0
“Ngài là sáng thế chi thần. Akhno-Mathulja”
“Akh-Ma-Ja”.
Cô gái tóc vàng trước mặt Yakor nắm hai tay cầm chiếc mề đay,cô đưa khuôn mặt thánh khiết cầu nguyện, cô cầu nguyện như thể đó là lẽ sống của cuộc đời mình.
Có thể đây là minh chứng cho đức tin của bản thân, không có chút tạp niệm mà dâng hiến tất cả.
Hoặc cũng có thể là tự mình cố gắng chứng minh cho bản thân rằng mình thực sự tin và sẵn sàng dâng hiến tất cả.
Chí ít tôn giáo này là thứ kéo cô ra khỏi sự bất hạnh đến kiệt quệ, sự thất vọng đến chán ghét mọi sự tồn tại của thế giới vật chất này.
Sự bất hạnh đó xé nát cô đến nhường nào,nó đáng sợ đến bao nhiêu để cô cuồng tín một thứ Tà giáo đến như vậy.
Yakor mờ mịt nhìn cô gái trước mặt đang ngửa mặt lên trời với lòng thành kính vô bờ.
Bất chợt cậu thấy hai hàng lệ chảy xuống từ hàng mi cong đang khép hờ.
“Xin lỗi cậu,Yakor.Tôi thực sự không ghét cậu”.Hé đôi môi ướt,cô nói nhẹ.
“Hả,gì thế Hreakha,cậu nói gì tớ không hiểu?”.Yakor mơ hồ nhìn cô gái, cậu không hiểu được những lời cô muốn xin lỗi là gì.
Nếu là vì truyện hợp kim Vihelhancol thì cậu thấy thực sự không cần thiết phải xin lỗi vì đây đâu phải lỗi của cô.
“Cậu nói gì vậy chứ, cậu cho mình biết nhiều điều như vậy và dẫn mình đến nơi tuyệt vời như này mình cảm ơn cậu còn chẵng hết sao lại trách gì cậu đâu mà cậu xin lỗi”.
“Ừm vậy sao.Đúng ha, mình luôn muốn những thứ tốt nhất đến với cậu mà ha,hì hì”.Lau đi Khóe mắt ướt, Hea cúi đầu xuống nhoẻn miệng cười với Yakor .
“Uầy, cảm ơn cậu nhé”.Yakor đỏ mặt ngượng ngùng xoa đầu mình, dù gì thì đây là lần đầu cậu được con gái tỏ tình (Maji loại trừ vì cậu coi nhóc ấy như em gái).
“Không có gì đâu mà, được dâng hiến cho đấng tạo hóa thực sự là một vinh hạnh tốt nhất rồi, thật sự rất nhiều người ghen tị với cậu đó”.
Hea vừa dứt lời, một lũ người áo đen xông vào từ cửa chính.
Nhìn thấy lũ áo đen có vẻ hơi quen thuộc này,yakor chợt nghĩ ra đó là nhóm người này giống với mấy tên truy đuổi Hrekha.Cậu vừa hoảng hồn lại định cảnh báo cô thì ngay lập tức lũ áo đen vây quanh bàn cậu và quỳ xuống đất.
“Xin thứ lỗi cho lũ bầy tôi vì sự chậm trễ này, thưa đức Rkh-hea”.Tám tên áo đen quỳ xuống đưa tay phải lên ngực đồng thanh nói.
“…..”.Yakor ngây người ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang sảy ra.
“Không sao, chính ta nói các ngươi tản ra xung quanh tìm kiếm nên bất chợt tập hợp có hơi gấp, ta không trách các ngươi, đứng lên đi”.
Hrekha hay Hea hiện nay không còn dáng vẻ ngây thơ trong sáng lúc đi với Yakor, mà bây giờ cô trở về con người của mình trước đây một vẻ lạnh lùng cao quý bao chùm lấy dáng hình mảnh mai.
Lời nói cùng với biểu hiện của cô càng làm cho Yakor đứng máy.Nhưng khi cậu còn chưa làm rõ điều gì đang sảy ra thì mí mắt cậu bỗng nhiên lặng trĩu,hơi thở cậu trở lên mệt nhọc.
“Hộc…hộc…mình sao thế này mệt quá,đúng là đồ ăn, đồ ăn có độc…là cậu sao…Hrekha…tại sao?”.Yakor nhấc cơ thể trĩu nặng,ngẩng đầu nhìn cô gái đang đứng.
“Khốn kiếp, một tên hèn dân mà dám nói chuyện với Rkh như vậy sao, muốn chết?”.Một trong số những tên áo đen quát vào mặt Yakor khi thấy Yakor nói chuyện với Hea .
“Im lặng đi, ở đây có phần ngươi lên tiếng rồi?”.Hea quay qua nhìn tên áo đen nói với giọng lạnh giá làm tên đó xin lỗi và im bặt.
“Cậu không phải muốn chứng kiến điều tuyệt vời sao.Cậu sắp được chứng kiến điều tuyệt vời nhất thế giới, Không, phải nói rằng điều tuyệt vời duy nhất còn tồn tại trên thế giới này rồi đó”.Quay qua Yakor,cô nhoẻn miệng cười nói với cậu trước khi ý thức cậu dần dần mơ hồ.
“Cô…nói vậy…là …..sao…”. Nói ngắt quãng vài câu Yakor bất tỉnh vì tác dụng của thuốc mê.
“Quả nhiên đức Rkh quá thông minh, chúng ta không cần tốn sức đã có thể bắt được một tên VOC trẻ tuổi như thế này”.
