“Ngày hôm ấy, lúc thấy em
Đem hồn anh, ghém đầy nàng hình bóng
Mắt long lanh, tóc rực nóng
Nhìn em tựa ngóng ráng chiều thuở xưa”.
Ráng chiều-Của Jik.
Vào một ngày nào đó của quá khứ.Yakor đã từng nghe chú Jik viết lên vài câu thơ ngẫu hứng về vợ mình.
Cậu thực sự rất hâm mộ tình yêu của hai vợ chồng họ.
Cũng phải thôi khi mà một kẻ tự nhận là hơi hâm hâm với gia cảnh bình thường như chú Jik, lại có một ngày lấy được hoa khôi của làng bên.
Nói là làng bên nhưng cũng không phải gần,ngược lại còn khá xa.Không trách được, bởi vì dân cư quá thưa thớt với những vùng làng nghèo còn nguy hiểm như này.
Ấy vậy mà họ vẫn gặp được nhau,duyên phận thật tuyệt.
Không thể không nói, cô Janu là một người phụ nữ rất đẹp.
Khuôn mặt cô như một trái trứng luộc bóc vỏ, thon gọn với màu da trắng hồng.
Mái tóc có vẻ là điểm nhấn mạnh nhất của cô đối với người nhìn, đỏ rực suôn dài.Làm cô lúc nào cũng có vẻ tràn đầy năng lượng sống.
Chính vì vậy.
Hiện tại khi nhìn thấy con quái vật đang cắn xé,chóp chép nhai nuốt thi thể không lành lặn của hai xác chết nhỏ, đang bắt đầu thối rữa.
Con zakji này cũng có mái tóc đỏ, nhưng mái tóc dài ngày nào đã rụng gần hết để lại là vài khoảng trống trên da đầu.
Những sợi tóc còn sót lại thì bết lại với nhau, chuyển màu do dính phải máu cùng cơ số chất dịch cơ thể khác.
.
.
.
“Anh Yakor, sau này em muốn làm một nhà mạo hiểm.Em muốn được đi đó đây, đi mọi nơi giống như nhà thám hiểm fijk indima trong sách”.Âm thanh non nớt phát ra từ một cậu nhóc bảy tám chu kì, cậu nhóc lon ton chạy đi tìm Yakor kể về đam mê khi lớn của mình.
Ước lượng chút thời gian, đúng hiện này đang là thời gian lũ nhóc này tự học mà .“Hả lafi,nhóc không học ở nhà học mà ra đây làm gì, có tin anh mách bố không?”.Yakor lên tiếng hỏi đứa trẻ trước mặt.
“Hừ em không như anh, em học xong chữ từ lâu rồi.Em đã đọc xong ba quyển sách rồi đấy”.Lafi trả lời với vẻ đắc thắng, ngực ưỡn lên vênh váo giống con gà trống choai.
Yakor trợn mắt như không tin được những gì mình nghe thấy,hít một hơi thật sâu. “thằng này gan lớn thật,dám trêu cả anh mày à, đứng yên không được chạy”. Nói đoạn rút từ gầm bàn ra một cây thước, Yakor đuổi theo tên nhóc.
.............
“Anh Yakor”.một cô nhóc có mái tóc đỏ ngắn, với khuôn mặt đáng yêu chạy lại nói chuyện với Yakor.
“Gì thế, Maji”. Phun ra một ngụm nước ngậm trong mồm vào thanh xẻ thịt, đặt vào đá mài mài.Yakor không quay đầu lại cứ thế trả lời.
“Nghe bố nói là anh Yakor thích con gái tóc dài.Nếu…nếu như ngày nào đó tóc em dài tới eo thì anh cưới em nhé”.
Cô nhóc kém Yakor ba tuổi nói xong câu nói, xấu hổ bụm mặt chạy mất hút.
“Phụt...t…t”. Yakor đang ngậm chút nước thì phun hết ra.
.
.
.
