Vạn Cổ Độc Tôn
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1: Khởi Nguyên Từ Một Giấc Mơ
Con rồng không trả lời, nó chỉ từ từ tiến tới, từng bước đi của nó khiến mặt đất bên dưới như rung chuyển. Khí tức hủy diệt từ nó bao phủ lấy Diệp Vũ, ép hắn xuống đất, không còn một chút sức lực nào để phản kháng.
Diệp Vũ đáp lại với nụ cười nhẹ: “Ta không tin vào mấy chuyện quỷ thần, nhưng lần này cảm giác của ta bảo rằng ta nên đi. Ngươi không cần phải đi theo nếu không muốn.”
"Ngươi chưa đến lúc gặp hắn," giọng người đó trầm ấm, vang lên như tiếng chuông ngân trong đầu Diệp Vũ. "Con đường của ngươi còn dài, số mệnh chưa thể nào kết thúc sớm như vậy."
Nhưng Diệp Vũ không thể dễ dàng bỏ qua như vậy. Hắn cảm thấy giấc mơ kia không đơn thuần chỉ là một giấc mơ. Có điều gì đó sâu xa hơn, một cảm giác thôi thúc hắn khám phá.
Trong lúc Diệp Vũ đang suy tư, đột nhiên một giọng nói vang lên từ phía sau. "Ngươi có vẻ không được khỏe?"
Sau đêm giấc mơ kỳ quái ấy, Diệp Vũ không ngừng suy nghĩ về những hình ảnh mờ ảo của con rồng khổng lồ và người áo trắng thần bí. Cảm giác rằng cuộc đời mình sắp sửa thay đổi, hắn không thể bình thản tiếp tục sống như trước. Sáng hôm ấy, Diệp Vũ quyết định đến ngọn núi phía bắc làng, nơi có một ngôi chùa cổ đã bị bỏ hoang từ lâu – nơi mà hắn luôn nghe những câu chuyện đồn đại về sự thần bí.
Diệp Vũ mở miệng định nói điều gì đó, nhưng trước khi kịp phát ra lời, toàn bộ không gian lại một lần nữa trở nên mờ mịt. Con rồng, bóng người, tất cả đều biến mất như chưa từng tồn tại.
Diệp Vũ cau mày, cố gắng đọc những ký tự, nhưng chúng quá cổ xưa và phức tạp. Nhưng ngay khi hắn chạm vào tấm bia đá, một luồng khí lạnh đột ngột xộc thẳng vào người hắn, khiến hắn cảm thấy như bị cuốn vào một thế giới khác.
Chương 1: Khởi Nguyên Từ Một Giấc Mơ (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay khi Diệp Vũ cảm thấy mọi thứ đã sắp kết thúc, một luồng sáng chói lòa đột ngột hiện ra từ trên cao. Ánh sáng đó mạnh mẽ đến mức xé tan màn sương mù, làm cho bóng đen khổng lồ kia cũng phải dừng lại.
Diệp Vũ giật mình, đôi mắt căng ra trong kinh ngạc. Phía trước hắn, giữa màn sương mù dày đặc, một bóng đen khổng lồ hiện ra. Từng đợt khí tức tà ác bủa vây không gian, lạnh đến mức khiến máu trong người hắn như muốn đông cứng lại.
Trong khi Diệp Vũ đang xem xét, bỗng dưng Lâm Thanh la lên: “Diệp Vũ, lại đây mà xem!”
Diệp Vũ nhanh chóng bước tới. Ở góc tường, có một bức tượng kỳ quái, thân thể giống người nhưng khuôn mặt lại mang hình dáng của một con rồng. Bên dưới bức tượng, một tấm bia đá nhỏ được khắc đầy ký tự cổ xưa.
“Hắn... cuối cùng cũng đến.” Giọng nói trầm thấp, ma mị vang lên từ miệng con rồng. Âm thanh đó như chấn động vào tận tâm trí Diệp Vũ, khiến hắn không khỏi run rẩy.
Xung quanh hắn chỉ là một không gian mênh mông vô tận, chẳng hề có dấu hiệu của sự sống. Nhưng ngay khi hắn bắt đầu cảm thấy nỗi sợ hãi len lỏi trong tim, từ xa, một tiếng gầm vang lên, âm thanh đó chấn động đến tận tâm can.
