vì cậu còn sống”.
0