“Lẽ nào … vừa rồi là mơ sao…thật tốt chỉ là mơ”.D vừa đi xuống góc lớp vừa lẩm bẩm một mình.
Tháng tư sang, hoa phượng bắt đầu nở đỏ rực, kèm theo là râm ran vô vàn những tiếng ve kêu chim hót líu lo.
Lang thang, lang thang trên con đường nhựa nóng rực, hơi nóng bốc lên thậm chí còn làm biến dạng cả không khí xung quanh, tạo ra dư ảnh mà lũ trẻ con đầu trần đạp xe truy đuổi theo cái thứ bọn chúng gọi là ảo ảnh.
Nhìn sang ngó lại, hậm hực hay vui vẻ,lúc lơ đễnh bâng khươ, lúc vui cười chú ý.
Tất cả tất cả mọi vật đang hoạt động trở lên một cách mạnh mẽ.Vạn vật như đang thiêu đốt trong mình một ngọn lửa nhiệt huyết để sánh trọi với cái nóng xung quanh.
Muốn hay không.Thích hay ghét.
Thì cũng không thể ngăn chặn được một sự thật, đúng rồi mùa hạ đang về.
Mùa xuân nơi mà mọi thứ căng tràn nhựa sống, đến mùa hạ thì nhựa sống ấy lại bắt đầu trở thành nhiên liệu để đốt, thiêu đốt hết thì mọi thứ sẽ trở lên tiêu điều, xơ xác, rụng lá mùa thu.Để rồi khi mọi thứ cạn kiệt thì đông lạnh lại kéo về.
“tùng …tùng…tùng”.
Tiếng trống trường vang lên báo hiệu tiết học cuối cùng của buổi sáng kết thúc.
D chạy ngay tới bàn của mình, vơ vội mấy quyển sách nằm lộn xộn trên bàn vào cặp rồi chạy như bay ra nhà để xe.
Đâu đó có vài tiếng gọi với lại.
“Mày chạy làm gì nhanh thế D lấy xe cũng phải từ từ chứ, về nhanh có phải lấy xe nhanh được đâu”.
“Hôm nay tao đi muộn, để xe ở ngoài cùng, lấy dễ, tao muốn về nhanh chứ đang đau bụng quá…”.
“Thế tối xuống nhà tao ngủ, bố mẹ tao đi vào nhà trong rồi, nhà bên ngoài có mỗi mình tao, mai lại là chủ nhật rồi”.
“ok, về đây, tối tao xuống rủ cả thằng Quân nữa”.
Đêm tối của mùa hè thật rất tuyệt, nhất là khi mặt trăng không đủ tròn,vầng trăng không đủ sáng để lấn át hết ánh sáng của các ngôi sao, khi đó ta sẽ nhìn thấy vô số ngôi sao sáng kết hợp lại thành những bức tranh huyền ảo hút hồn của vũ trụ.
Vũ trụ huyền bí và tuyệt đẹp hút hồn mất bao nhiêu thế hệ của nhân loại, từ thời trước công nguyên cũng đã có những vị say đắm bởi vẻ đẹp ấy mà mới có cái gọi là thiên văn học.
Cánh đồng lúa chiêm bạt ngàn khỏe khoắn, mỗi khi gió mát thổi thì lại uốn lượn tựa những cơn sóng lăn tăn của dòng sông màu lục.
“Uầy, nhìn kìa sao sáng thật đấy, đố mày nhìn được vị trí các chòm sao đấy Hùng”. Nằm ngửa gác chân chữ ngũ trên mái của một trạm bơm nước nhỏ, cũ kĩ đầy rêu khô do ánh nắng thiêu đốt,D chỉ lên bầu trời sao và hỏi một trong hai tên nằm bên cạnh.
Cậu nhóc tên Hùng ngắm nghía một lúc, rồi nói “Chịu, Quân mày biết không”.Quay qua tên nhóc cuối cùng trong nhóm và hỏi.
“Tao biết mỗi chòm sao bắc đẩu, với chòm nhân mã, vì tao là cung nhân mã”. Cậu bé tên Quân vừa nói vừa ngáp.
“Nhà gần đồng thì mát đấy, nhưng gần cả nghĩa địa thế này thì nó lạnh luôn rồi đấy Hùng,không thể nào hiểu được là mày lại không sợ đấy”. D nói trong sự thán phục.