“Còn đứng đó mà nhìn à, tên này mười bảy chu kì, phù hợp với yêu cầu làm vật tế.Mau mau bắt kẻo hắn tỉnh lại là lỡ chuyện tốt của lễ tế, các ngươi không chịu được hậu quả đâu”.Hea lạnh lùng quay qua nhắc nhở mấy tên đầy tớ ngu ngốc của mình.
“Vâng, tuân lệnh Rkh-Hea”.
“À chỉ có các ngươi thôi à, bốn tên còn lại đâu”.Thấy số người không đủ,Hea tò mò hỏi.
“Thưa đức Rkh, chúng bầy tôi đều không nhìn thấy lũ hộ tống ngài ạ.Thật sự thất trách, bọn chúng sẽ phảo nhận hình phạt khi về giáo đường”.
“Ừm, ta cũng không liên lạc được với chúng, mà chuyện đó để sau.Mau đem tên này đi,thời gian chính giữa khoảng rus này đang đến gần rồi”.
.
.
.
Nơi đây là đâu đó trong kì ảm đạm này.
Nơi này có một quảng trường nhỏ hình tròn được lát bằng thứ gạch đủ loại hoa văn thù hình kí hiệu.
Xung quanh quảng trường được bao quanh bởi mười tám cột đá dựng đứng, trên cột đá là thứ kí tự cổ xưa có vẻ dùng để biểu thị số đếm.
Giữa quảng trường nhỏ này là một pho tượng với thứ thù hình kì dị, được cấu tạo bởi xúc tu và mắt.Thứ hình dáng không thể được miêu tả bằng trí tưởng tượng của con người.Vô biểu, vô cấu, vô ngôn.
Bất chợt những viên gạch với những kí hiệu lạ của quảng trường sáng lên thứ ánh sáng cực quang hỗn tạp.
Những văn tự, kí hiệu được lát dưới nền sáng lên, chúng dần dần liên kết lại với nhau tạo thành một dãy các liên kết tinh vi ảnh hưởng tới mười tám cột đá xung quanh, làm những số đếm cổ trên đó cũng bắt đầu lập lòe.
Cùng với đó là sự xuất hiện ngày càng nhiều của những tên mặc đồ đen, đầu đội kín cả mặt một cái mũ vải hình nón, chỉ khoét ba lỗ cho miệng và hai mắt.
Từ xa nhìn lại thì thấy, nơi đây đâu phải là một quảng trường bình thường.Nếu phải nói thì nó giống một tế đàn nhiều hơn.
“Cổ ngữ Thul đã sáng, trận ngữ đã liên kết, Là lúc Đấng toàn năng sẽ buông xuống ý thức để ngắm nhìn tín đồ của ngài”.Đại tế ti Ear mặc một chiếc áo chùm đầu lộ mặt khác hẳn với những tên đang quỳ còn lại.
Nói đúng hơn chỉ có chín Rhk mới được mặc trang phục như này.
Trên tay đại tế ti thì đang cầm một cuốn sách cổ dày cộm mang hơi thở của năm tháng, mặt sách bằng thứ kim loại cổ có in hình một con mắt như ẩn chứa hư vô và xung quanh có chín xúc tu.
Đứng trên chiếc bệ đá, hắn đang đọc thứ ngôn ngữ kì lạ từ quyển sách, có vẻ như là giáo điều hay gì gì đó.Nghi thức lễ tế đại loại vậy.
Đằng sau hắn đứng tám kẻ cao thấp không đồng nhất cùng mặc đồ của Rkh.Trung tâm là Ar,đang cầm một cây trượng biểu trưng cho địa vị của giáo chủ.
Bên dưới bệ đá là hàng trăm hàng nghìn giáo đồ mặc đồ đen mũ chóp đang quỳ rạp xuống nghe đọc kinh.
Dưới màn đêm u tối của kìa ảm đạm, ánh sáng mờ ảo phát ra từ những kí tự cổ của phiến đá, cột đá.Làm cho khung cảnh hiện ra như một thứ tà giáo thờ cúng tà thần đáng sợ.
“Thời gian đã đến, đưa lũ vật tế vào cột đá”.Gấp quyển sách cổ sau một khoảng thời gian khá lâu đọc giáo nghĩa, Ear nói lớn tiếng gọi lũ bầy tôi đưa những kẻ bị tế lên buộc lên mười tám chiếc cột đá.
Đã có mười bảy tên vật tế được đưa đến, trong số đó tên trong đó có Yakor là đang bất tỉnh, còn lại là những vật tế khác một số tỏ vẻ cuồng nhiệt, một số đang khóc mếu máo, một số còn oe oe từ trong tã.
Đúng vậy những vật tế này được chọn lựa không nhất định phải có quy định về giới tính, nhưng nhất định bọn chúng phải được sắp xếp từ một chu kì đến mười tám chu kì.
Nhưng đứa trẻ còn đang bập bẹ được cha mẹ chúng vui cười dâng cho lũ người của thần giáo. Có thể vì là một lũ cuồng tín, có thể là vì tiền tài, hay đơn giản chỉ vì để đổi lấy chốn dung thân trong kì ảm đạm này.
Bời vì MaJa giáo hứa cho bọn họ những điều họ cần nếu họ chịu làm tín đồ và thần giáo sẽ che chở cho họ trong kì ảm đạm.
Họ sẽ có một chỗ chú tại thị trấn Thul.
Nhưng mười tám cột đá hiện nay còn đang thiếu mất một vị trí.Vị trí thứ mười sáu.
Với nụ cười tươi như những bông hoa nở rộ giữa cái nắng vàng ươm của Rus, Hea cởi bỏ áo choàng đen đi tới vị trí cột đá số mười sáu.
Nụ cười của cô toát ra sự vui vẻ thực thụ, nụ cười của sự dâng hiến vì đức tin chăng?
Không, nó giống như cười vì được giải thoát hơn.