“…Tại sao…cô Janu…tại sao cô lại đang nhấm nháp chúng…”.
Bầu trời như đổ sập trước mặt Yakor, cậu không thể tin được mọi chuyện đang diễn ra trước mắt mình.
Người vợ người mẹ,người phụ nữ xinh đẹp đoan trang ngày nào, từng quỳ chân để chỉnh sửa quần áo cho hai đứa con.
Hiện tại con phế phẩm trước mắt cũng quỳ gối, nhưng quỳ gối là để không ngừng xé ăn thịt từ xác của hai đứa con của mình.
Chú Jik đôn hậu cười thật thà.
Cô Janu xinh đẹp, nấu ăn ngon.
Thằng ranh Lafi luôn mồm muốn đi thám hiểm khi trưởng thành.
Cô nhóc Maji muốn làm vợ của Yakor khi lớn.
Kí ức đẹp đẽ ngày nào hiện lên trong đầu của Yakor, những kí ức quý giá của cậu hiện tại lại trở thành những con côn trùng xấu xí, lúc nhúc bò đầy tim gan rồi không ngừng cắn xé linh hồn cậu.
Yakor quỳ xụp xuống đất nấc lên từng đợt.Hai tay ôm lấy tự mình,run rẩy đôi vai gầy.
Đầu cậu không ngừng đập xuống đất.
“Xin lỗi…xin lỗi…xin lỗi…cháu không thể cứu được mọi người…xin lỗi…xin lỗi…lỗi…tất cả là tại cháu…”.
Phản ứng chậm chạp của con zakji tóc đỏ khi nghe thấy tiếng động, nó ngừng ăn quay mặt qua nhìn vào Yakor.
Có vẻ như là vì có sự bổ xung từ thịt người nên con zakji này nhìn có vẻ lành lặn hơn con tóc nâu.
(Không thể không khỏi cảm thán rằng chú Jik, đến lúc phế phẩm hóa rồi mà còn nhường thức ăn cho vợ.
Nhưng …nói vậy lại có vẻ khá là vô cảm.).
Do có sự bổ xung,hành động của con zakji tóc đỏ này khá nhanh nhẹn, nó dùng sức chạy nhanh tới thân thể đang quỳ gối của Yakor.
Đến gần Yakor nó mở chiếc miệng đầy máu của mình cắn vào cổ cậu.
Trong một khoảnh khắc,một tiếng “phập” bật lên.Con dao chặt xương chém ra một đường cong, ánh dao lóe lên phản chiếu lại ánh sáng của Rume, chặt chính xác ngay vào cổ con quái vật, làm đầu nó lăn lông lốc xuống đất.
“không đúng,lũ phế phẩm này không phải cô chú Jik, lũ này đã hại cô chú cửa nát nhà tan.Kết thúc thứ sinh mạng của sự chết gớm ghiếc này là thứ sẽ an ủi linh hồn hai cô chú cùng hai nhóc”.
Với ánh mắt dần dần có lại tiêu cự, Yakor đứng dậy tay nắm lấy con dao chặt xương nói giọng đanh thép.
“Để cháu giúp hai người kết thúc lỗi thống khổ này”.
Lũ phế phẩm tồn tại giữa ranh giới của cái chết và sự sống.Nếu muốn chúng thực sự chết,tốt nhất là chia chúng ra làm nhiều mảnh.
“Rầm… rầm….xoẹt…xoẹt…ầm”.tiếng sấm cùng với tia chớp lóe lên từng đợt,báo hiệu cơn mưa đang tới.
Sau khi quyết tâm, rất nhanh Yakor giải quyết xong hai con zakji, lấy vải quấn lấy xác chết không lành lặn của hai đứa nhóc.
Cậu lấy từ góc tường nhà chú Jik ra một chiếc xẻng,cậu đào,đào tới rách nát bật máu cả hai bàn tay. Nhưng những đau đớn từ vết thương ngoài cậu cũng chả cảm giác được, bởi vết thương lòng đã làm tê liệt chúng.