“Tao ở từ bé, đêm giao thừa tao còn đi lượn quanh đây xông đất hàng xóm tận hai ba giờ đêm mới về cơ”. Hùng nói như thể không có gì quá quan tâm,hoặc cũng có thể cậu đang cố tỏ ra là mình không quan tâm.
“Ghê thật sự”. hai giọng đồng thanh.
Trong đêm hè gió mát, mấy cậu học trò nhỏ ngây thơ nằm nói chuyện vu vơ đến muộn.
.............
Những hương vị của mùa hè, cái sự tươi mát của mùi cỏ khi mưa, mùi tươi mới trong lành nhờ những hạt nước lọc đi những đám bụi của đất cát lẫn trong không khí, cũng có thể là nhờ chút dư vị của ozon tạo ra khi trời có sấm sét.
“ầm...ầm...Rào… rào…rào…”. Cơn mưa kéo theo những tiếng sấm ầm ấm, mưa như chút nước xuống sân trường, những chiếc bong bóng nước được tạo nên bởi những giọt mưa đầu mùa cứ phập phồng tan vỡ.
Hấng tay vào nước mưa chảy xuống từ mái tôn nhà để xe,D nói.
“Chết rồi, đen quá tao không mang theo ô”.
“Ngu thì chết, cặp tao luôn có áo mưa”.
“Mùa này mưa bất chợt đầu mùa ấy mà, ai biết đâu mà mang ô dù, nhưng biết đâu có đứa con gái nào thích tao lại kẹp ô vào xe tao thì sao, thế nên tao sẽ không mang ô hô hô hô”.Thanh niên ảo tưởng D lên tiếng cãi láo.
“Mày mơ hơi ác, đọc ‘Yêu nhầm chị hai’ hơi nhiều đâm nhiễm à”. Thằng Quân lên tiếng lườm.
“Hài thật, thằng đọc đi đọc lại sáu lần như mày mà có quyền nói tao à”. D trợn trắng mắt xù lông nói lại.
“Trời này chắc còn mưa lâu.Thôi để tao đày mưa, tí về tắm luôn”.
Tắm mưa luôn là thứ kỉ niệm khó quên, để về sau này lớn rồi muốn lại cũng chả được.Âu là cái thời kì phải kiệt sức vì cơm áo gạo tiền thì làm sao vô tư, vô lo bằng cái thuở khóc cười cùng những trang mực.
“Có ô thì không cầm, bây giờ ốm thì…. lại phải …..chăm mày à”.Giọng nữ trung tuổi vừa đắp khăn ấm vào trán cho D vừa nói.
Nhưng tiếng nói lại đang mờ dần trong đầu D vì cơn sốt.
“Mẹ …” Đưa tay gạt đi chiếc khăn ẩm trên trán, với hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
Cậu nhóc tóc trắng mở hờ hờ đôi mắt lèm nhèm nhìn vào không gian u tối, mà nguồn sáng duy nhất là ánh sáng màu vàng nhẹ tỏa ra từ chiếc đèn Rume cũ.
“Tôi không phải mẹ của cậu, thậm chí tuổi của tôi còn chưa chắc đã lớn hơn cậu ấy chứ”.Giọng nói nữ tính phát ra từ phía đối diện gần chiếc bàn để đèn Rume.
“Cô là ai, tôi đang ở đâu”.Yakor lắc lắc chiếc đầu nặng, cơn đau từ chiếc môi bật máu khi nói chuyện giúp cậu trở lại thực tại.
“Tôi phải hỏi cậu mới đúng, cậu làm sao mà ra nông nỗi này mà cậu tên gì?”.cô gái đối diện thao thao bất tuyệt như đã lâu không nói chuyện với ai bằng tuổi.
Câu nói của cô nhóc đối diện giúp Yakor lấy lại trí nhớ tại thời điểm cậu chôn cả nhà chú Jik.
“Chú Jik, xin lỗi chú vì cháu không thể làm gì tốt hơn được nữa”.Yakor vừa lẩm lẩm, vừa đập đập vào chiếc đầu đang nhức “lại giấc mơ ấy, lại cái thế giới tươi đẹp ấy, cái thứ mộng tưởng, cái thứ giấc mơ đang mờ dần trong tiềm thức về cái thế giới đẹp đến mức không tưởng, quả nhiên giấc mơ thì tuyệt đẹp, còn thực tại thì đáng sợ”.
