“Lộc… cộc…lộc cộc…” muốn đi nhanh thì đi một mình,còn muốn đi xa thì đi cùng đồng bạn.
Đúng như câu nói này, con người là một loại động vật sống theo bầy đàn, cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn khi có bạn, chuyến đi dù có tẻ nhạt tới mấy cũng sẽ trở lên tuyệt vời khi có người đồng hành.
Đã khá lâu rồi Yakor không cười nhiều như vậy, kể từ lúc gặp Hrekha thì có vẻ nụ cười ngây ngô luôn hiện lên trên khuôn mặt non nớt của cậu trai tóc trắng.
Cũng có những khó khăn nho nhỏ trong quãng đường di chuyển.
Ví như đang đoạn đường nào đó sẽ bắt gặp vài con thú hoang zakji đi lang thang vất vưởng không mục đích, mùi hôi thối từ cơ thể thối rữa của bọn chúng tỏa ra làm bầu không khí không được trong lành cho lắm.
Những lúc như vậy thì việc cần nhất là nở một nụ cười tự tin và phóng xe hết tốc độ phi qua.
Sẽ không có người nào rảnh mà nhảy xuống làm thịt vài con xả bực tức.Nếu có muốn cũng chả được vì trên xe không có vũ khí.
Hai thanh dao yêu thích của mình thì Yakor đã vứt đi đâu rồi cũng chả nhớ, đại khái là nhà chú Jik.
Dù gì thì lũ thối rữa này cũng chả còn bao nhiêu bắp thịt để mà chạy đua được với jiol.Việc bỏ xa chúng khá là dễ dàng.
Tất nhiên cũng phải để ý những nơi có bọn zakji này đi qua, thịt thối, máu mủ, dịch nhờn rơi ra từ cơ thể lũ này có thể làm cho nguồn nước xung quanh bị ô nhiễm.Cây cối xung quanh cũng sẽ bị nhiễm độc.
Cộng thêm tật thi thoảng hay gào ú ớ của lũ này làm ảnh hưởng sâu sắc tới bộ mặt dân trí của thế giới cũng như việc gây ô nhiễm tiếng ồn làm cho lũ jiol có cảm xúc tiêu cực.
Nếu jiol có cảm xúc tiêu cực thì sẽ dẫn tới bỏ bữa làm giảm sức kéo, và đặc biệt là khi cảm xúc lũ này kém thì bọn chúng hay bị tiêu chảy, làm cho trải nghiệm đi đường du lịch không được tốt cho lắm.
Ấy là chưa kể việc trẻ nhỏ có thể dẫm vào, nếu không thì rơi vãi vào hoa cỏ cũng không hay.
Tất nhiên trẻ nhỏ ở đây là lũ Chosth còn nhỏ cũng có thể là vài gia đình nào đó di dân đi qua và may mắn chưa bị làm thịt.
Yakor khi biết vậy thì rất ngạc nhiên.Lũ jiol có thể ăn cả thịt của bọn zakji khi dính vào cỏ mà không sao, nhưng cảm xúc tiêu cực thì sẽ bị tiêu chảy.Cậu càng cạn lời khi biết bọn này có cảm xúc tiêu cực thì bọn chúng có thể sẽ chết, còn ăn uống hợp vệ sinh hay không thì lại không quan trọng.
Một khi bọn này tiêu cực thì sẽ không hết cho đến khi nhìn thấy những bông hoa, số lượng bông hoa tỉ lệ thuận với tâm trạng.
Lũ này đúng là một lũ có trái tim mong manh dễ vỡ.Lũ jiol dạy cho người ta một bài học là đẹp hay không mới là chủ yếu, còn bỏ vào mồm thì không quan trọng, cái gì mà chả được.
Kinh nghiệm là nên cho jiol ăn cỏ gai cách xa nơi có lũ zakji hoạt động.
Đáng sợ nhất là lúc lướt qua một cánh rừng nhỏ, Yakor nhìn thấy trong bóng đem đen kịt có ẩn hiện một vài đôi mắt đỏ rực lặng yên chớp chớp.
Cũng may mắn là không có nguy cơ gì quá lớn xảy ra.
Chắc cũng không có gì đặc biệt, chỉ là dăm ba con chosth đang tìm mồi mà thôi, sẽ không có gì đáng sợ trừ khi bọn chúng no bụng.
Nếu bọn chúng đói bụng, lũ chosth này sẽ chỉ để ý tới thứ mình ăn được, ví như vài con chosth khác yếu hơn chẳng hạn.
Nhưng nếu bọn chúng nó no bụng, bọn nó sẽ tìm vật gì đó để tiêu khiển.Bọn chúng sẽ có thể giết các sinh vật khác vì mua vui.
Vì vậy nên trừ khi là số đen còn đâu đại khái là an toàn.
Cùng nhau đi trên một chiếc xe.Cậu thực sự đã quen thuộc khi có Hrekha ở bên cạnh, giúp cậu trả lời những thắc mắc với kiến thức sâu rộng của cô.
“Cậu biết không, một số thành phố lớn họ có những cỗ máy hơi nước to lớn giúp người ta làm vô số việc từ di chuyển đến sinh hoạt hằng ngày đó”.Hrekha.
“Cỗ máy hơi nước?là sao?”.Yakor.