Diệp Vũ lắc đầu, hít sâu một hơi. “Ta... ta vừa thấy một điều gì đó rất lạ. Có lẽ... ta biết lý do vì sao ta đến đây rồi.”
"Con cháu của ta, máu của rồng chảy trong người các ngươi. Ngày mà dòng máu này thức tỉnh, cũng là ngày các ngươi phải đối mặt với vận mệnh của mình."
“Ngươi hiểu được gì không?” Lâm Thanh hỏi, đôi mắt đầy sự hiếu kỳ.
Diệp Vũ giật mình, quay người lại, thấy trước mặt là một thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú, dáng người mảnh khảnh, khoác trên người bộ y phục giản dị nhưng gọn gàng. Đó là *Lâm Thanh* người bạn thân từ nhỏ của hắn, luôn mang theo dáng vẻ lạc quan và nụ cười trên môi.
“Có lẽ chúng ta nên quay lại…” Lâm Thanh cất tiếng, giọng khẽ run.
***
"Ta chỉ gặp phải một giấc mơ kỳ lạ..." Diệp Vũ đáp, nét mặt vẫn còn chút mơ hồ.
Đó là một con rồng khổng lồ. Đôi mắt đỏ rực của nó lóe lên tia sáng c·h·ế·t chóc, mỗi cái quẫy đuôi khiến không gian như bị xé toạc. Nó gầm lên một tiếng vang dội, tựa như muốn nuốt chửng tất cả sinh linh tồn tại trước mặt.
Trong thoáng chốc, trước mắt Diệp Vũ hiện ra một cảnh tượng. Một người đàn ông cao lớn, khoác áo bào trắng, đứng trên đỉnh một ngọn núi cao, phía sau là một bầy rồng khổng lồ. Giọng nói của hắn vang lên mạnh mẽ, đầy quyền uy:
Câu nói của Lâm Thanh làm Diệp Vũ thoáng trầm tư. "Có lẽ... đúng là vậy." Nhưng sâu thẳm trong lòng hắn, một sự tò mò đã bắt đầu nhen nhóm. Hắn biết rằng từ khoảnh khắc này, cuộc sống của hắn sẽ không còn như trước. Những điều huyền bí trong giấc mơ kia chắc chắn sẽ là khởi đầu cho một con đường mới.
Khi cả hai bước vào trong chùa, không gian bên trong càng lạnh lẽo. Ánh sáng mờ ảo từ bên ngoài len qua những khe hở của mái nhà, chỉ đủ để soi tỏ vài chi tiết. Diệp Vũ để ý thấy trên tường, có những bức tranh đã bị phai mờ theo năm tháng, nhưng vẫn có thể thấy được những hình thù kỳ lạ.
Diệp Vũ bước ra khỏi giường, đến bên cửa sổ, ánh sáng ban mai chiếu vào, mang theo sự ấm áp. Nhưng trong lòng hắn, vẫn còn cảm giác lạnh lẽo và bất an. Hắn không thể nào quên được giấc mơ kỳ lạ đó.
Lâm Thanh ngạc nhiên, nhưng không hỏi thêm. Hắn biết Diệp Vũ đang trải qua một biến đổi lớn lao, và có lẽ, cuộc đời của cả hai từ đây sẽ bước sang một chương mới.
**Diệp Vũ** hít một hơi thật sâu, đôi mắt ánh lên tia quyết tâm. "Nếu số mệnh đã sắp đặt, thì ta nhất định sẽ bước đi trên con đường đó, không từ bỏ!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Cảnh tượng biến mất nhanh chóng, và Diệp Vũ giật mình trở lại với thực tại. Hắn loạng choạng đứng dậy, ánh mắt hoang mang nhưng đồng thời cũng đầy quyết tâm.
"Ngươi có tin vào số mệnh không?" Diệp Vũ đột nhiên hỏi, đôi mắt đầy sự nghiêm túc. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đây là đâu? Sao ta lại ở đây?” Diệp Vũ tự nhủ, lòng đầy hoang mang. Hắn cố gắng cử động, nhưng cơ thể như bị đè nén bởi một sức mạnh vô hình, không thể nào nhấc nổi cánh tay.
Lâm Thanh nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng gật đầu, “Được rồi, dù sao ta cũng không thể để ngươi đi một mình. Nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ kéo ngươi về.”