“Nói linh tinh cái gì vậy, cậu còn không trả lời tôi là cậu tên gì đó?”.
Nghe như vậy Yakor nhận ra mình có vẻ đã ngất trước mộ của gia đình chú Jik vì chịu đựng nhiều cú sốc từ tinh thần lẫn sự đói mệt.Cô gái trước mặt có lẽ đã đi ngang qua và nhìn thấy cậu và cứu giúp.
“Thật sự rất xin lỗi, tôi đang mải nghĩ một số chuyện không được vui, cảm ơn cô vì đã giúp tôi, tôi tên là Yakor, rất hân hạnh được gặp mặt”.Yakor vội vàng cảm ơn và nói.
“cứu? đúng vậy fufufu, không cần cảm ơn, đối vớii mỹ nữ tốt bụng như ta thì giúp đỡ người khác là chuyện bình thượng”. nghiêng đầu ngạc nhiên một chút, cô nhóc tóc vàng không ngậm được miêng mà cười, mặt thì ngửa lên trời đầy tự hào.
Theo Yakor nghĩ tuy rằng cô gái này nói đó là chuyện bình thường nhưng có vẻ thực sự vui vẻ khi có người cảm ơn mình.
Nhìn kĩ vào cô gái trước mặt.
Cô gái nhỏ có mái tóc vàng óng ả như cánh đồng lúa fotu đang kì thu hoạch.Đầu tóc cô gái dính chút bụi đất và nước mưa, có lẽ là do thường xuyên phải di chuyển.
Nhưng chút bụi bặm đó vẫn không thể nào che đậy được vẻ hoạt bát lém lỉnh trên khuôn mặt khả ái.
Đôi mắt xanh, làn da trắng cùng đôi môi mọng màu cà chua chín.
Những tổ hợp rất tuyệt vời của cái đẹp, thứ mà đáng lẽ ra nên tồn tại ở dưới ánh sáng tươi đẹp của Rus để thêm vào đó một bông hoa của sự sống.
Chứ không phải sự ảm đạm chết người của cái bóng tối đáng nguyền rủa này.
Nhìn kĩ cô, Yakor bỗng nhiên đồng cảm với chú Jik.
Vì có vẻ, cậu đã thấy Ráng Chiều của bản thân.
Không, phải nói là cậu đã tìm thấy chút ánh sáng để chiếu rọi tâm tư đang chết dần trong bóng tối của bản thân.
Cậu tìm thấy nó, một chút ánh sáng le lói nơi cuối đường hầm.
Thứ kéo cậu nhích ra một chút khỏi vũng lầy của sự đau buồn, mất mát.
“Này này, cốc cốc, có ai ở nhà không, xin chào, có nghe không vậy tên này”.Vì Yakor đang đứng máy nên cô gái nhỏ đang dùng hai tay xua xua qua mắt của cậu.
Tâm tư thưởng thức cái đẹp bỗng nhiên bị gián đoạn, Yakor đỏ mặt cúi đầu, hai tay thì không ngừng xoa gáy.”xin lỗi,vừa nãy tôi hơi sơ ý nghĩ linh tinh, cậu vừa nói gì ấy nhỉ?".
Tay trái khoanh trước ngực, còn tay phải nắm với ngón trỏ hướng lên trời đung đưa cùng khuôn mặt cô nhóc tự cho là nghiêm nghị “Tôi nói là tôi cũng hân hạnh vì gặp
mặt, tôi tên là Hrekha”.
Nói đoạn, Hrekha ở một nụ cười rạng rỡ như những bông hoa đón ánh sáng. “Và hơn hết là,cảm ơn vì cậu còn sống”.
Yakor nghe xong lời cảm ơn của Hrekha, cảm xúc vốn đang vui hơn chút vì gặp được ánh sáng thì lại bỗng nhiên trùng lại.
“Có vẻ Hrekha cậu ấy đã phải chịu mất mát rất nhiều, rất nhiều người thân của cậu ấy đã chết, cũng chắc là cậu ấy đã phải tồn tại một mình rất lâu rồi.Thật khó tưởng tượng dưới sự hoạt bát kia là sự đau khổ, cô đơn đến nhường nào.Âu thì cũng đúng, nếu có nơi thuộc về đã không lang thang giữa bóng đêm ảm đạm này”.
0