“Hộc..hộc..c·hết tiệt, tên nhóc đó lấy trộm xe jiol của chúng ta….hộc…đuổi không kịp”.Tiếng thở dồn dập xen lẫn tiếng nói đứt quãng phát ra từ tên áo đen thấp bé. “hay là chúng ta quay lại xem tên kia thế nào, ta thấy vết chém khá nặng”.
Nghe vậy tên áo đen cao gầy bên cạnh trả lời “Hộc…hộc… đáng c·hết thật, vật tế đến tận miệng rồi mà còn chạy mất, thì đành vậy thôi chứ biết làm sao bây giờ”.
“Cũng may là ngài ấy thông minh, cho tên vật tế ấy bị tóm chỉ là vấn dề thời gian thôi”.
“Đi chúng ta quay lại giúp tên đáng ghét kia trị thương rồi bàn bạc với ngài ấy kế hoạch tiếp theo”.
Hai tên áo đen đạt thành hiệp nghị và lần mò quay trở lại nhà Jik.
Một lúc sau.
“Đừng,làm ơn đừng giết tôi, tôi còn mẹ già và người thân ở nhà cần nuôi dưỡng….á..á..á”.
“Á…á… ta sẽ chết sao…không sao…chết không phải kết thúc,ta chết vì đấng sáng tạo, ta sẽ trở về sự ôm ấp của ngài ha ha ha….”.
Tiếng thét vừa dứt cũng là lúc hai linh hồn sợ hãi nữa bị hút vào mồm ‘Nó’.
‘Nó’ đứng ngẩn người ở trước của nhà chú Jik, chính ‘nó’ cũng chả thể giải thích nổi tại sao mình lại ở nơi đây.
Âu cũng là do trước khi biến đổi, với cái đầu lâu vỡ nát, não của ‘nó’ cũng đã bị khuấy nát và chảy đi gần hết rồi.Những kí ức khi còn là con người giờ đã trở lên vụn nát.
Nếu ví trí nhớ như là bức tranh được tạo bởi những mảnh ghép kỉ niệm.Thì hiện nay bức tranh kí ức của ‘Nó’ đã khuyết thiếu gần như là toàn bộ những mảnh ghép kỉ niệm đó.
Sau khi biến đổi, cơ thể ‘Nó’ đã là dạng sống khác, việc có não để suy nghĩ hay là dùng thứ gì khác để cất chứa kỉ niệm hay không còn chưa biết.
Kể cả nó một bộ não mới đi nữa thì việc tìm lại toàn bộ những mảnh ghép kỉ niệm thì cũng chỉ là điều viển vông.
Ấy vậy, mà ‘Nó’ vẫn đứng đó, vẫn có thứ gì đó làm nó cảm nhận được sự thân quen, vẫn dõi theo người ‘Nó’ nhận định là quan trọng.
“Có những thứ cần não để tiếp nhận, nhưng có những điều cần dùng ‘linh hồn’ để cảm nhận”. người quan sát.
“tóc…eo…ya..Y..Jfi…ta… tên… là…yanjafi….”.Ghép những từ ngữ còn tồn lại sâu thẳm trong ‘linh hồn’. ‘Nó’ tự gọi lên cái tên của bản thân.
“YANJAFI”.
.
.
.
“Lộc cộc..lộc cộc..”.Tiếng va đập của những chiếc móng jiol với đường hòa lẫn cùng tiếng mưa và tiếng gió rít gào trong bóng đêm lạnh lẽo.
Ngồi trước ghế lái xe, Yakor đang không ngừng co ro lại với chiếc hàm còn đập nhanh hơn cả tiếng vó jiol.
Trời đêm lạnh lẽo, nước mưa xối xả làm cho thể lực cậu không ngừng giảm sút.
“Cậu không sao chứ, có lạnh lắm không,tôi thấy lũ áo đen sẽ không đuổi kịp chúng ta đâu, sao cậu không dừng lại đỗ xe và vào đây trú mưa, nghỉ ngơi lấy lại sức”. Hrekha mở cửa trước ghế lái và hét lớn để Yakor nghe rõ.
“Một chút nữa tôi lái thêm một chút nữa”.Yakor gọi với lại phía sau.
Chiếc xe chạy thêm một đoạn đường khá dài, khi mà sức chịu đựng của Yakor gần như thấy đáy, cùng với việc khá chắc rằng lũ áo đen sẽ không đuổi kịp.Cậu mới dừng xe tấp vào lề đường đất.
“Tôi có tìm được một chút nước và thức ăn trên xe, có vẻ như là lũ áo đen để lại, cậu có muốn ăn không”.Nhìn vào Yakor, người đang nằm nghỉ ở ghế trong khoang xe, Hrekha lên tiếng đưa thức ăn cho cậu.