“Nghe nói rằng có vài nhà phát minh ra nó và được chúc phúc bởi thần linh nên khả năng của nó rất phi thường,còn nó là sao thì cậu hãy tưởng tượng nó là giống với chiếc đèn Rume cậu đang dùng, cùng lợi dụng nguồn năng lượng Rume nhưng thay vì phát sáng, nó có thể giúp cậu di chuyển nhanh chóng trong những quãng đường dài”.
“Thật sao, còn nhanh hơn jiol sao”.
“Nhanh hơn nhiều ấy chứ.Thậm chí còn có cả sinh vật bằng máy móc nữa cơ”.
“Tuyệt thật, tôi thực sự rất muốn nhìn thấy chúng một lần trong đời”.
“fu fu, cậu sẽ nhanh thấy được thôi, thị trấn aqa cách chúng ta gần nhất tuy có hơi bé nhưng chắc sẽ có những thiết bị đó”.
“Vậy sao.Thật mong chờ”.
Hay là thi thoảng nằm nghe cô kể chuyện thần thoại khi xe dừng để cho jiol ăn cỏ gai.
“Vì vợ chồng nhà Gutrf đã hoàn thành thử thách mà thần đặt ra là sẽ yêu nhau say đắm ở cả chín kiếp sống, vậy nên thần tình yêu lojnk đã đáp ứng cho họ bất tử sự sống bất tử và hạnh phúc mãi mãi về sau”.sau khi kể lể một tràng dài của truyền thuyết, Hrekha kết luận.
“Ghê vậy, thế nên có chuyện đầu thai thật à”.
“ai biết?”.
“Ể… sao cậu kể vậy mà”.
“Thì truyền thuyết nói vậy chứ đã ai gặp mà biết”.
“Cầu mong là thật, nếu vậy mình sẽ lại được gặp chú Jik và gia đình.Chú Jik yêu vợ như vậy mong thần Lojnk thấy được”. Yakor thì thầm.
Một khoảng thời gian trôi qua tiếp theo, đang ngồi ngáp đằng trước ghế lái xe, Yakor bị Hrekha ghé sát vào tai hét to:
“Dựa theo lộ trình này thì chúng ta sắp tới một thị trấn Aqa nhỏ, tớ nghĩ chúng ta nên tạt qua đó bổ sung chút lương thực cho đoạn đường tiếp theo hay cậu muốn dừng tại đó một thời gian”.Giơ tấm bản đồ bằng hai tai qua mặt Hrekha đưa ra ý kiến.
Trong khoảng thời gian không dài không ngắn này hai cô cậu đã xích dần khoảng cách và thay đổi cách xưng hô từ tôi-cậu sang cậu-tớ.
“Ừm tớ nghĩ là”.Yakor quay đầu lại định nói thì bàn tay nhỏ nhắn bóp miệng và đưa mặt cậu về đằng trước.
“Lái xe thì nhìn đường”.
“À ừ .Tớ thì sao cũng được thôi, vì tớ vốn cũng chỉ nghĩ là có nơi dừng chân và sinh sống qua kì ảm đạm này thôi, dù gì đi nữa bây giờ cũng sắp giữa khoảng Rus cuối kì ảm đạm rồi nên tớ nghĩ mình ở lại đây đến chu kì Tous cũng được.Tất nhiên là nếu có thể”.
Yakor cũng đã suy nghĩ về vấn đề này khá lâu rồi,cậu vốn chỉ muốn một nơi dừng chân qua chu kì đáng sợ này rồi sẽ tính tiếp,mà hiện tại có vẻ đây sẽ là nơi thích hợp để cư ngụ.
Đi được vài cây số thì nữa thì cậu lờ mờ thấy ánh sáng nơi phía chân trời.
Đây thực sự là điều lạ với Yakor, cậu chưa bao giờ thấy nhiều ánh sáng tụ tập một chỗ như vậy ở chu kì này.
“Kia rồi kia là điểm dừng chân tiếp theoc của chúng ta, thị trấn aqua Thul”.Nhìn thấy ánh sáng từ thi trấn Hrekha chỉ tay về hướng thị trấn và nói với Yakor.
“Ừm ừm, vậy sao, hồi hộp thật”.Yakor người đang lắc lư vì rung động cũng vẫn không quên nhắc nhở Hrekha với giọng không nén được vui sướng.
Đến gần cậu mới thấy được thị trấn được bao quanh bởi một bức tường đá cao lớn, nội bất xuất, ngoại bất nhập, nơi ra vào duy nhất là một cái cổng bằng sắt cao lớn năm sáu mét, rộng hàng chục mét.
“CHÀO MỪNG ĐẾN VỚI THỊ TRẤN THUL, QUÝ KHÁCH SẼ CÓ MỘT KỈ NIỆM ĐÁNG NHỚ”.
Tấm bảng chào mừng bắt mắt màu đỏ treo trước cổng thị trấn làm cho du khách có thêm hi vọng về một hành trình đáng nhớ.
“Đi vào thôi, tớ sẽ cho cậu xem những điều mới lạ để mở mang tầm mắt”.
“Được nhờ vào cậu, đi …đi” Yakor thúc jiol kéo xe đi qua cống
"Chúng tôi muốn vào trong thị trấn được chứ".Yakor quay qua hỏi hai người gác cổng đang đứng trực.
"Tất nhiên rồi, thị trấn Thul chúng tôi luôn luôn chào đón mọi người từ khắp nơi".
“Cầu cho đấng toàn năng sẽ phù hộ cho cậu”.Hai vị canh cổng mỉm cười thân thiện hòa ái, cho xe cậu qua mà không kiểm tra gì nhiều.
0