“Ngươi là ai? Ngươi muốn gì ở ta?” Diệp Vũ cố gắng hét lên, nhưng giọng hắn như bị nuốt chửng bởi không gian vô tận này. Mọi âm thanh hắn phát ra chỉ là một tiếng vọng yếu ớt trong không gian tăm tối.
Hắn nhìn lại tấm bia đá, ánh mắt bừng sáng. "Dòng máu của ta... dòng máu của một gia tộc từng tồn tại hàng ngàn năm trước. Đây không phải là ngẫu nhiên. Ta phải tìm ra sự thật về quá khứ của mình."
Diệp Vũ hít sâu một hơi, nén lại cảm giác bất an, rồi tiến về phía trước. “Chúng ta đã đến đây rồi, không thể quay về tay không.”
Một bóng người xuất hiện giữa không trung. Hắn ta đứng trên cao, khoác lên mình một bộ y phục trắng tinh khôi, mang theo khí chất của một cường giả chí tôn. Đôi mắt hắn sáng rực, mang theo uy lực khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng.
"Giấc mơ này... tại sao lại chân thật đến vậy?" Hắn lẩm bẩm. Bóng dáng của con rồng và người áo trắng kia vẫn còn in sâu trong tâm trí, mỗi chi tiết trong giấc mơ rõ ràng đến đáng sợ.
Ngôi chùa hoang hiện ra trước mắt, đổ nát và phủ đầy rêu phong. Cánh cửa gỗ mục nát kêu cọt kẹt trong gió, như tiếng khóc than từ xa xưa vọng lại. Dù đã nghe nhiều về nơi này, nhưng khi đối mặt trực tiếp, cả hai không khỏi cảm thấy rợn người.
“Diệp Vũ! Ngươi sao vậy?” Lâm Thanh lo lắng chạy đến đỡ hắn.
Lâm Thanh hơi ngạc nhiên, nhưng rồi hắn cười lớn, "Số mệnh ư? Ta chỉ tin vào bản thân. Dù cho số mệnh có thế nào, ta vẫn tin rằng chính mình mới là người quyết định cuộc đời mình."
Diệp Vũ mở mắt, trước mặt hắn là một không gian mờ mịt, vô tận. Hắn cảm nhận được cơ thể mình đang lơ lửng giữa một thế giới kỳ lạ, không thể nào chạm đất. Từng làn sương mù dày đặc bao trùm khắp nơi, lạnh lẽo và đáng sợ, như muốn nuốt chửng hắn vào bóng tối.
Và như thế, chuyến hành trình của hắn – một kẻ phàm nhân – chính thức bắt đầu.
Hai người băng qua những con đường mòn nhỏ, tiến vào khu rừng già rậm rạp. Cây cối um tùm che kín bầu trời, tạo nên một không gian tối tăm và ẩm ướt. Diệp Vũ và Lâm Thanh càng đi sâu vào rừng, không khí càng trở nên ngột ngạt và lạ lẫm. Tiếng côn trùng vang lên xung quanh như muốn nuốt chửng không gian yên tĩnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 1.1: Bí Mật Của Dòng Máu
Lâm Thanh cười, vỗ vai Diệp Vũ, "Giấc mơ chỉ là giấc mơ. Dù có kỳ quái đến đâu, cũng không thể nào ảnh hưởng đến thực tại. Ngươi không cần suy nghĩ nhiều làm gì."
"Chẳng lẽ... giấc mơ này là một điềm báo?" Diệp Vũ lẩm bẩm, đôi mắt hắn ánh lên vẻ nghi hoặc. Hắn chưa từng tin vào những điều thần bí, nhưng sự chân thật của giấc mơ khiến hắn không thể nào phớt lờ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp Vũ giật mình tỉnh giấc, thở dốc, cảm giác như vừa trải qua một cơn ác mộng khủng khiếp. Mồ hôi lạnh ướt đẫm trán, trái tim hắn vẫn đập loạn nhịp. Hắn ngồi dậy, nhìn quanh, nhận ra mình đang ở trong phòng, xung quanh là bốn bức tường quen thuộc. Căn phòng nhỏ bé, cũ kỹ, không có gì thay đổi, nhưng Diệp Vũ vẫn cảm nhận được điều gì đó rất khác lạ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.