“Cảm ơn cậu, một chút nước là được, tôi không đói lắm”.Yakor gác tay lên trán nghỉ ngơi,với đôi mi khép hờ cậu nói.
“Cậu đừng nói khoác, tôi nghe thấy bụng cậu réo từ lúc chúng ta còn ở căn phòng đó cơ, cậu chắc chắn là khá lâu rồi chưa có gì vào bụng”. Hrekha nói nhẹ và cười khúc khích.
“Tôi chịu được, cậu cứ ăn đi”. Bị nói toạc,Yakor vẫn cứng rắn tỏ ra mình ổn.
“Thức ăn khá nhiều, tôi đã ăn no từ nãy rồi, đây là phần cậu, nếu cậu ngất vì đói thì chúng ta đi như nào, tôi đâu có biết lái xe”.
“Vậy sao, cậu ăn no thật chứ, vậy tôi ăn nhé”.
“Ừm, chúc ngon miệng,hì hì”.
“…”. Yakor.
“sao vậy, sao nhìn tôi kỳ vậy, mặt tôi có gì à?”. Hrekha sờ sờ khuôn mặt xinh xắn rồi nói trong ngạc nhiên.
“không, không có gì, chỉ là cậu tốt thật đó, hiền dịu, lại còn hay cười”.Yakor nói rồi nghĩ thầm “cậu còn rất xinh đẹp nữa”.
“Vậy sao, fu fu, cảm ơn vì lời khen dĩ nhiên của cậu”.cô gái ưỡn ngọn núi trẻ của mình tự hào.
“Tôi sẽ bảo vệ nụ cười của cậu”. nghĩ thầm trong đầu, Yakor hơn lúc nào hết cảm nhận được thứ tình cảm mà chú Jik khi nói tới ‘Ráng Chiều’ của mình.
Trong khoang xe bỗng nhiên lại im lặng, chỉ còn tiếng nhai của Yakor.
Hrekha thì thi thoảng lại nhíu nhíu đôi mi và cầm nắm chiếc mề đay bằng đồng trên cổ.
Yakor thấy tâm trạng cô không được tốt và có hỏi thì cô trả lời:
“Không có gì, tôi không sao,cậu đừng quan tâm”.
“Chiếc mề đay quan trọng với cậu lắm nhỉ?”.
“hả…à ừ…đây là di vật mà mẹ tôi để lại, tôi chỉ hơi nhớ gia đình mình một chút thôi, cậu đừng lo”. Lúng túng hé một nụ cười nhẹ Hrekha nói.
“Vậy sao, xin lỗi vì đã nhắc tơi chuyện buồn của cậu”.Yakor cảm thấy có lỗi khi nhắc tới chuyện buồn của một cô gái đã chịu nhiều mất mát.
“Không sao, không sao tôi đã có nhiều kỉ niệm đẹp với mẹ, chiếc mề đay này sẽ làm khắc sâu những kỉ niệm đó.Không phải sao?”.Hrekha không tỏ ra trách cậu, cô chỉ nghiêng đầu và tủm tỉm nói.
Bị choáng ngợp bởi tia nắng từ vầng vàng vừa cười, Yakor đỏ mặt đơ người một lúc rồi gãi gãi đầu cậu nói:
“Cậu nói đúng, kỉ niệm rất đẹp, còn tuyệt vời hơn nữa khi gặm nhấm chúng một cách vô thức”.
“Ghê vậy, tôi không ngờ cậu cũng thơ văn gớm”.Hrekha nói đùa.
“không, đây là câu nói yêu thích của người thầy của tôi”. Yakor gặm chiếc bánh khô với đôi mắt đang đăm chiêu nhìn vào vùng tiệm cận kí ức.
“Có những thứ chỉ cần một khoảnh khắc để tiếp nhận, nhưng lại cần cả một góc của cuộc đời để cảm nhận”. Jik.
“Người thầy đó chắc rất quan trọng với cậu nhỉ”.
“Đúng, quan trọng, người đó rất quan trọng với tôi”.
.
.
.
“Căng da bụng, chùng da mắt”.sau khi Yakor đánh một bữa no nê mà lâu rồi cậu chưa được cảm nhận, lập tức mắt cậu nhíu lại, cậu buồn ngủ.
Nhìn thấy Yakor ngủ say, Hrekha mỉm cười nhẹ, tay phải cô không ngừng kiểm tra chiếc mề đay.
Chiếc mề đay bằng đồng tròn dẹp có vài hoa văn kì lạ.
“lạ thật, sao không thấy trả lời nhỉ?”.
Nói đoạn cô gái với với lấy sau lưng ghế ra một chiếc bản đồ rồi đăm chiêu.