Mất thời gian khá lâu cậu đào được bốn ngôi mộ.Lúc cậu đắp mộ xong cũng là lúc mưa bắt đầu rơi.
Cơn mưa tựa như cái van, đã tháo toàn bộ nước của bầu trời cũng như trong lòng cậu.
Quỳ gối trước bốn ngôi mộ, nước mắt không ngừng “mưa”Yakor đầu chạm đất miệng không ngừng lầm bầm như người điên.
“Xin lỗi…xin lỗi…xin lỗi…nếu cháu để ý hơn một chút…một chút thôi…”.
Nếu ta có mối thù là một sinh thể nào đó thì ta có thể cố gắng mà trả thù.Nhưng thứ gây ra đớn đau cho chúng ta không phải là một tồn tại giới hạn tại sinh mệnh sống.
Mà là hiện tượng, là cái thế giới này.Thì sẽ ra sao?
Đó chính là cảm xúc của Yakor lúc này.
“Chết tiệt… cái thế giới đáng nguyền rủa này…ta hận…”.Trong cơn mưa tầm tã, Yakor ngửa đầu lên trời hứng lấy từng giọt nước lạnh buốt do không có hơi ấm của Rus.
Tiếng hét của cậu vang vọng nhưng nhanh chóng bị tiếng sấm lấn át.
“xẹt…Rầm ….ầm…ầm…”.
“rè…rè..rè..” Tiếng ve sầu cứ ngân nga mãi trong ánh nắng chói chang, dưới bầu trời cao xanh lồng lộng của mùa hè, khiến những chùm hoa phượng vĩ vốn đỏ rực dưới nắng gắt, nay lại càng rực rỡ hơn khi có âm thanh cổ vũ vẻ đẹp cho những chùm hoa đó.
Mùa hè nắng gắt, trong phòng lớp học, chiếc quạt trần quay không ngừng vì sứ mệnh đem đến cơn gió lành cho các sĩ tử trong giờ học.
“Các em nghe xem tiếng ve râm ran quá,có thể các em không biết nhưng thực tế ve sầu không kêu bằng miệng. Miệng của nó vốn là một cái ống nhỏ dùng để cắm vào vỏ thân cây để hút nhựa. Tiếng kêu của ve sầu phát ra từ thắt lưng của nó. Ở cạnh bụng của nó có một cái màng giống như màng trống. Chính cái màng này đã phát ra tiếng kêu râm ran thật thú vị suốt cả mùa hè. Và chỉ có ve sầu đực mới kêu được, còn ve sầu cái thì không”.
GIờ sinh học,trên bục giảng thầy giáo đưa ra vài câu chuyện bên lề để cho học sinh bớt đi cảm giác khô khan trong bài giảng.
“Ta hận…ta hận cái thế giới đáng tận diệt này”.vừa dứt lời giảng thì đâu đó dưới lớp học, vang lên một tiếng hét của một cậu học sinh.
Cả lớp quay ngoắt lại nhìn tên học sinh ngồi tại bàn dưới cùng gần cửa chính, đang đứng phắt dậy ngửa mặt lên trần nhà hét.
“cái gì thế, mày không những ngủ còn mơ, đã mơ còn nói mớ như này à D”.cô bé tổ trưởng ngồi cạnh cậu nhóc nói mớ không ngừng kéo tay áo nhắc nhở cậu.
“Em vừa nói hận gì vậy, trong giờ của thầy em không muốn học, em có thể ngủ nhưng đừng làm phiền các bạn trong lớp.Đứng dậy xuống góc lớp đứng cho tôi”. Thầy giáo đẩy đẩy gọng kính mắt,nói với cậu học sinh.
Vẫn còn lơ mơ chưa nhận ra xung quanh đây là đâu, D ngây người như phỗng, ngơ ngác nhìn xung quanh.
“Vừa nãy, là mơ sao?”.
0