“Cậu đang nhìn gì vậy”.Yakor dụi dụi con mắt tèm nhèm nhìn vào thân ảnh yểu điệu dưới ánh đèn Rume.
“A cậu dậy rồi à, sao không ngủ thêm lúc nữa”.Hrekha ngạc nhiên.
“Ừ tôi ngủ vậy được rồi, tôi sợ lũ áo đen đuổi kịp chúng ta, tôi định đi ngay bây giờ”.
“Cậu định đi đâu?”.
“Tôi không biết, tôi vốn định rời nhà ra đi vì hết thức ăn, điểm đến của tôi là vô định”.Yakor trả lời khá là mê mang,cũng do cậu thực sự không biết mình nên đi đâu.
“Vậy sao.Sao cậu không đồng hành với tôi, nhìn nè tôi vừa tìm được chiếc bản đồ, trùng hợp là tôi biết xem bản đồ và biết đường tới một thị trấn Aqa gần nhất”.Hrekha nói với giọng điệu vui mừng.
“Được không, tôi không làm phiền cậu chứ”.
“Tất nhiên là không, cậu không thấy một cô gái đi một mình rất nguy hiểm à, chưa kể tôi đi một mình rất buồn và tôi còn chả biết lái xe”.
“Vậy nhờ cậu chỉ đường rồi, mà cậu vừa nói thị trấn Aqa là gì vậy”.Yakor hỏi.
“Cậu không biết Aqa, không đùa chứ? Những thị trấn có tượng thần, thần linh sẽ bảo hộ những thị trấn đó, được thần linh bảo hộ thì việc cậu thắp sáng hay không thắp sáng không quan trọng, bởi cậu sẽ không phải tiếp xúc với bức xạ bóng tối”. Hrekha khoanh tay nói như một cô giáo đang giảng bài.
“Thần kì như vậy sao?vậy nếu muốn thắp sáng thì sao, vẫn dùng Rume à”. Yakor nửa tin nửa ngờ hỏi.
“Có vẻ cậu thật sự không biết, tôi sẽ giải thích ngắn gọn như sau.Rume là một nguồn năng lượng, nó không chỉ để thắp sáng, Rume có một loại phóng xạ có thể ngăn cách phóng xạ của bóng tối, ánh sáng chỉ là tác dụng phụ của Rume, phóng xạ của Rume không gây hại quá lớn tới người bình thường.Như vậy chỉ cần cậu có thể đẩy lùi bức xạ bóng tối thì cậu có thể tùy ý tạo ra ánh sáng bằng nhiều cách khác nhau.Cậu hiểu không?”.
“Hiểu đôi chút, vậy là tác dụng của Rume là tạo ra năng lượng đẩy lùi bóng tối và ánh sáng chỉ là tác dụng ngoài”.Yakor cái hiểu cái không nói.
“Đúng vậy, vậy nên với các thành phố, thị trấn có thần linh phù hộ đẩy lùi bức xạ bóng tối thì việc thắp sáng bằng Rume là không cần thiết và lãng phí”.
“Lãng phí?”.
“Đúng vậy.Lãng phí, như cậu đã biết Rume chạm vào vàng thì sẽ phát sáng đúng không?”.
“Ừm, có đèn Rume một cái lẫy bọc một lượng vàng nhỏ, khi lẫy bọc vàng đó tiếp xúc với Rume thì nó sẽ phát sáng”.
“Rất tốt,ít ra cậu cũng biết cái này.Như tôi nói ở trên Rume không chỉ phát sáng,nó còn tạo ra năng lượng, nguồn năng lượng này có thể dùng để khởi động nhiều thứ hơn là việc phát sáng, mà vàng là công tắc để khai thác nguồn năng lượng đó”.
“Ừm tôi hiểu, nhưng tôi muốn hỏi các Aqa họ thắp sáng bằng gì”.
“Cậu ngơ quá, khi mà bức xạ bóng tối không còn thì cậu đốt lửa cũng có thể tạo ra ánh sáng mà.Chưa kể Rume có thể dùng làm năng lượng để sử dùng cho vô số các thiết bị kĩ thuật”.
“Vậy sao, tuyệt quá, nó như nào”. Yakor mắt lấp lánh tò mò.
“Tôi có nói cậu cũng không hiểu, tốt hơn là nhìn tận mắt”. Hrekha thở dài sau bài giảng.
“Vậy chúng ta nhanh tới thị trấn cậu nói thôi còn chờ gì nữa”.
“Được, xuất phát thôi lái xe, chúng ta sẽ tới Aqa.Nơi bóng tối không chạm tới được”.
Hrekha hào hứng nói to theo sau là sự hưởng ứng nhiệt tình của Yakor.
0